Câu trả lời của Tần Mặc Nhi ngoài dự liệu của Trần Thiên, đặc biệt là sự dứt khoát đó, càng khiến anh không ngờ đến.
"Cô chắc chắn là không biết dù chỉ là một chút?"
"Thật sự không biết!"
Tần Mặc Nhi tiếp tục lắc đầu, nhưng tiếp đó không đợi Trần Thiên mở miệng, cô ta lại chủ động nói một điều kiện vô cùng ngoài ý muốn: "Mặc dù tôi không biết cửa khảo sát tiếp theo của cậu ấy là gì, nhưng tôi có thể nói cho anh biết bí mật của Thuần Nhi!"
"Bí mật? Cô ta có thể có bí mật gì?"
Trần Thiên sửng sốt, sau đấy liền muốn từ chối, nhưng ai ngờ được Tần Mặc Nhi lại rất là tự nhiên, tiếp tục giải thích: "Tôi biết anh đồng ý đến đây, là bởi vì chiếc hộp đen của ông nội Thuần Nhi, thật ra cô ấy chỉ biết được sự tồn tại của chiếc hộp, mà không hề biết rằng cái hộp ấy ở đâu, anh xem đây có được tính là điều kiện để trao đổi không?"
Trần Thiên không ngờ, cho dù lúc đầu anh đã làm trước chuẩn bị bị lừa, nhưng anh không ngờ là lại bị Tô Thuần Nhi lừa đến triệt để đến như vậy!
"Cô chắc chắn tin tức này là chính xác? Nếu như chính xác, tôi sẽ nói sự thật cho cô!"
Đối mặt với sự chất vấn, Tần Mặc Nhi không những gật đầu theo, cũng nói thêm lý do khiến Trần Thiên tin.
"Thật ra sau khi cô ấy kiện không thành công, thì không có cách gì để đối phó với anh nữa, nếu như không phải nửa đường gặp tôi, cô ấy cũng sẽ không có kế hoạch như bây giờ. Lúc đó sau khi tôi giúp cô ấy nghĩ xong kế hoạch, cô ấy đau khổ suy nghĩ lý do để dẫn anh vào tròng, bây giờ giao dịch giữa hai người, vẫn là lý do mà trước đấy tôi nghĩ cho cô ấy, nếu như anh không tin, có thể tìm chị Ngưng Tuyết để hỏi thăm, xem xem rốt cuộc thì Thuần Nhi có biết chỗ cất giấy của cái hộp đen hay không!"
Sự bán đứng gọn gàng nhanh chóng của Tần Mặc Nhi, khiến Trần Thiên không khỏi kinh ngạc.
Mặc dù anh không rõ lý do mà cô gái này bán đứng bạn bè, nhưng để đề phòng vạn nhất, anh vẫn là có chút đề phòng.
"Tôi có thể tạm thời tin tưởng cô, nhưng mà chút nữa ra ngoài cô phải phối hợp với tôi để xác nhận lại."
"Xác nhận lại như thế nào?"
Tần Mặc Nhi kinh ngạc mở miệng, hiển nhiên cô ta không nghĩ tới Trần Thiên sẽ yêu cầu như vậy, liền ngay lập tức lắc đầu từ chối: "Nếu như để tôi xác nhận lại những lời tôi vừa nói lúc nãy, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý, dù sao đi chăng nữa tôi với Thuần Nhi cũng là bạn tốt, anh làm như vậy sẽ khiến Thuần Nhi hận tôi!"
Đối với sự lo lắng của cô ta, Trần Thiên không những không lắc đầu ngay lúc ấy, mà còn đưa ra lý do tương ứng.
"Yên tâm, nếu như đã là hợp tác, tôi làm sao có thể bán đứng cô? Thế này, sau khi đi ra ngòai, cô đừng nói gì cả, chỉ cần nhìn xem tôi lừa Tô Thuần Nhi như thế nào. Một khi kế hoạch thành công, cô chỉ cần nói là do tôi đoán được, những chuyện khác cũng không cần cô quan tâm nữa, thế nào?"
Nghe lời đấy, Tần Mặc Nhi hơi do dự, liền đồng ý.
Bởi vì bây giờ cô thật sự muốn biết khuyết điểm ban nãy là ở đâu, vậy nên cô đã quyết định.
"Được, một lời đã định!"
Có lời đồng ý này, Trần Thiên cũng không do dự, lập tức liền nói ra quá trình ban nãy.
Mặc dù những chuyện đã qua mà anh nói khiến Tần Mặc Nhi ngoài ý muốn, thậm chí hoài nghi, nhưng cuối cùng anh lại khiến cho Tần Mặc Nhi hiểu được một đạo lý.
Đó chính là năng lực bây giờ của anh đã vượt xa so với người thường, đều này khiến Tần Mặc Nhi rất bội phục.
Mặc dù Trần Thiên ngoài ý muốn người bạn tốt này của Tô Thuần Nhi, nhưng vì để kiểm nghiệm giao dịch trước đó, anh liền ở sau khi đi ra ngoài cố ý nói lời mà Tần Mặc Nhi đã nói thật ở trong phòng ra.
Kết quả Tô Thuần Nhi nghe được, chẳng những ngay lập tức nhìn về phía Tần Mặc Nhi, mà lại trong nháy mắt xù lông.
"Tần Mặc Nhi, đồ phản bội, trước kia không phải cậu đã nói là cả đời sẽ che giấu bí mật này sao? Làm sao mà anh ta mới vào trong không lâu, cậu liền nói thật với anh ta rồi? Có phải cậu nghĩ rằng mình thật sự không dám tuyệt giao với cậu, chỉ là đang nói đùa với cậu?"
