Chương 26: Chuyện Xảy Ra Ngoài Ý Muốn

Nghe được những lời này, đám vệ sĩ ở cửa sửng sốt trong nháy mắt.

Bọn họ không rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì cái gì mà lại không thấy Hàn Phi Vũ, thế nhưng vì đã được bàn giao trước đó lại cộng thêm sự thừa nhận của Trần Thiên, đợi sau khi phản ứng lại thì bọn họ không chần chừ mà lao vào trong.

“Tam ca đã nói chính là anh ta, các anh em, lên cho tao, đánh chết anh ta, Hàn thiếu sẽ chịu trách nhiệm!”

Có câu này, đám còn lại ánh mắt sáng ngời nhao nhao ra sức xông vào bên trong.

Dù sao thì Hàn Phi Vũ cũng đã hứa hẹn rất nhiều lợi ích, hôm nay chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đó vài tháng bọn họ cũng không cần lo ăn uống nữa.

Thế nhưng tưởng tượng luôn rất hoàn mỹ, còn hiện thực lại rất phũ phàng.

Bọn họ vốn tưởng rằng hơn mười người mà đánh một người, dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không chịu thiệt, không ngờ tới bọn họ vừa mới vào chưa tới một phút, liền lăn ra mặt đất kêu rên!

“Ai ya, cánh tay của tao, cánh tay của tao bị chặt đứt rồi.”

“Tao cũng vậy, nhanh tìm Tam ca, nói ở đây có kẻ khó chơi, bảo anh ấy dẫn người tới báo thù!”

“Tam ca, cứu em...”

Thấy người nằm trên mặt đất, cảm nhận của Tô Ngưng Tuyết chỉ có thể dùng hai chữ khϊếp sợ để hình dung.

Cô không biết tại sao Trần Thiên lại ở lại giáo huấn những người này, thế nhưng cô lại thấy rõ ràng Trần Thiên ra tay, điều này khiến cô rất sốc.

Dù sao thì trong mắt cô trước đây Trần Thiên cũng chỉ là một gánh nặng mà thôi, anh chẳng có gì khác ngoài việc ăn, uống, vui chơi. Cho dù mấy ngày trước thái độ có chút thay đổi, thế nhưng cô vẫn không tin được việc Trần Thiên sẽ trở nên mạnh mẽ như vậy, cho nên khi thấy một màn này, cô mới hiểu ra người đàn ông trước mắt cô này xác thực không phải là một người bình thường.

“Còn không? Nếu không còn thì chúng tôi phải đi rồi.”

Trần Thiên lười biếng mở miệng, sau đó cũng không do dự, chuẩn bị dẫn Tô Ngưng Tuyết rời đi.

Bởi vì mục đích khıêυ khí©h Hàn Chấn Thiên của anh đã đạt được rồi, lúc này đây cũng không cần phải ở lại.

Thế nhưng khi anh định rời đi, ở cửa lại có thêm một người cản đường đi của anh.

“Anh chính là Tam ca?”

Mặt đối mặt hỏi, Lưu Tam sốt ruột chạy tới liền ngây người, thế nhưng rất nhanh anh liền thấy đám thủ hạ đang kêu rên trên đất trong phòng, trong nháy mắt anh lại phẫn nộ.

“Tao chính ta Lưu tam, hôm nay mày đánh người của tao, thì đừng nghĩ tới việc rời đi!”

Nói xong, không đợi Trần Thiên trả lời, anh liền chuẩn bị dẫn người tiến vào.

Thế nhưng ai ngờ được lúc này, Trần Thiên đột nhiên biến sắc, sau đó bổ nhào về phía Tô Ngưng Tuyết.

“Nằm xuống!”

Tô Ngưng Tuyết bị động tác của Trần Thiên dọa cho giật mình, thế nhưng không đợi cô phản ứng, trong gian phòng liền truyền tới tiếng súng.

“Pằng!”

Nghe thấy tiếng súng, Lưu Tam ngây người, thế nhưng rất nhanh sau đó anh liền hoàn hồn, né tránh theo bản năng.

“Ai cho các người nổ súng, muốn chết phải không?”

Nghe được tiếng quát lớn, đàn em đi theo sau Lưu Tam đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, sau đó là uất ức.

“Đại ca, bọn em không đem vũ khí, hình như tiếng súng là đến từ phía đối diện.”

Nghe được lời này, Lưu tam vừa muốn đi xem, kết quả phía đối diện lại ập tới nguy hiểm, khiến anh đổ hết mồ hôi lạnh trên trán.

“Má nó còn ngây người ra đó làm gì, ra xem thử xem rốt cuộc là kẻ nào!”

Lưu Tam sốt ruột vô cùng, bởi vì đây là địa bàn của anh, coi như tay súng vừa nãy không phải là người anh an bài, nhưng một khi bị điều tra, anh cũng không tránh khỏi có liên quan, cho nên hiện tại anh nào còn tâm tư đối phó Trần Thiên, vì còn đang vội rửa oan cho bản thân.

Biện pháp của anh tuy tốt nhưng thủ hạ lại không ai dám đứng ra, và tất cả đều biến sắc.

“Tam ca, em không dám đi, em không muốn chết đâu!”

Nói xong, đám đàn em còn lại cũng lập tức phụ họa, biểu thị tán thành.

