Chương 34: Đột Nhiên Nhận Được Lời mời

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Khinh Nhu lập tức nghi ngờ, và đuổi theo.

"Trần Thiên, chẳng nhẽ anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Hay là anh đã biết trước được điều gì rồi?"

"Tôi có thể biết trước được điều gì?"

Trần Thiên không đứng lại, mà là vừa đi, vừa hỏi lại: "Chuyện này rõ ràng là bị người lợi dụng, bây giờ mục đích đạt được rồi, lẽ nào lại không cho người khác lau sạch dấu vết hay sao?"

"Cho dù điều anh nói là đúng, nhưng nếu như anh đã sớm biết được, tại sao ban nãy không nói?"

Nghe như thế, Trần Thiên đứng lại, cũng nhìn về phía Diệp Khinh Nhu.

"Tôi nói rồi, vừa nãy tôi quên, nếu như không phải các cô vẫn luôn truy hỏi tôi, tôi cũng sẽ không đến hậu quả này cũng không nghĩ đến. Đương nhiên, cái chết của người phụ nữ này các cô cũng không thoát khỏi liên quan, dù sao thì nhân chứng quan trọng như vậy cũng có thể làm mất, tôi còn có thể nói gì nữa?"

Đối mặt với lời phản bác, Diệp Khinh Nhu yên lặng.

Cứ việc cô ta biết sai lầm vừa nãy trách nhiệm chủ yếu là ở bên phía cảnh sát, nhưng cô ta lại cũng không cho rằng Trần Thiên là quên. Ngược lại, bây giờ cô ta không chỉ là nghi ngờ, mà là có chút xác định Trần Thiên là cố ý không nói.

"Trần Thiên, rốt cuộc thì anh muốn nghiệm chứng điều gì? Lẽ nào là vì xác nhận mục đích của đối phương? Nếu là như vậy, anh nhất định phải dùng cái chết của một người để chứng minh sao?"

Đối mặt lời trách cứ, Trần Thiên lại một lần nữa bình tĩnh.

Mặc dù vừa nãy anh đúng là nghĩ đến mục đích nhiệm chứng này, nhưng anh lại chưa từng nghĩ đến sẽ dùng tính mạng của người khác để làm trò đùa, cho dù chỉ là một người phụ nữ phong trần, đây đều không phải là kết quả mà anh muốn.

Nhưng mà, sự thật đã như thế, coi như anh có giải thích đi chăng nữa, cũng không thể nào thay đổi được mọi thứ.

Cho nên sau khi trầm mặc, anh chỉ trả lời Diệp Khinh Nhu một chữ.

"Đúng!"

Diệp Khinh Nhu nổi giận, dù cô ta biết Trần Thiên là cố ý, nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà muốn nổi giận: "Nếu đã như vậy, vậy anh đạt được kết quả gì? Lẽ nào chỉ là để xác nhận đối phương muốn đối phó anh, nhưng lại không có biện pháp nào đúng không?"

"Đúng thì thế nào?"

Trần Thiên lạnh lùng mở miệng, mà không đợi Diệp Khinh Nhu phản ứng lại, anh lại cường thế phản bác: "Tôi biết cô nghi ngờ tôi, cho dù trở thành người hợp tác cô vẫn như vậy. Nhưng tôi vẫn là câu nói đó, có chứng cứ, thì cô cầm ra bắt tôi, bao gồm cả người phụ nữ phong trần bởi vì tôi mà chết kia nữa."

"Nhưng nếu như không có, vậy thì phiền cô ngậm miệng lại!"

Nói xong, không chờ Diệp Khinh Nhu mở miệng, anh lại lần nữa quay người, đi về phía cửa lớn.

Diệp Khinh Nhu mặc dù không nghĩ tới Trần Thiên lại đột nhiên lạnh lùng, nhưng nghĩ tới thân phận của đối phương, cô ta coi như là bất mãn, cũng không lại tiếp tục bạo phát.

Không vì cái gì khác, chỉ vì câu nói chứng cứ kia của Trần Thiên khiến cô đồng ý.

"Trần Thiên, rốt cuộc thì anh là ai? Lại đã từng trải qua những gì?"

Hai giờ chiều, Trần Thiên trở lại công ty.

Một phương diện anh là muốn báo bình an cho Tô Ngưng Tuyết, phương diện khác, anh vẫn muốn biết chiếc hộp đen đang ở đâu, đang định đi thẳng vào trong phòng tổng giám đốc.

Nhưng ai ngờ rằng, anh vừa xuất hiện ở công ty còn chưa đến 1 phút, liền bị Tiền Bưu ngăn lại.

"Hôm nay tôi không muốn nói nhảm với anh, không có chuyện gì, thì ngay lập tức tránh ra cho tôi."

Trần Thiên nói với Tiền Bưu, không chỉ là bởi vì buổi trưa ở cục cảnh sát bị Diệp Kinh Nhu chất vấn, càng là bởi vì manh mối của thuốc gen di truyền vẫn chưa có tiến triển, điều này khiến anh cũng có chút phiền lòng.

Nhưng không ngờ. Nghe xong những lời này Tiền Bưu đáng ra sẽ phải tức giận, giờ phút này chẳng những không như thế, ngược lại còn cười trả lời.

"Trần lão huynh đệ, tôi biết anh nhìn thấy tôi rất là không vui, nhưng cho dù không vui, anh cũng phải đổi chỗ chứ? Không bằng thế này, tối nay sau khi tan làm tôi làm chủ mời anh ra ngoài ngồi một chút được không? Yên tâm, lần này đều do tôi thanh toán, chắc chắn không lừa anh!"

