Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Tối Cường Cuồng Thế

Chương 36: Bí Mật Của Tô Đức Mộc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe như thế, Tiền Bưu lại lần nữa ngạc nhiên.

Chẳng qua lần này anh ta lại phản ứng rất nhanh, nhất là khi nhìn thấy người mặc áo đen với dáng vẻ người đến không thiện, anh ta càng nhanh chóng lưu loát đóng cửa, cũng theo đó đi ra ngoài.

Dù sao anh ta chỉ là người truyền lời, bất kỳ chuyện gì sảy ra ở đây cũng không liên quan gì đến anh ta.

"Anh chính là Chó Hoang?"

Trần Thiên không để ý đến động tác nhỏ của Tiền Bưu, lại là đưa mắt nhìn người mặc áo đen ở phía trước, theo đó đánh giá: "Nhìn cũng chẳng ra sao cả, tiếp theo anh muốn đánh như thế nào? Trực tiếp đánh, hay là lý luận trước?"

Chó Hoang nhíu mày, dù là trước khi anh ta đến cũng biết Trần Thiên có chút cuồng vọng, nhưng anh ta lại không nghĩ rằng đối phương sẽ không để anh ta vào mắt đến như vậy.

"Sau 10 chiêu, nếu như anh vẫn có thể cười được, lần này coi như tôi thua."

Nghe như thế, Trần Thiên đầu tiên là sững sờ, theo đó liền cười ha ha.

"Mười chiêu? Anh đang nói đùa sao? 3 chiêu, nhiều nhất là 3 chiêu, tôi đảm bảo sẽ biến anh thành chó chết, không tin thì đến thử xem!"

"Cuồng vọng!"

Chó Hoang nổi giận, sau khi quát lớn, liền lập tức nhào về phía Trần Thiên.

Thấy cảnh này, Trần Thiên cũng không quá ngạc nhiên, dù sao thì đến đây là để giải quyết phiền phức, anh tuyệt đối sẽ không lâm trận lùi bước.

Nhưng mà khiến anh ta ngạc nhiên chính là, tên này đúng là người như tên, giống như chó dại vậy.

Đặc biệt là sau khi nhanh chóng so chiêu, anh càng cảm nhận được thực lực phi phảm của tên này.

"Xem ra anh đúng là lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của tôi, nhưng mà nếu như anh chỉ có chút trình độ như vậy thôi, chỉ sợ hôm nay người ngã xuống sẽ là anh rồi!"

Lời này là sau khi đánh xong một chiêu với anh ta nói, lúc đầu Chó Hoang không để ý, nhưng về sau khi anh ta nhìn thấy Trần Thiên ở trước mặt đột nhiên biến mất, trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy một tia nguy hiểm.

Quả nhiên, chưa đến nửa giây, Trần Thiên liền đến đến trước mặt anh ta, cũng đánh ra một cú thật mạnh!

"Oanh!"

Một quyền đánh ra, Chó Hoang không kịp ngăn cản, chỉ có thể dùng hai tay ngăn lại.

Kết quả không ngờ rằng, coi như anh ta miễn cưỡng chặn được nắm đấm của Trần Thiên, nhưng cơ thể lại không tự chủ bay về phía sau, khí huyết cũng trong nháy mắt cuồn cuộn lên.

"Có chút ý tứ, chẳng qua ta thích!"

Chó hoang khóe miệng đổ máu, cho dù anh ta vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn như cũ không chịu bỏ cuộc, đặt biệt là khi biết được Trần Thiên là một đối thủ rất mạnh, hắn càng là định dùng mạng để liều.

Nhưng mà, Chó Hoang phản kích rất nhanh, nhưng Trần Thiên lại không để vào mắt.

Nhất là khi nhìn đến đối phương khóe miệng đổ máu, anh càng không nhịn được lắc đầu.

"Xem ra trước đấy tôi vẫn là đánh giá cao anh rồi, đừng nói 3 chiêu, 3 phút anh cũng không kiên trì được."

Chó Hoang ngạc nhiên với sự tự đại của Trần Thiên, nhưng sau đó lại khịt mũi coi thường, dù sao thì nói thế nào đi chăng nữa anh ta cũng là một trong thập đại cao thủ của Hàn gia, tiếp đó anh ta không đem lời này đặt ở trong lòng.

Nhưng mà khiến anh ta không ngờ là, trong 3 phút tiếp theo, mặc dù anh ta đã xuất ra sức lực như chó điên vậy, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể miễn cưỡng ứng đối được.

Đặc biệt là khi đối mặt với Trần Thiên ra chiêu càng lúc càng nhanh, cuối cùng anh ta vậy mà không đỡ nổi, lại một lần nữa bị đánh mạnh va vào vách tường đối diện!

"Được rồi, anh thua rồi!"

Trần Thiên nhìn Chó Hoang lại một lần nữa bị đánh bay nói, sau đó không đợi đối phương phản ứng, hắn lại tiếp tục nói ra mục đích: "Tôi biết anh cũng là người nhận lệnh, hôm nay tôi có thể không gϊếŧ anh, chỉ cần anh chịu ra mặt làm chứng, tôi sẽ tha cho anh một mạng, anh thấy thế nào?"

Nghe như thế, Chó Hoang trong lòng có chút không cam lòng.

Mặc dù anh ta không nghĩ tới Trần Thiên sẽ mạnh hơn anh ta nhiều như vậy, nhưng anh ta cũng không khả năng bán đứng Hàn Chấn Thiên, liền định chạy khỏi nơi này.

Chỉ là ý nghĩ của anh ta tuy tốt, nhưng hiện thực cũng rất tàn khốc.

