Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Tối Cường Cuồng Thế

Chương 25: Trộm Gà Không Được Còn Mất Nắm Thóc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe vậy, Hàn Phi Vũ lập tức hiểu ý, sau đó gật đầu.

“Thay tôi cảm ơn Tam ca, cô ra ngoài trước đi, cần gì tôi lại gọi!”

“Vâng, vậy em đi trước.”

Nói xong, người phụ nữ lập tức ra ngoài, Tô Ngưng Tuyết cũng không đợi Hàn Phi Vũ mở miệng, trực tiếp nhấc ly rượu lên.

“Hôm nay tôi có thể cùng anh uống vài ly, thế nhưng chuyện hợp đồng trước khi rời đi nhất định phải giải quyết!”

Hàn Phi Vũ sửng sốt, nhất là khi thấy được sự chủ động của Tô Ngưng Tuyết, anh mừng rỡ như điên.

Bởi vì người khác không biết trong ly rượu này có gì thế nhưng anh lại vô cùng rõ ràng, vậy nên khi nghe được yêu cầu của Tô Ngưng Tuyết, anh vội vàng đáp ứng.

“Yên tâm, ba ly, chỉ cần ba ly, anh lập tức sẽ đem hợp đồng ký cho em.”

Có lời này, Tô Ngưng Tuyết không chần chừ nữa mà liên tiếp cùng Hàn Phi Vũ cụm ly ba lần.

Ban đầu khi uống vào cô có chút lo lắng, thế nhưng sau khi uống xong cô không những không thấy có triệu chứng gì mà còn cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với trước đây, trong bụng liền nhẹ nhõm ngay tức thì.

“Đã xong ba ly, có thể đem hợp đồng ra ký được rồi chứ.”

Nghe được yêu cầu, Hàn Phi Vũ không nghĩ nhiều, vui vẻ ký tên xuống.

Bởi vì bây giờ mới chỉ là bắt đầu, đợi mười phút nữa thuốc phát huy tác dụng, sau đó mọi việc sẽ đều do anh làm chủ, cho nên hiện tại đừng nói đến việc thua thiệt trong hợp đồng, cho dù là trực tiếp cho tiền, anh cũng không có bất kỳ cảm giác đau lòng nào.

“Được rồi, Hàn Phi Vu anh trước giờ nói một sẽ không có hai, chuyện mà anh đã đồng ý nhất định sẽ không nuốt lời!”

Nói xong, không biết là vui mừng hay là sợ liều lượng thuốc không đủ mà anh lại giục Tô Ngưng Tuyết cạn ly.

Tô Ngưng Tuyết mặc dù không biết Trần Thiên an bài thế nào, thế nhưng cô lại có niềm tin vào Trần Thiên, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì, sau đó cô cũng buông lỏng phòng bị, hơn nữa còn tiếp tục uống rượu cùng Hàn Phi Vũ.

Kết quả không ngờ tới, sau một đợt uống rượu liên tục, cô ngược lại càng uống càng thoải mái, còn Hàn Phi Vũ lại có chút bất thường, điều này khiến cô lập tức nổi lên nghi ngờ.

“Hàn Phi Vũ, anh uống say rồi? Mặt sao lại đỏ như vậy chứ?”

“Đỏ mặt?”

Hàn Phi Vũ sửng sốt một chút, theo bản năng mà dùng tay sờ mặt mình, kết quả mồ hôi đầy tay, anh liền giải thích: “Có thể là do nóng quá ấy mà, anh đi bật máy lạnh thấp xuống một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi.”

Nói xong, anh không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là đi mở máy lạnh thấp xuống, sau đó lại tiếp tục uống rượu.

Mặc dù mục đích của anh hôm nay là chuốc say Tô Ngưng Tuyết sau đó sẽ thừa nước đυ.c mà thả câu.

Thế nhưng nào ngờ qua mười phút, anh không chỉ cảm thấy càng uống càng trở nên mơ hồ mà trên người lại có một loại cảm giác tựa như bị thiêu đốt, điều này khiến anh ngay lập tức dừng lại mọi hành động, và nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết.

“Ngưng Tuyết, em không nóng sao?”

“Bình thường.” Tô Ngưng Tuyết nghi ngờ trả lời, nhưng lại phản xạ theo bản năng mà nhắc nhở mình cẩn thận.

Bởi vì cô chưa từng nhìn thấy việc hạ thuốc trong quán bar, nhưng ít nhiều cũng được nghe nói qua, lại cộng thêm sự nhắc nhở của Trần Thiên, vậy nên lúc này cô ít nhiều cũng có chút lo lắng.

“Hàn Phi Vũ, anh không sao chứ? Nếu không thì hôm nay tới đây thôi!”

Nghe được những lời này, Hàn Phi Vũ sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu bác bỏ: “Tới đây? Không được, anh mới chỉ uống được vài ly, sao có thể dừng ở đây được, tuyệt đối không được. Nào, tiếp tục, chút rượu này tính là cái gì chứ, nhớ năm đó...”

Hàn Phi Vũ nâng ly rượu lên, thế nhưng rất nhanh anh liền cảm thấy không ổn.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết không xảy bất kỳ việc gì, anh liền ý thức được cái gì đó.

“Ban nãy em đổi rượu với anh sao?”

