Chương 35: Đóng Cửa Đánh Chó

Cảnh cáo Tiền Bưu, Trần Thiên không lại để ý đến anh ta, mà là trực tiếp đi tìm Tô Ngưng Tuyết.

Lúc này Tô Ngưng Tuyết đang ngồi ở trong phòng làm việc cau mày, văn kiện trước mặt không biết cô nhìn bao lâu, nhưng không có một chút đầu mối.

Cô không biết Trần Thiên sao rồi, đang do dự có nên gọi điện thoại hỏi hay không.

Dù sao bây giờ cách buổi sáng đã mấy tiếng rồi, cô rất lo lắng. Nhưng mà, vào lúc mà cô chuẩn bị hạ quyết tâm, một âm thanh đột nhiên vang lên từ phía cửa văn phòng.

"Tôi nói là sẽ không để cho cô phải lo lắng thì nhất định sẽ không để cô phải lo lắng!"

Nghe như thế, Tô Ngưng Tuyết lập tức ngẩng đầu, liền thấy Trần Thiên cả mặt đều mang theo ý cười đứng ở cửa.

"Anh về rồi?"

Tô Ngưng Tuyết lộ ra vẻ vui mừng, cũng bất giác đứng dậy.

Nhưng sau khi cô nhìn thấy Trần Thiên đi về hướng mình, cô lại đột nhiên nhớ ra hành vi này quá chủ động, liền ngay lập tức bỏ cuộc, quay người tiếp tục hỏi:

"Bọn họ có làm khó anh hay không?"

"Không!"

Trần Thiên lắc đầu trả lời, nhưng lại đem cảnh vừa nãy nhìn ở trong mắt, anh không vạch trần Tô Ngưng Tuyết, mà là thuận thế đem đồ ở trong tay đặt lên trên bàn làm việc, tiếp tục nói: "Lúc vừa mới về tiện liền mang cho cô một phần, nhanh ăn đi cho nóng."

Nhìn thấy phần cơm trưa trước mặt, Tô Ngưng Tuyết kinh ngạc.

Cô không ngờ Trần Thiên không những thuận lợi trở về mà còn biết là cô chưa ăn trưa, điều này khiến cô rất ngạc nhiên.

"Đừng nhìn tôi, ăn cơm trước đi, chờ chút tôi còn có việc hỏi cô!"

Nghe như thế, Tô Ngưng Tuyết lại một lần nữa cảm thấy ngạc nhiên, liền hỏi: "Anh muốn hỏi cái gì?"

"Chuyện có liên quan đến cái hộp đen!"

Trần Thiên không giấu diếm, mà là trực tiếp nói mục đích ra: "Tôi nghe ngóng được ông nội của cô từng có một cái hộp màu đen, cái hộp này rất có thể liên quan đến tai nạn của cha tôi vào 8 năm trước, tôi chỉ muốn hỏi xem nó bây giờ đang ở đâu."

Đối mặt với lời nói thẳng thắn của anh, Tô Ngưng Tuyết lại lần nữa ngơ ngác.

Cô không nghĩ tới Trần Thiên sẽ hỏi trực tiếp như vậy, điều này khiến cô trong nháy mắt nghĩ đến ý tứ sâu xa trong đó.

"Có phải anh nghĩ tôi có chỗ giấu anh đúng không?"

Tô Ngưng Tuyết vô ý thức giải thích, Trần Thiên nhưng lại không phản ứng, cô liền nói tiếp: "Chuyện cái hộp đen đúng là tôi có biết, nhưng tôi không phải là cố ý muốn giấu diếm. Bởi vì đến tận bây giờ, tôi cũng chưa tìm được vị trí của nó!"

Trần Thiên ngạc nhiên, đặc biệt là lời phủ nhận này càng khiến anh hơi nhăn mày.