Sau đó anh ta vừa mới có động tác, liền bị Trần Thiên phát hiện, cũng lại một lần nữa bị bắt.

Lúc này Trần Thiên lại cho anh ta một cơ hội, nhưng anh ta lại trong lòng mang chút may mắn lắc đầu, bởi vì anh ta coi là Trần Thiên cần anh ta làm chứng, cho nên sẽ không gϊếŧ anh ta.

Nhưng mà tiếp đó khiến anh ta không ngờ tới, Trần Thiên chẳng những trong nháy mắt xuất thủ, hơn nữa còn không hề có chút do dự!

"Cho anh cơ hội anh không biết trân trọng, vậy thì đừng trách tôi không cho anh đường sống!"

Lời nói vừa hết, Chó Hoang trong nháy mắt bị vặn gãy cổ, cả khuôn mặt đều là không dám tin!

Năm phút sau, Trần Thiên đi đến trước cửa.

Anh như này không phải là muốn đi, mà là dự định giải quyết phiền phức tiếp theo, dù sao thì thân phận hiện giờ của anh không thể tiết lộ đang chuẩn bị tìm người xử lý.

Nhưng không ngờ, vào lúc anh chuẩn bị gọi điện thoại, lại ở trước cửa gặp được Tiền Bưu.

Nhìn thấy anh ta, Trần Thiên lập tức thay đổi chủ ý, cũng ngoắc ngón tay với đối phương.

"Tới, tôi có chuyện muốn hỏi anh!"

Nghe như thế, Tiền Bưu cho dù là muốn từ chối, nhưng nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Trần Thiên, anh ta vẫn là ngay lập tức gật đầu, cũng theo đó vào trong phòng.

Nhưng mà sau khi vào phòng, anh ta ta lại ngay lập tức ngơ ngác, đặc biệt là khi nhìn thấy người áo đen nằm dưới đất không động đậy, anh ta liền run rẩy hỏi.

"Anh ta... sao vậy?"

"Chết rồi!"

Trần Thiên lạnh nhạt trả lời, sau đó không chờ Tiền Bưu phản ứng lại, anh liền nói: "Tiền Bưu, nhớ là trước khi đến đây hình như anh đã đồng ý một điều kiện với tôi, bây giờ anh có phải là nên nói bí mật của Tô gia cho tôi rồi hay không?"

Nghe được lời tra hỏi, Tiền Bưu như ở trong mộng mới tỉnh lại, sắc mặt theo đó đại biến.

Bởi vì anh ta không nghĩ tới Trần Thiên lại vẫn nhớ kỹ việc này, điều này khiến anh ta ngạc nhiên đồng thời, không khỏi lần nữa nhìn thoáng qua người áo đen trên đất

"Tôi nói, tôi nói hết!"

Trần Thiên hài lòng gật đầu, nhưng sau đó Tiền Bưu bắt đầu khó nói, cũng nói ra một câu trả lời khiến anh trở mặt: "Cái gì tôi cũng không biết, tôi nói cái gì đây?"

Trần Thiên nổi giận, đặc biệt là khi sau khi ra tay, anh phát hiện nộ khí trong cơ thể vẫn chưa tiêu trừ hết, liền lại lộ ra nộ khí.

"Cái gì cũng không biết? Anh chắc chứ?"

"Đừng, đừng động thủ, tôi nói..."

Tiền Bưu sợ rồi, nhất là nhìn thấy ánh mắt gϊếŧ người của Trần Thiên, anh ta càng vắt hết não ra để nghĩ cách. Cho dù trước khi anh ta đến đây vốn là không biết bí mật gì của Tô gia, nhưng vì bảo vệ tính mạng, anh ta vẫn quyết định thử một chút xem sao!

"Trần lão... Không, Trần ca, Trần gia gia, vừa nãy tôi thật không có lừa anh."

"Hôm nay Tô phó tổng bảo tôi đến đây vốn là không nói bất kỳ điều gì với tô cả, tôi thật sự không biết bí mật gì của Tô gia cả. Dù sao thì tôi cũng chỉ là một tên bảo vệ, cho dù là thật có bí mật, cũng không cần thiết phải cho tôi biết, nhưng mà anh đừng giận, có một chuyện tôi có thể lấy công chuộc tội, chỉ cần anh đừng gϊếŧ tôi, tôi sẽ nói cho anh biết!"

Phản ứng của Tiền Bưu khiến Trần Thiên ngạc nhiên, cũng dở khóc dở cười.

Nhất là cái dáng vẻ sợ chết kia, càng khiến anh nghi ngờ người trước mặt có phải là cái tên Tiền Bưu chỉ biết ngang ngược với anh hay không.

"Chuyện gì? Chỉ cần có thể khiến tôi hài lòng, hôm nay tôi có thể tha cho anh!"

"Yên tâm, nhất định khiến anh hài lòng!"

Tiền Bưu lại nói, sau đó không đợi Trần Thiên hỏi lại, anh ta lại chủ động giải thích: "Thật ra trước khi đến đây tôi cũng không định lừa anh, chỉ là tôi đúng là không biết bí mật gì của Tô gia. Nhưng mà tôi lại biết được một bí mật của Tô Đức Mộc, hơn nữa còn có liên quan với Tô gia!"

"Bí mật của Tô Đức Mộc? Là gì?"

"Vào một buổi chiều của nửa năm trước, lúc ấy tôi đang trực ban ở công ty, lúc tuần tra vô tình nhìn thấy Tô Đức Mộc lấy ra một chiếc hộp màu đen, nghe nói trước đấy trộm được từ chỗ cố đổng sự trưởng, tôi liền chú ý hơn một chút!"
« Chương TrướcChương Tiếp »