Nghe được lời này, Tô Ngưng Tuyết ngây người, rồi lại nhìn bộ dạng của Hàn Phi Vũ, cô lập tức hiểu ra cái gì đó, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Hàn Phi Vũ, anh say rồi, hôm nay như vậy thôi, tôi đi trước.”

Tô Ngưng Tuyết không chần chừ, vừa nói xong liền chuẩn bị xoay người rời đi.

Hàn Phi Vũ thấy thế, chẳng những lập tức cản lại, mà còn nhân lúc đang mơ mơ màng màng nói ra hết những lời thật lòng.

“Đừng cho rằng em đổi rượu với anh là anh không còn biện pháp để đối phó em, hôm nay dù có nói gì đi chăng nữa ông đây cũng phải giữ em lại. Còn có, anh cũng chả sợ mà nói cho em biết, bên ngoài cửa anh đã bố trí người hết rồi, chỉ cần em bước ra khỏi cánh của này, bọn họ sẽ không khách khí với em!”

“Anh...”

Tô Ngưng Tuyết kinh ngạc nhìn Hàn Phi Vũ, đang muốn phản bác, không ngờ cánh cửa lại được mở ra.

“Vậy sao? Hôm nay xem ra, Hàn đại thiếu gia là có chuẩn bị rồi mới tới?”

Thanh âm từ cửa truyền tới, Tô Ngưng Tuyết nhìn qua, quả nhiên thấy Trần Thiên bước vào.

Hàn Phi Vũ miễn cưỡng nhìn thấy Trần Thiên, thế nhưng thuốc lại phát tác, dù có phẫn nộ, anh cũng chỉ có thể mở miệng mắng to.

“Trần Thiên, quả nhiên là mày, mày phá hỏng chuyện tốt của tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày...”

Không đợi Trần Thiên phản ứng, Hàn Phi Vũ thừa dịp còn tỉnh táo lấy điện thoại di động ra, ra ngoài gọi điện thoại.

“Trần Thiên, anh xem anh ta...”

Tô Ngưng Tuyết lo lắng mở miệng, thế nhưng Trần Thiên lại lắc đầu, nói: “Yên tâm, hôm nay tôi tới là để giải quyết bọn họ, để bọn họ xuất hiện một lần cũng tốt, đợi thêm lúc nữa, nói không chừng chúng ta còn có thời gian ăn bữa khuya.”

Nghe vậy, Tô Ngưng Tuyết không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng một bên quan sát. Cô vốn cho rằng kế hoạch của Trần Thiên cũng chỉ có vậy, ai ngờ Trần Thiên lại đột nhiên cười một tiếng, chỉ hướng cánh cửa đang phát ra âm thanh.

“Vào thôi, đỡ anh ta qua căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa cô có thể đi rồi.”

Nói xong, không đợi Tô Ngưng Tuyết hết bất ngờ, cô lại nhìn thấy người phụ nữ bưng mâm hoa quả ban nãy tiến vào.

Chỉ thấy cô cười híp mắt nhận tiền trong tay Trần Thiên, đợi sau khi Hàn Phi Vũ bị đánh ngất đi, cô ta liền đỡ đối phương vào căn phòng bên cạnh.

Thấy một màn như vậy, Tô Ngưng Tuyết muốn hỏi cái gì đó nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Trần Thiên thấy vậy, cũng không giải thích, chỉ xoay người bước vào, nhấc ly rượu của cô lên.”

“Ngồi xuống, chúng ta làm hai ly đi, trò hay còn ở phía sau, không cần vội về!”

Nghe sự sắp xếp, mặc dù Tô Ngưng Tuyết có chút lo lắng, thế nhưng nhìn thấy ý cười trên mặt Trần Thiên, cô lại gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Đối với câu hỏi thăm dò này, Trần Thiên không do dự, nói một cách đơn giản chuyện tối nay cho Tô Ngưng Tuyết.

Kết quả Tô Ngưng Tuyết nghe xong, trong nháy mắt không chỉ kinh ngạc mà còn hiện lên sự lo lắng.

“Anh làm như vậy, Hàn Chấn Thiên có tìm anh gây phiền phức không?”

“Phiền phức khẳng định là có thế nhưng cũng là đúng người đúng tội.”

Trần Thiên cười híp mắt mở miệng, vô thức nhìn đồng hồ, tiếp tục nói: “Thời gian cũng không sai biệt lắm, có lẽ bọn họ cũng tới rồi.”

Nói xong, không đợi Tô Ngưng Tuyết hết kinh ngạc, anh chầm chậm đứng lên.

Mặc dù Tô Ngưng Tuyết muốn hỏi cái gì đó, thế nhưng không đợi cô mở miệng, cánh cửa phòng bao liền xuất hiện hơn mười người vóc người lực lưỡng, khỏe mạnh tay cầm gậy bóng chày.

“Hàn thiếu đâu?”

Bọn họ không biết Trần Thiên, phách lối hỏi một câu: “Hai người là ai? Còn người đàn ông kia, ban nãy sao không thấy anh, anh có phải là Trần Thiên không?”

Nghe được câu chất vấn, Trần Thiên không những không để bụng ngược lại còn mỉm cười gật đầu.

“Không sai, tôi chính là Trần Thiên, Hàn Phi Vũ đã được tôi đưa đi hưởng phúc rồi, nếu như muốn thay anh báo thù, thì đừng có dài dòng nữa. Nếu không đợi qua một lúc nữa, các người có muốn ra tay cũng không có cơ hội đâu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »