Câu trả lời của Tô Đức Mộc rất trực tiếp và cũng rất vô liêm sỉ.
Trần Thiên không nghĩ tới sẽ bị mua chuộc đột ngột như vậy, thế nhưng anh lại ngửi được một tia lo lắng trong đó, theo đó cũng hiểu được dụng ý của đối phương.
“Tô Đức Mộc, ông nói như vậy kỳ thực tôi rất là vui, bởi vì như vậy đã chứng minh ông đã nhượng bộ, thậm chí còn không có cách nào khác để đối phó tôi. Chỉ là thủ đoạn mua chuộc này của ông cũng chẳng phải là cao minh, không bằng như này đi, chúng ta lại làm một cuộc giao dịch nữa, ông thấy thế nào?”
“Giao dịch gì? Cậu muốn làm gì?”
Tô Đức Mộc cẩn thận mở miệng, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng khó chịu.
Suy cho cùng thì mục đích của anh cũng đã bị nhìn thấu, kế tiếp dù có uy hϊếp thế nào cũng trở nên vô dụng, cho nên anh cũng muốn nghe thử giao dịch của Trần Thiên.
“Giao dịch của tôi rất đơn giản, không bằng ông đem người chống đỡ sau lưng ông nói cho tôi biết, và âm thầm phối hợp với tôi, đến lúc đó tôi không những có thể giúp ông ngồi vào vị trí tổng giám đốc, thậm chí còn có thể trở thành cánh tay đắc lực của ông nữa, để ông lên làm gia chủ của Tô gia, thế nào?”
“ Cậu...”
Tô Đức Mộc biến sắc trong nháy mắt, không phải là anh không tin những lời này mà là anh biết Trần Thiên căn bản là đang đùa giỡn anh, điều này khiến anh ngay lập tức thẹn quá hóa giận.
“Có phải cậu cho rằng tôi không dám động vào cậu? Cho cậu hay, 1000 vạn tệ cũng đủ để mua cái mạng nhỏ của cậu!”
“Vậy sao? Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta cũng không còn gì để nói nữa rồi.”
Trần Thiên không do dự mà lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi, chỉ là đi rồi lại quay lại, anh cũng không khách khí, lại mở miệng nhắc nhở: “Phải rồi, lát nữa mà có thời gian thì giúp tôi chuyển lời tới Hàn Chấn Thiên một tiếng, phần lễ vật của hai lần trước tôi đã nhận được rồi, rất nhanh tôi sẽ tìm người đáp lễ, cũng cho ông nếm thử chút tư vị bị người khác khıêυ khí©h!”
Nghe được những lời này, Tô Đức Mộng bất ngờ trong nháy mắt, tiếp theo đó là sửng sốt.
Mặc dù anh đã biết Trần Thiên không đơn giản, nhưng lại không nghĩ tới Trần Thiên lại hiểu rõ triệt để như vậy, điều này đồng thời cũng khiến ông ta phải kiêng nể, cũng không khỏi cầm điện thoại di động lên.
Dù sao mục đích của anh cũng đã đạt được, bước tiếp theo chính là xuất thủ, nhưng đó lại không nằm trong phạm vi năng lực của anh.
...
Tám giờ tối, Trần Thiên một mình đến quán bar Dạ Ngộ.
Giờ này người ở quán bar cũng không tính là nhiều, anh tìm bừa một chỗ ngồi xuống, và chờ Tô Ngưng Tuyết tới.
Thế nhưng không nghĩ tới anh vừa mới ngồi xuống, bên cạnh liền có một nữ nhân phong trần với mùi nước hoa gay mũi ngồi bên cạnh.
“Anh đẹp trai đi mình sao? Cùng em uống một ly thế nào?”
Nghe được câu này, Trần Thiên ngay cả nhìn đối phương cũng chả buồn nhìn, lập tức đưa một ly rượu qua, cũng lấy ra một sấp tiền mặt.
“Giúp tôi một việc, số tiền này sẽ là của cô.”
Thấy tiền, ánh mắt người phụ nữ phát sáng, thanh điệu quyến rũ mở miệng đồng ý: “Anh đẹp trai muốn em làm gì, những kiểu như gϊếŧ người em cũng làm, thế nhưng tiếp theo chúng ta phải đổi một nơi khác để nói chuyện!”
Trần Thiên không để ý đến sự hiểu lầm của cô, ngược lại lấy ra một tấm ảnh, tiếp túc an bài cho cô: “Bất luận cô dùng cách gì đi chăng nữa chỉ cần lên căn phòng bao trên lầu giúp tôi người này, sẵn tiện xem anh ta đang làm gì, khi quay lại chỗ tiền này là của cô!”
Nghe vậy, người phụ nữ có chút chần chờ, thế nhưng khi thấy Trần Thiên lại thêm tiền, cô ta nở nụ cười.
