Nghe được lời đó, Diệp Khinh Nhu không nói gì nữa, mà lập tức nhìn về phía Trần Thiên.
Trần Thiên mặc dù ngoài ý muốn sự xuất hiện của Tô Ngưng Tuyết, nhưng nghĩ đến cục diện lúc này, anh nghĩ một chút vẫn là nói ra câu quan tâm đấy.
"Không cần lo lắng, tôi đi một chút rồi về, nhiều nhất là mấy tiếng tôi sẽ trở về!"
Tô Ngưng Tuyết ngạc nhiên lời của Trần Thiên, nhưng cô lại không hề chất vấn, mà là ngay lập tức đồng ý.
"Được, vậy tôi ở công ty chờ anh!"
Nói xong, không đợi Trần Thiên đáp lại, cô không yên lòng nhìn về phía Diệp Khinh Nhu nói.
"Cảnh sát Diệp, chuyện cô vừa nói ban nãy tôi đã rõ ràng rồi, mặc dù là cấp trên và là vợ của Trần Thiên, tôi nên tránh hiềm nghi, nhưng ở đây tôi vẫn phải nói một câu công bằng, chuyện sảy ra tối qua ở quán bar Dạ Ngộ mọi người đều rõ ràng, nếu như chỉ là phối hợp điều tra, tôi chắc chắn sẽ không dị nghị gì."
"Nhưng nếu như không phải như thế, vậy tôi sẽ làm chủ cho Trần Thiên, đến lúc đó nếu như có chỗ nào không tốt, còn mong cảnh sát Diệp lượng thứ!"
Lời của Tô Ngưng Tuyết khiến Diệp Khinh Nhu kinh ngạc, việc cô ta hiểu chuyện đã sảy ra, nhưng cô ta vẫn không thể vì Trần Thiên mà mở miệng.
Chỉ là cô ta lại không nghĩ rằng Tô Ngưng Tuyết sẽ để ý Trần Thiên như vậy, cũng chỉ là khách quan trả lời một câu.
"Tô tổng xin yên tâm, chúng tôi tuyệt sẽ không oan uổng người tốt, càng sẽ không buông tha người xấu!"
"Nếu đã như vậy, vậy thì tôi yên tâm rồi."
Câu trả lời của Tô Ngưng Tuyết gọn gàng dứt khoát, mà nói xong không chờ Diệp Kinh Nhu nói gì, cô liền chủ động quay trở lại văn phòng ở sau lưng.
Thấy cảnh này, Diệp Khinh Nhu không lại do dự, lập tức liền dẫn Trần Thiên đi.
"Đi thôi, đến cục cảnh sát, anh sẽ biết hết tất cả mọi chuyện!"
Nghe lời đó, Trần Thiên không do dự, gật gật đầu liền đi theo rời khỏi đây.
Nửa giờ sau, phân Khu 7 của thành phố Giang Hải.
Trần Thiên ngồi ở chính giữa phòng thẩm vấn không hề quan tâm nhìn Diệp Khinh Nhu, mà không chờ đối phương mở miệng, anh liền chủ động hỏi.
"Tại sao lại bắt tôi? Lẽ nào là bởi vì tôi giúp Hàn Phi Vũ tìm một người đàn ông để chơi đùa?"
"Không chỉ là như thế!" Diệp Khinh Nhu lắc đầu phủ nhận, theo đó liền giải thích: "Anh ta còn bị thương, mà còn là bị thương rất nặng, nếu như tối hôm qua mà không kịp thời đưa đến bệnh viện, sợ là tính mạng khó giữ!"
"Cô đang đùa tôi sao? Hàn Phi Vũ bị thương nặng? Điều này chắc chắn là không có khả năng!"
Trần Thiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, liền vô ý thức giải thích: “Tối qua tất cả quá trình tôi đều đang đối đầu với đám người của Lưu Tam ở phòng bên cạnh, làm sao có thể có thời gian ra tay với anh ta, các cô có phải là nhầm rồi hay không?"
"Chúng tôi sẽ không lầm, bởi vì buổi sáng là tự tôi đến bệnh vện kiểm tra vết thương!"
"Tình huống thế nào?"
"Rất không lạc quan, nhưng đã không có nguy hiểm đến tính mạng!"
Nghe như thế, Trần Thiên lập tức sửng sốt.
Bởi vì anh nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không nghĩ đến Hàn Phi Vũ sẽ bị thương, điều này khiến anh ngay lập tức hiểu được lần này vào đây không hề đơn giản như vậy, vậy nên tiếp theo đó anh liền thả lỏng cười lên.
"Trần Thiên, anh cười gì vậy? lẽ nào anh đã biết hung thủ là ai rồi?"
Diệp Khinh Nhu hỏi rất trực tiếp, cũng rất khẩn trương.
Bởi vì không ai hiểu rõ thân phận của Trần Thiên hơn cô ta, vậy nên cô ta rất hy vọng có thêm chứng cứ mới xuất hiện.
Nhưng mà, Trần Thiên cả mặt đều là ý cười không những không giải thích, ngược lại là mở miệng hỏi.
"Là ai thì tôi không biết, nhưng tôi biết chắc chắn là ý của Hàn Chấn Thiên. Được rồi, trước hết nói cho tôi biết ông ta gán tội danh gì cho tôi, bây giờ tôi lại có chút tò mò."
Nghe như thế, Diệp Khinh Nhu thất vọng, cũng theo đó lắc đầu.
Mặc dù cô ta không nghĩ tới Trần Thiên sẽ bình tĩnh như vậy, nhưng vì có thể hiểu được sự thật, cô vẫn là nói rõ lý do ra.