Lưu Tam mặc dù âm thầm ghi hận đám nhát gan này, thế nhưng thấy nguy hiểm bất ngờ xảy ra như vậy anh cũng không dám tùy tiện xuất đầu, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ lo lắng suông.

“Được rồi, đừng nói nữa, giúp tôi chiếu cố cô ấy, tôi đi một lát rồi về!”

Trần Thiên nói những lời này, mặc dù Lưu Tam cũng không ngờ tới thế nhưng vẫn theo bản năng mà nhìn qua.

“Mày muốn đi?”

Trần Thiên không để ý đến Lưu Tam, ngược lại còn căn dặn Tô Ngưng Tuyết một câu: “Nhớ kỹ mặt của những người này, đợi lát nữa tôi quay về ai dám động vào cô dù chỉ một chút, tôi liền lấy mạng kẻ đó!”

Nghe lời căn dặn Tô Ngưng Tuyết theo bản năng gật đầu, nhưng sau đó lại nghĩ đến cái gì đó đồng thời lộ ra sự lo lắng.

“Trần Thiên, anh muốn đi làm gì?”

Trần Thiên không giải thích, trái lại lập tức đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đuổi theo.

Anh không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy, thế nhưng rất rõ ràng, đám người này không thể coi thường. Đặc biệt là khi nghĩ đến âm mưu của Hàn Chấn Thiên, anh lại càng phải bắt được nhân chứng sống.

Dù sao thì hai lần trước thất thủ khiến anh cũng chả còn kiên nhẫn nữa, lần khıêυ khí©h quang minh chính đại này cũng chính là đợi thời khắc này, cho nên anh sẽ không do dự nữa...

“Yên tâm, rất nhanh tôi sẽ trở lại!”

Nói xong, không đợi Tô Ngưng Tuyết trả lời, anh liền biến mất trong gian phòng.

...

Cùng lúc đó, bên trong biệt thự Hàn gia.

Hàn Chấn Thiên đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, thế nhưng lại nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt liền thay đổi.

“Hàn lão gia, kế hoạch lại thất bại rồi.”

Nghe vậy, Hàn Chấn Thiên lập tức tức giận, đôi mắt đυ.c ngầu trong nháy mắt lộ ra sự hung ác.

“Các người đều là lũ phế vật sao? Chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong?”

Đối vơi sự chất vấn này, đối phương cũng không dám trả lời, chỉ có thể im lặng chờ hồi âm.

Hàn Chấn Thiên mặc dù không ngờ kế hoạch sẽ thất bại một lần nữa, thế nhưng nghĩ đến sự sắp đặt trước đây, lão lại hỏi một lần nữa: “Có để lộ ra sơ sót gì không? Khi ra tay Lưu Tam có mặt ở hiện trường không?”

“Có, có điều Trần Thiên lại phát hiện ra tay xạ thủ, rồi trực tiếp chạy theo ra ngoài, trước mắt thì vẫn chưa có tin tức gì!”

“Lại là Trần Thiên!”

Hàn Chấn Thiên tức giận lần thứ hai, sau đó lão lại đổi đề tài, sắp xếp lần thứ hai: “Lập tức rút hết người ở bên ngoài về, tìm Phi Vũ về đây. Còn về tên sát thủ đó, đợi lát nữa tìm cơ hội thủ tiêu đi, để tránh lưu lại điểm yếu!”

Nghe được sự sắp xếp, đối phương muốn trả lời, thế nhưng lời đến bên miệng anh lại không biết phải mở miệng thế nào.

“Sao vậy, lẽ nào còn có chuyện khác?”

Một lần nữa đối mặt với lời chất vấn, đối phương lại trầm giọng mở miệng: “Thiếu gia, Thiếu gia xảy ra chuyện rồi.”

Hàn Chấn Thiên lần thứ hai ngây người, thế nhưng rất nhanh liền lộ ra sự lo lắng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra chuyện, nói cho rõ ràng!”

Có lệnh, người ở đầu dây bên kia không chần chừ nữa, kể lại một lần mọi chuyện vừa xảy ra ở quán bar Dạ Ngộ, trong đó cũng bao gồm việc Trần Thiên nhìn thấu kế hoạch của Hàn Phi Vũ, rồi tới chuyện anh đem người sang phòng kế bên.

“Tình huống ban nãy chính là như vậy, trước mắt Hàn thiếu đã được cứu ra, có điều trên người có không ít vết thương, hiện tại đang được đưa tới bệnh viện!”

Nghe xong báo cáo, Hàn Chấn Thiên đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc.

Bởi vì lão không ngờ tới, chỉ vì một sai lầm nhỏ mà dẫn tới hậu quả như vậy, điều này khiến lão vô cùng tức giận đồng thời cũng không khỏi nghĩ đến lời nhắc nhở của Tô Đức Mộc sáng nay.

“Hay cho một phần đáp lễ, hay cho tư vị bị người ta khıêυ khí©h, Trần Thiên, tôi nhớ kỹ cậu rồi!”

Hàn Chấn Thiên triệt để nổi giận, mặc dù lý trí nói cho lão biết tiếp theo không thể ra tay được thế nhưng vừa nghĩ đến nỗi nhục ban nãy, lão quyết định mạo hiểm một lần!

“Cậu lập tức kêu Chó Hoang trở về, trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy thi thể của cậu ta!”