Nghe như thế, Trần Thiên sửng sốt, cũng ngạc nhiên nhìn về phía Tiền Bưu.

Mặc dù anh biết Tiền Bưu tìm đến chắc chắn là không có chuyện gì tốt, nhưng anh lại không ngờ Tiền Bưu lại đột nhiên đổi tính, điều này khiến anh rất không quen.

"Cho tôi một lý do để tiếp nhận cuộc hẹn này, không có thì anh cút đi cho tôi!"

"Có, tại sao lại không có!"

Tiền Bưu cười ha hả nói, cũng theo đó giải thích: "Thứ nhất, gữa tôi với anh có chút hiểu nhầm, liền muốn mượn cơ hội lần này hóa giải hiểu nhầm. Thứ 2, tôi cũng vừa mới biết được anh là chồng của Tô tổng, điều này càng khiến tôi có chút áy náy rồi."

"Về điều thứ 3, thật ra tôi cũng có chút ý riêng, chính là muốn nhờ anh giúp tôi nói một hai câu trước mặt Tô tổng. Dù sao thì tôi ở đội bảo an cũng sắp 10 năm rồi, trong khoảng thời gian đó tôi luôn muốn leo lên trên, chỉ là vẫn luôn chưa có cơ hội!"

Sự khác thường của Tiền Bưu khiến Trần Thiên ngạc nhiên, nhưng anh lại không hề có mảy may hứng thú.

Bởi vì không ngoài ý muốn, sau lưng chuyện này chắc chắn vẫn là chỉ thị của Tô Đức Mộc, điều này khiến anh ngay lập tức mở miệng từ chối.

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú, cũng không giúp được anh, đi từ từ, không tiễn!"

Nói xong, Trần Thiên quay người rời đi, nhưng lại lần nữa bị Tiền Bưu chặn đường.

"Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"

Trần Thiên nhẫn nại hỏi, nhưng Tiền Bưu lại không chút hoang mang, cũng thấp giọng nói với anh: "Tôi biết anh cũng vẫn luôn ngấp nghé tài sản của Tô gia, chỉ cần anh chịu cho tôi thể diện, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật, một bí mật liên quan đến Tô gia!"

Nghe như thế, Trần Thiên đứng im, cũng như có điều suy nghĩ nhìn Tiền Bưu.

Mặc dù anh biết Tiền Bưu nhất định là có chuẩn bị mà đến, nhưng anh lại không nghĩ rằng đối phương sẽ cố chấp như vậy, thậm chí vì để cho anh ra ngoài, trước sau không tiếc hạ thấp tư thái, cũng nói ra điểm yếu của anh.

Cho dù anh biết những lời mà Tiền Bưu nói ra đều là ý của Tô Đức Mộc, nhưng bây giờ anh lại tò mò mục đích mà đối phương hẹn anh ra, điều này khiến anh rất nghi ngờ.

"Nếu như chỉ là nói chuyện, tại sao phải ra ngoài? Chẳng lẽ anh còn có ý đồ gì hay sao?"

"Không có, điều này chắc chắn là không có!"

Tiền Bưu lập tức phủ nhận, cũng tiếp tục nhỏ giọng giải thích cho Trần Thiên: "Thật ra hẹn anh ra ngoài cũng không phải là ý của tôi, điều này chắc là anh cũng đã đoán được rồi. Nhưng mà điều kiện mà lúc nãy tôi nói cũng không phải là giả, chỉ cần anh có thể đồng ý, tôi sẽ nói bí mật ấy cho anh!"

Trần Thiên lại lần nữa ngạc nhiên, nhất là sự thẳng thắn của Tiền Bưu.

Mặc dù anh biết anh ta là cố ý nói như vậy, nhưng anh lại đột nhiên nghĩ đến chuyện mà trước đây Diệp Khinh Nhu đã từng nhắc nhở anh.

Hàn Chấn Thiên tự mình tìm cao thủ tới đối phó anh, mà thời gian chính là mấy ngày nay.

Cho dù anh ngạc nhiên vưới sự vội vàng của Hàn Chấn Thiên, nhưng nghĩ đến anh có thể mượn cơ hội này để hóa bị động thành chủ động, ngay lập tức anh bắt đầu suy nghĩ.

Dù sao cơ hội như vậy khó được, nhất là sau khi vừa nghiệm chứng được chuyện người áo đen làm ra thế cục để dò thám thân phận của anh, anh càng muốn nhìn xem Hàn Chấn Thiên rốt cuộc là có thể chấp mê bất ngộ đến khi nào!

"Tiền Bưu, tôi có thể không khiến anh phải khó xử, cũng đồng ý ra ngoài với anh, nhưng anh cũng đồng ý với tôi một chuyện, thế nào?"

Nghe như thế, Tiền Bưu ngoài ý muốn, cũng lộ ra nghi ngờ.

"Chuyện gì? Chẳng nhẽ anh muốn tôi rời khỏi công ty?"

Trần Thiên ngạc nhiên, bởi vì anh vốn không hề để ý đến anh ta đi hay ở, vậy nên lắc đầu, tiếp tục nói cho hết lời.

"Chuyện rời khỏi công ty là anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn anh giúp tôi chuyển lời cho Tô Đức Mộc."

"Lời gì?"

"Giúp tôi nói cho ông ta biết, đây là lần cuối cùng tôi nhẫn nhịn, nếu có lần sau nữa, thì đừng có trách tôi không khách khí với ông ta!"