Thì ra, Hàn Phi Vũ được đưa đến sát vách không bao lâu thì gặp tập kích.
Lúc ấy người phụ nữ phong trần tưởng rằng là người do Trần Thiên sắp xếp, nên không có lằm lời, chỉ là tùy ý đối phương ra tay với Hàn Phi Vũ.
Mặc dù quá trình đánh đập này vô cùng ngắn, nhưng cũng đủ để khiến Hàn Phi Vũ hấp hối.
Lúc đó Trần Thiên không hề biết tất cả những thứ này, bởi vì lực chú ý của anh dồn hết vào trên người xạ thủ đó, vậy nên sau đó cũng không chú ý đến sự sống chết của Hàn Phi Vũ.
Thế nhưng chính là sơ sẩy nhỏ như thế, mới cho đối phương có thời cơ để lợi dụng.
Mặc dù Trần Thiên cảm thấy cái sự thật này là không thể nào, nhưng vướng ở chỗ trước đó anh lợi dụng phụ nữ phong trần, bây giờ có miệng cũng nói không rõ.
Dù sao lúc đó ở phòng sát vách, không ai để ý đến sự xuất hiện của tên thần bí đó, lại thêm đối phương làm việc nhanh chóng dứt khoát, cho nên bây giờ Hàn gia dùng lý do này lên án Trần Thiên, có thể nói là hợp tình lại hợp lý.
"Xem ra chuyện này có người thứ ba nhúng tay, Hàn Chấn Thiên chỉ là thuận nước đẩy thuyền!"
Lời này là lời phán đoán sau khi Trần Thiên nghe xong sự thật, Diệp Khinh Nhu mặc dù đồng ý, nhưng lại bởi vì không có chứng cứ xác thực, cô ta liền lắc đầu.
"Nếu như đã có người thứ ba, vậy tên đó là người nào? Mục đích lại là cái gì? Còn có, anh tại sao lại chắc chắn như vậy, chẳng nhẻ không thể là do Hàn Chấn Thiên tự biên tự diễn, hoặc là do anh âm thâm sắp xếp?"
Nghe được lời chất vấn, Trần Thiên lắc đầu.
Mặc dù anh biết Diệp Khinh Nhu sẽ không hoài nghi anh, nhưng vì để phối hợp với thẩm vấn, anh vẫn là đưa ra lời giải thích chi tiết.
"Có ba lý do, thứ nhất, nếu như lần này là tôi xuất thủ, Hàn Phi Vũ chắc chắn sẽ không có khả năng có cơ hội sống sót. Thứ hai, nếu như lần này là Hàn Chấn Thiên tự biên tự diễn, vậy ông ta hơi giáo huấn một chút Hàn Phi Vũ là được rồi, không cần phải đến mức làm thật, điểm này không hợp lý!"
"Dù sao thì cho dù là bắt được tôi, cũng không có đủ chứng cứ, điều tôi nói là trừ lời khai của người phụ nữ phong trần kia, điều này chắn cô hiểu rõ hơn tôi, vậy nên không phải là do ông ta sắp xếp."
Lời giải thích của Trần Thiên giống hệt với phân tích của Diệp Khinh Nhu, nhưng cho dù như vậy, cô ta cũng không thể nói ra, càng không thể biện giải cho chuyện này.
Dù sao đây là cục cảnh sát, quan hệ hợp tác của bọn họ vẫn còn đang giữ bí mật, cô ta chỉ có thể tiếp tục thẩm vấn.
"Lý do thứ 3 là gì?"
"Lý do rất đơn giản, Tô Đức Mộc chắc là cô biết đúng không? Sau lưng ông ta là sự ủng hộ của Hàn Chấn Thiên, vậy cô có từng nghĩ thật ra Hàn Chấn Thiên cũng là con cờ của một gia tộc nào đó, thậm chí là con cờ của một người nào đó?" Trần Thiên tiếp tục giải thích, hơn nữa còn đưa ra lý do ứng với điều đó.
"Tôi biết lời này của tôi có chút đi quá xa rồi, cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng xem xét cùng với tình hình bây giờ, nếu như Hàn Chấn Thiên chính là người có ý đồ với Tô gia, ông ta hoàn toàn có thể dùng những biện pháp khác đến phá hủy tập đoàn Tô thị, thậm chí Tô gia."
"Nếu như hôm nay không xuất hiện chuyện này, có lẽ cách nói này vẫn còn không thể thành lập, nhưng bây giờ ông ta đã chọn đứng ra trở thành địch nhân của tôi, vậy thì cô có cảm thấy chuyện này có trái ngược lại với mục đích che giấu bản thân của ông ta lúc đầu không?"
"Cho nên anh kết luận người đánh bị thương Hàn Phi Vũ chắc chắn là người khác?"
Diệp Khinh Nhu tiếp tục thẩm vấn, cũng kéo đề tài về lúc đầu: "Đã như vậy, anh làm sao để chứng minh bản thân trong sạch, lẽ nào chỉ dựa vào ba cái lý do ban nãy hay sao?"
Nghe như thế, Trần Thiên lại một lần nữa cười, cũng tiếp tục lắc đầu.
"Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, Hàn Chấn Thiên đã muốn dùng cái này để làm bản án, vậy thì cứ kệ ông ta đi. Chỉ là ông ta lại không biết, lần này làm càng lớn, thì càng có lợi cho người ra tay đánh Hàn Phi Vũ. Bây giờ vẫn còn chưa thấy được điều gì, nhưng đến lúc nhất định, sợ rằng Hàn Chấn Thiên sẽ vì sự ngu xuẩn ngày hôm nay trả giá thật lớn rồi!"