Trần Thiên rất chắc chắn, mà lý do đầy đủ.
Điều này khiến Diệp Khinh Nhu ngoài ý muốn đồng thời, cũng bất giác đồng ý.
Dù sao từ lúc bắt đầu cô ấy đã nghi ngờ có sự xuất hiện của nhóm người thứ 3, vậy nên bây giờ nghe được lời giải thích này, cô bất giác gật đầu.
"Lời giải thích của anh tạm thời tôi có thể đồng ý, nhưng mà câu nói cuối cùng của anh là có ý gì? Lẽ nào anh nghi ngờ lần này là do có người cố ý sắp xếp? Mà Hàn Chấn Thiên cũng không biết?"
"Cố ý sắp xếp hay không thì tôi cũng không chắc, nhưng không biết chuyện này thì lại là thật!"
Trần Thiên lắc đầu phủ nhận, cũng tiếp tục giải thích: "Nếu như Hàn Chấn Thiên biết là còn một người khác nữa, thì hôm nay ông ta sẽ không làm khó tôi rồi, có thể để các cô bắt tôi, là đã nói rõ điểm này!"
Nghe như thế, Diệp Khinh Nhu không tiếp tục nói.
Mặc dù cô ta đồng ý với hầu hết những lời giải thích của Trần Thiên, nhưng cô ta vẫn nghi ngờ Trần Thiên còn có chuyện gì giấu diếm, giống như cái cung tên bị lấy đi trước đấy, điều này khiến cô ta lo lắng.
"Trần Thiên, có phải anh vẫn còn biết gì đó hay không, nếu như được, tôi hy vọng anh nói thật với tôi!"
"Tôi đã nói hết tất cả những gì mà tôi biết rồi, nếu như cô không tin, có thể tiếp tục nhốt tôi, dù sao đi chăng nữa tôi có thời gian, chỉ là không biết có những người có gấp hay không thôi!" Trần Thiên một câu hai ý nghĩa, nhắc nhở Diệp Khinh Nhu đồng thời, cũng không khỏi nghĩ đến sự suy đoán ban nãy.
Mặc dù cô ta không biết Trần Thiên tại sao lại chắn chắn là Hàn Chấn Thiên bị lợi dụng, nhưng nghĩ tới thân phận của Trần Thiên, cô ta vẫn là quyết định trước hỏi ý kiến của cấp trên.
Dù sao chuyện này bề ngoài Hàn gia đúng là có lý do cũng có chứng cứ, cho dù cô ta tin Trần Thiên vô tội, bây giờ cô ta cũng không có quyền thả anh ra.
"Được, chuyện anh vừa khai báo chúng tôi sẽ đi điều tra, nhưng tôi hy vọng trong thời gian tiếp theo anh sẽ an phận, đừng rước thêm những phiền phức không cần thiết nữa!"
Nghe như thế, Trần Thiên vốn có thể mở miệng cam đoan, nhưng lại cố ý lắc đầu.
"Chuyện khắc tôi còn có thể cam đoan với cô. Nhưng phiền phức giống như hôm nay, cho dù tôi không muốn, thì cũng không phải giống nhau bị bắt vào đây sao? Nếu như cô muốn bình yên không có chuyện gì sảy ra, thì nhanh chóng trả lại sự trong sạch cho tôi đi, nếu không chuyện sẽ còn đi về hướng xấu hơn nữa, điểm này bây giờ tôi có thể cam đoan!"
Diệp Khinh Nhu kinh ngạc với lời nhắc của Trần Thiên, nhưng lại không rõ ý ở trong đó, nên lại hỏi.
"Anh là nói nhóm người thứ 3 đứng sau lưng của người mặc áo đen không đạt được mục đích, tiếp theo đây vẫn sẽ có chuyện xảy ra sao? Là Hàn Phi Vũ sao?"
"Có phải Hàn Phi Vũ hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết, nếu như mục đích của đối phương chỉ là muốn giá họa cho tôi, như vậy tên đó hoàn toàn có thể ở lúc ấy xử lý Hàn Phi Vũ, dù sao như vậy Hàn Chấn Thiên sẽ càng thêm phẫn nộ, trả thù tôi cũng càng thêm mãnh liệt."
Trần Thiên bình tĩnh lắc đầu, cũng tiếp tục phân tích.
"Hiện tại tên đó không làm như vậy, thì nói lên tên đó vẫn còn mục đích khác. Còn mục đích là cái gì, cái này tôi liền không biết được rồi, còn cần cảnh sát Diệp đi điều tra. Nhưng mà có một điểm tôi lại có thể chắc chắn, người mà tên đó muốn nhắm tới lần này không chỉ là tôi, còn bao gồm Hàn Chấn Thiên, cùng với các cô tất cả mọi người!"
"Tất cả mọi người?"
Diệp Khinh Nhu lần nữa sửng sốt, nhất là nghe được lời giải thích của Trần Thiên, cô ta càng là kinh ngạc vô cùng: "Tôi là người của cục cảnh sát, ông ta tại sao phải nhằm vào tôi?"
Nghe như thế, Trần Thiên không giải thích, mà là cười phản bác một câu: "Thân phận của tôi cũng rất đơn giản, tại sao ông ta lại muốn nhằm vào tôi? Suy nghĩ thật kỹ đi, không có ngoài ý muốn, mục đích của ông ta chắc là vượt qua suy đoán của tất cả mọi người!"
Nói xong, không chờ Diệp Khinh Nhu kinh ngạc, anh liền nhắm mắt lại.
Chỉ là trong lòng lại lóe một tia lo nghĩ, nhưng sau đó lại biến mất rất nhanh!
Một nơi khác, trong biệt thự Hàn gia.
Hàn Chấn Thiên vừa để tờ báo trong tay xuống, liền thấy Hàn quản gia vừa từ ngoài vào.
"Chuyện làm thế nào rồi?"
"Đã làm xong."
Hàn quản gia trả lời một tiếng, cũng cường điệu kết quả cuối cùng: "Trần Thiên bị đưa đến đồn cảnh sát, tất cả khẩu cung và chứng từ cũng đều rất thuận lợi. Ngoài ra, bên phía Hàn thiếu gia cũng bình an không có chuyện gì sảy ra, vừa nãy tôi đã phái thêm một nhóm người đến để bảo vệ cậu ấy!"
"Thuận lợi là được!"
Hàn Chấn Thiên mở miệng trả lời, nhưng tiếp theo dường như ông ta nghĩ đến điều gì, lại đột nhiên mở miệng: "Ông cảm thấy chuyện này có gì khả nghi hay không? Người áo đen ra tay với Phi Vũ có thể tùy lúc xuất hiện hay không, sau đấy lại ra tay hãm hại?"
"Điều này..."
Hàn quản gia bị hỏi đến ngơ ngác, chẳng những trong lòng run lên, mồ hôi lạnh trên trán theo đó xuất hiện.
"Sao vậy? Không tiện trả lời, hay là không dám nói?" Hàn Chấn Thiên tiếp tục nói, nhưng lại không nhìn về phía Hàn quản gia, chỉ là lại nhìn về phía tờ báo trên tay.
Mặc dù như thế, Hàn quản gia vẫn cảm thấy bất an, liền thấp giọng nhanh chóng trả lời.
"Trước mắt đúng là có khả năng đấy, nhưng mà dựa theo lời nói của người phụ nữ phong trần kia, người mà đánh bị thương Hàn thiếu gia đúng là Trần Thiên. Mà không chỉ như vậy, chuyện này vốn là do Trần Thiên khıêυ khí©h trước, cho nên về tình về lý đều không thể thoát khỏi quan hệ với cậu ta!"
Nghe như thế, Hàn Chấn Thiên không có ngay lập tức trả lời, mà là trầm tư một lát mới phất phất tay.
"Ra ngoài đi, lúc nào cũng phải chú ý động tĩnh của sở cảnh sát, có tin tức ngay lập tức báo cho tôi!"
"Vâng!"
Hàn quản gia trầm giọng trả lời, không những thả lỏng cả người, mà còn nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau hai giờ, lúc này đã giữa trưa.
Trần Thiên bị nhốt một mình bị tiếng ùng ục của bụng làm cho tỉnh ngủ, liền từ từ mở mắt.
"Thời gian cũng gần tới, lẽ nào thật sự để tôi ăn cơm trưa ở đây?"
Nói xong, không chờ anh có thêm động tác gì, Diệp Khinh Nhu liền xuất hiện ở trước cửa.
Nhìn thấy cô ta, Trần Thiên lập tức cười, cũng theo đó ngồi dậy.
"Tôi biết là cô sẽ không quên tôi mà, nói đi, buổi trưa định mời tôi đi ăn gì để bồi thường đây, mấy quán vỉa hè là tôi không đồng ý đâu đấy!"
Nghe như thế, Diệp Khinh Nhu có vẻ ngạc nhiên.
Mặc dù cô ta biết Trần Thiên chắc chắn sẽ được thả ra, nhưng cô ta lại không ngờ rằng đối phương còn chắc chắn hơn cô, điều này khiến cô càng thêm tò mò thân phận của Trần Thiên.
"Bữa trưa tôi còn có việc, không tiễn anh nữa, nhưng mà nếu như anh không chê, chờ chút có thể ở nhà ăn phân khu chúng tôi ăn trưa, tôi cũng có thể nói chuyện thêm với anh."
Lời của Diệp Khinh Nhu khiến Trần Thiên bĩu môi, mặc dù anh biết trong lòng đối phương vẫn có nghi ngờ, nhưng anh không muốn giải thích, liền lập tức lắc đầu.
"Thôi vậy, cơm ở nhà ăn các cô quá cứng rồi, tôi vẫn là về nhà ăn cơm mềm thôi!”
Nói xong, không đợi Diệp Khinh Nhu phản ứng, anh liền đứng dậy, và đi ra ngoài.
Diệp Khinh Nhu mặc dù ngạc nhiên với thái độ của Trần Thiên, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của cấp trên, cô ta cũng không nói gì nữa, mà là định tiễn anh ra ngoài.
Nhưng mà không nghĩ tới, ngay tại lúc cô ta chuẩn bị rời đi, Trần Thiên đã đi tới cửa lại đứng lại.
"Đúng rồi, vừa nãy có chuyện quên nhắc nhở cô, chú ý bảo vệ người phụ nữ ở quán rượu đó, một khi cô ta chết rồi, chuyện này đúng là sẽ kín đến không thể tìm ra được kẽ hở nữa rồi."
Diệp Khinh Nhu ngạc nhiên với lời nhắc nhở của Trần Thiên, nhưng nghĩ đến sự thật vừa nãy, cô ta liền trầm giọng nói.
"Anh nói muộn rồi, 10 phút trước nhận được báo án, người phụ nữ đó đã tự sát ở nhà rồi!"
"Thật sao? Vậy thì đúng là đáng tiếc."
Nói xong, không chờ Diệp Khinh Nhu phản ứng lại, Trần Thiên liền trực tiếp đi ra ngoài.