Tô Thuần Nhi vô cùng tức giận, Trần Thiên mặc dù ngoài ý muốn, nhưng cũng theo đó cảm thấy thoải mái.
Dù sao bí mật của cái hộp đen như này nếu như có thể dễ dàng biết được, Tô gia cũng sẽ không có nhiều phiền toái như vậy, cho nên mặc dù anh có chút thất vọng, nhưng vì để Tần Mặc Nhi không phải chịu oan, anh ngẫm lại vẫn là phải giải thích thêm một câu.
"Lần này không trách cô ta, thật sự là cô ta không nói gì cả, tất cả đều là do tôi đoán ra, gồm cả việc ban nãy cô hạ thuốc vào trong nước của tôi, thật ra tôi đều biết hết!"
"Anh..."
Tô Thuần Nhi trong nháy mắt chấn kinh, đặc biệt là khi cô ta vừa mới hoài nghi là doTần Mặc Nhi phản bội, lúc này lời của Trần Thiên không nghi ngờ gì đã nói rõ kết quả cho cô ta, khiến cô ngay lập tức mắt tròn xoe, liên tục lắc đầu: "Không thể nào, vừa nãy anh một tia nghi ngờ cũng không có, làm sao có thể nhìn thấu được kế hoạch của tôi?"
Nghe lời như vậy, Trần Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, cũng chuẩn bị trở về.
Nhưng không ngờ thái độ của Tô Thuần Nhi lại cực đoan hơn nhiều so với suy nghĩ của anh, chẳng những cố chấp không tin, hơn nữa còn rời đi trước anh.
"Trần Thiên, lần này bị anh nhìn thấu được rồi, coi như là tôi thua, nhưng mà lần sau, tôi nhất định sẽ cho anh thấy bản lĩnh thật sự của tôi!"
Nói xong, không chờ Trần Thiên trả lời, cô ấy liền lập tức quay người rời đi.
Tần Mặc Nhi thấy như vậy, cũng không biết nên giải thích như thế nào, cũng ngay lập tức đuổi theo.
Trần Thiên mặc dù ngạc nhiên khi thấy cảnh này, nhưng nghĩ đến kết quả vừa nãy, anh cũng không chậm trễ nữa, mà ngay lập tức rời đi, chuẩn bị lại đi dò hỏi ý của Tô Ngưng Tuyết.
Dù sao chuyện của chiếc hộp đen Tô Thuần Nhi cũng không lừa anh, Tô Ngưng Tuyết chắc chắn sẽ biết được mánh khóe ở trong đó.
Nhưng mà không ngờ, anh về đến công ty, vừa mới bước vào phòng tổng giám đốc, lại ở trước cửa nhìn thấy Diệp Khinh Nhu.
"Sao cô lại ở đây? Lẽ nào hôm nay cô có việc cần tìm tôi?"
Nghe thấy câu hỏi của tôi, Diệp Khinh Nhu không giải thích, mà là nhíu mày.
Mặc dù cô cũng không nghĩ đến chuyện sẽ đột nhiên như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn tối qua, cô ta nghĩ một chút vẫn là lấy lệnh bắt giữ ra.
"Trần Thiên, đừng có ở đây mà vui mừng, bây giờ tôi đến bắt anh vì tội cố ý gây thương tích, anh có thể giải thích, nhưng tôi khuyên anh tốt nhất là đừng phản kháng, đặc biệt là trước khi đến cục cảnh sát, tốt nhất là anh nên giữ im lặng!"
Nghe thấy lời này, Trần Thiên không những sửng sốt, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
"Cô nhất định phải đưa tôi đi? Đây là ý của Hàn Chấn Thiên?"
"Trần Thiên, bây giờ anh là nghi phạm trong diện tình nghi, tôi không cần phải trả lời vấn đề của anh." Diệp Khinh Nhu lại một lần nữa nói, mà không đợi Trần Thiên hỏi lại, cô ta lại giải thích luôn: "Lần này đương sự khởi tố anh đúng là đến từ Hàn gia, nhưng mà lại lấy danh nghĩa của Hàn Phi Vũ, với cả nhân chứng vật chứng đều có đủ!"
Trần Thiên lại lần nữa ngoài ý muốn, nhất là nghe được nhân chứng, điều này làm cho anh nhớ đến người phụ nữ trong quán rượu đó.
"Xem ra hành động của ông ta nhanh hơn so với dự đoán của tôi, nhưng mà không sao, dù sao sớm muộn gì cũng phải đến!"
Trần Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, anh cũng không định phản kháng, dù sao thủ đoạn này đối với anh chỉ như là trò trẻ con, vậy nên không hề để ở trong lòng.
Chỉ là đi thì đi, anh không muốn khiến cho Tô Ngưng Tuyết lo lắng, liền chủ động đưa ra yêu cầu.
"Tôi có thể theo các cô đi về, nhưng trước khi đi, có thể để tôi vào trong nói một câu được hay không? Yên tâm, hai phút là được rồi, tôi cũng sẽ không chạy dâu!"
Nghe thấy lời đó, Diệp Khinh Nhu lộ ra vẻ khó xử.
Cô ta tất nhiên biết Trần Thiên sẽ không chạy, nhưng cô lo lắng những nhân viên cảnh sát đi theo cô đến đây sẽ có dị nghị, liền lập tức chuẩn bị thương nghị.
Nhưng mà khiến cô ta ngạc nhiên là lúc cô ta chuẩn bị mở miệng nói, Tô Ngưng Tuyết lại đi ra.
"Không cần vào trong đâu, nói ở đây đi."