Dựa theo cách nói của Tần Mặc Nhi và Tô Thuần Nhi, Tô Ngưng Tuyết chắc hẳn phải biết sự tồn tại của cái hộp đen cũng biết nó đang ở đâu.

Bây giờ Tô Ngưng Tuyết thừa nhận cái trước nhưng lại phủ nhận biết chỗ mà nó đang ở, điều này khiến cho anh có chút không ngờ đến.

"Cô chẳng lẽ một lần cũng chưa từng thấy qua nó?"

"Nhìn thấy rồi, nhưng là khi mà ông nội tôi còn sống!" Tô Ngưng Tuyết trả lời khẳng định, sau đó cô sợ Trần Thiên không tin, liền tiếp tục giải thích: "Tôi biết bây giờ chắc chắn là anh đang nghi ngờ tôi, nhưng những gì tôi nói từng câu từng chữ đều là thật, đặc biệt là sau khi ông nội tôi chết, chiếc hộp đen ấy cũng theo đó mất tích."

Trần Thiên nhìn chằm chằm Tô Ngưng Tuyết, hắn tự tin sẽ không nhìn lầm, liền thất vọng lắc đầu.

"Tôi tin tưởng cô không nói dối, nhưng trước đó tại sao cô lại không nói cho tôi?"

"Bởi vì..."

Tô Ngưng Tuyết do dự, không vì cái gì khác, chỉ vì chuyện này cô không biết nên nói thế nào, nhất là lúc bị Trần Thiên nghi ngờ, cô càng có một loại cảm giác ủy khuất của bị hiểu lầm.

Loại cảm giác này khiến cô ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh khi cô làm ra quyết định, thì lại bắt đầu hồi phục lại sự kiên định.

"Thật ra không phải tôi không muốn nói cho anh, mà là tôi cũng không biết cái hộp đen ấy lại liên quan đến manh mối của chuyện 8 năm trước. Từ khi tôi biết nó cho đến bây giờ, tôi chưa từng nhìn thấy thứ ở bên trong, cũng không nghe được bất kỳ tin tức nào, chuyện này không biết nên bắt đầu từ đâu để nói cho anh!"

Lời giải thích của Tô Ngưng Tuyết rất thành khẩn, vô luận biểu hiện hay là ngữ khí đều không giống như là đang nói dối.

Mặc dù Trần Thiên không ngờ đến kết quả này, nhưng nghĩ đến trong chuyện này vẫn còn tồn tại nghi ngờ, anh liền từ bỏ ý nghĩ hỏi đến cùng.

"Đã như vậy, vậy là do tôi đã đường đột rồi!"

Nghe như thế, Tô Ngưng Tuyết vẫn còn muốn giải thích thêm, nhưng nhìn đến dáng vẻ trầm tư của Trần Thiên, cô liền không hỏi kỹ, mà là nhắc nhở một câu: "Trần Thiên, tôi không biết là anh đang điều tra cái gì, nhưng chỉ cần anh có thể giúp tôi điều tra ra sự thật của nửa năm trước, tôi bằng lòng vô điều kiện phối hợp với anh!"

Trần Thiên lại một lần nữa ngạc nhiên, nhưng sau đó lại vẫy vẫy tay, cũng trả lời: "Được rồi, ăn cơm đi, chuyện này để sau hãy nói, cô cứ để stôi ngẫm lại trước đã!"

Đi ra khỏi văn phòng của Tô Ngưng Tuyết, Trần Thiên trở lại bộ phận bảo an.

Vốn tưởng rằng sau khi trở về Tiền Bưu sẽ lại một lần nữa tìm anh, nhưng ai ngờ được cho đến khi tan làm anh ta cũng không hề xuất hiện, chỉ là gửi cho anh cái địa chỉ gặp mặt.

Anh không biết có phải Tiền Bưu đi chuẩn bị trước rồi hay không, nhưng nghĩ đến lần gặp mặt này là do Hàn Chấn Thiên sắp xếp, anh lại không hề do dự, nói với Tô Ngưng Tuyết một tiếng, liền trực tiếp đi đến chỗ hẹn.

Quán rượu mà Tiền Bưu đặt cách công ty không xa lắm, Trần Thiên đi hơn 10 phút đã đến chỗ hẹn.

Vốn nghĩ rằng sau khi đến đấy anh ta vẫn sẽ không xuất hiện, nhưng ai ngờ được anh vừa đến, lại bị “nhiệt tình” đón tiếp như vậy.

"Trần lão huynh đệ, cuối cùng thì anh cũng đến rồi, tôi còn tưởng rằng anh không nhìn thấy tin nhắn nữa cơ."

Tiền Bưu vui vẻ nói, không những ngay lập tức chào hỏi mời Trần Thiên vào trong, còn âm thầm thở nhẹ một hơi: "Trên lầu tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, chỗ này mặc dù không nổi tiếng bằng khách sạn lớn như Thiên Hải, nhưng thức ăn tuyệt đối là số một, chờ chút nữa Trần lão huynh đệ cứ thoải mái gọi, tất cả mọi chi phí hôm nay đều tính cho tôi!"

Trần Thiên không để ý đến sự “hào phóng” của Tiền Bưu, mà là nhìn anh ta, rồi đi thẳng vào.

Nhưng khi đi vào trong phòng, nhìn thấy trong phòng rộng rãi, không đợi Tiền Bưu nói chuyện, anh liền chủ động hỏi một câu: "Chó Hoang lúc nào đến?"

"Chó Hoang?"

Tiền Bưu bị hỏi sửng sốt, liền vô ý thức lắc đầu: "Chó Hoang gì chứ, Trần lão huynh đệ, anh nói gì vậy, làm sao tôi lại nghe không hiểu?"

Phản ứng của Tiền Bưu trong dự liệu của Trần Thiên, theo đó anh liền phất phất tay.

"Không có gì, trực tiếp mang thức ăn lên đi, vừa ăn vừa nói chuyện!"

Nghe như thế, Tiền Bưu cho dù vẫn đang nghi ngờ, anh ta cũng không dám hỏi, mà là ngay lập tức dựa theo yêu cầu của Trần Thiên, cũng bắt đầu tiết mục đền tội của mình.

"Trần lão huynh đệ, thật ra hôm nay tôi tìm anh cũng đúng là muốn kết bạn với anh, dù sao thì chúng ta đều là người của công ty, chỉ là mỗi người có một chủ khác nhau..."

Lời của Tiền Bưu Trần Thiên không để ý, bởi vì sự chú ý của anh đều ở bên ngoài cửa sổ của căn phòng.

Lúc bắt đầu anh vẫn có chút nghi ngờ Tiền Bưu sẽ sử dụng loại thủ đoạn thấp kém là hạ độc này để đối phó với anh, nhưng sau đó khi anh cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ phía bên ngoài lúc, anh liền ngay lập tức chắc chắn đấy chắc chắn là sự sắp xếp của Hàn Chấn Thiên.

"Tôi cũng đã đến rồi, ông vẫn còn đang chờ cái gì? Ra đi."

Tiền Bưu đang nói hăng say đột nhiên bị lời nói của Trần Thiên ngắt lời, đang lúc anh ta cả mặt đều là nghi ngờ muốn hỏi, đột nhiên, cửa sổ phòng ngay lập tức rách, sau đó một người mặc đồ đen nhảy vào.

Nhìn người tới, Tiền Bưu bị giật nảy mình, nhưng cho dù là như thế, anh ta vẫn cả gan hỏi.

"Các người là ai?"

Người tới không trả lời Tiền Bưu, nhưng Trần Thiên lại khoát khoát tay với anh ta, nói: "Không có chuyện của anh, đi đóng cửa đi, sau đây tôi bắt đầu đánh chó đấy!"