“Yên tâm, cùng lắm là mười phút, tôi sẽ quay lại nhanh thôi!”
Nói xong, không đợi Trần Thiên trả lời, người phụ nữ đó đã xoay người rời đi.
Trần Thiên không nhìn người phụ nữ này nữa mà tiếp tục uống rượu, bởi vì anh tin người phụ nữ này sẽ không giở trò, vậy nên anh chỉ cần đợi tại chỗ là được.
Qủa nhiên, chưa đầy năm phút người phụ nữ này đã quay trở lại, và mang đến cho anh một tin.
“Anh ta đang ở phòng thứ hai của lầu trên, bên trong chỉ có một mình anh ta, có điều anh ta đang gọi điện thoại!”
Trần Thiên không do dự, sau khi đem số tiền đã hứa cho cô, lại lấy ra thêm một sấp nữa, lúc này mới mở miệng: “Anh ta nói cái gì?”
“Tôi không hiểu anh ta nói cái gì, hình như là hỏi đã chuẩn thị thuốc xong chưa, lát nữa anh ta cần dùng. Phải rồi, anh ta còn nói đã chuẩn bị tốt cho tiểu đệ của Tam ca rồi, anh ta sợ lát nữa sẽ có người quấy rối, nên đang đề phòng, còn những chuyện khác thì không có vấn đề gì.”
Nói xong, người phụ nữ không chần chừ, cười tủm tỉm lần thứ hai lấy tiền trong tay Trần Thiên.
“Anh đẹp trai còn chuyện gì muốn làm nữa không? Em nguyện vì anh mà cống hiến sức lực!”
“Cô biết loại thuốc đó là gì không?”
Trần Thiên lại lấy ra một sấp tiền mặt, tiếp tục an bài: “Nếu như không đắt, giúp tôi chuẩn bị một ít qua đây, sau đó lại giúp tôi tìm một người đàn ông vô cùng được yêu thích, bảo anh ta tới căn phòng bao bên cạnh đợi!”
Nghe được những lời này, người phụ nữ vô cùng kinh ngạc.
Dù sao thì yêu cầu của Trần Thiên cũng vô cùng kì dị, điều này khiến cô không ngờ đến, có điều rất nhanh sau đó cô liền nhìn thấy số tiền lại được tăng thêm lần nữa, trong nháy mắt khuôn mặt liền trở nên tươi tắn.
“Không thành vấn đề, sẽ được giải quyết trong mười phút!”
Nghe được câu trả lời, Trần Thiên tiện thể đưa sấp tiền trong tay ra, khóe miệng lại mang theo nụ cười đầy thâm túy.
...
Phía bên kia, Tô Tuyết Ngưng nhận được lời mời, rất nhanh sau đó đã tới bar Dạ Ngộ.
Để chào đón cái thời khắc tuyệt đẹp của đêm nay Hàn Phi Vũ đã đợi ở cửa, và đang thầm tính toán kế hoạch trong đầu.
Hai phút sau, Tô Ngưng Tuyết đúng hẹn xuất hiện, Hàn Phi Vũ lập tức tiến lên.
“Ngưng Tuyết em đến rồi? Lầu trên anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, anh biết em không thích ở đại sảnh nên anh đã cố ý tìm một gian phòng bao!”
Nghe vậy, Tô Tuyết Ngưng định cự tuyệt, thế nhưng nhìn thấy Trần Thiên ở cách đó không xa, cô liền thuận theo gật đầu, sau đó cũng anh tiến vào.
Lên lầu, Tô Ngưng Tuyết vẫn duy trì cảnh giác.
Dù sao thì nơi như thế này cũng rất loạn, bình thường cô cũng không tùy tiện tới, nếu như không phải thấy Trần Thiên thì hôm nay bất luận ra sao cô cũng sẽ không bước vào, cho nên thấy Hàn Phi Vũ rót rượu, cô lập tức tìm một lý do từ chối.
“Tôi không uống rượu, lát nữa còn phải lái xe, nếu như anh đã muốn tìm tôi nói chuyện vậy thì nói về kế hoạch hợp tác đi.”
“Kế hoạch thì không vội, hợp đồng anh cũng mang tới rồi, đợi lát nữa ký tên vào là xong.” Nói tới đây, Hàn Phi Vũ không chỉ lấy ra hợp đồng mà còn đồng thời giơ ly rượu lên.
“Hôm nay coi như là buổi tụ tập giữa những người bạn cũ với nhau, chúng ta cạn một ly thế nào?”
Nghe lời yêu cầu đó, Tô Ngưng Tuyết lộ ra sự chần chừ.
Không phải là cô không dám uống, mà là cô sợ trong ly rượu này có thứ gì đó, cho nên theo bản năng mà nhìn về phía cửa, phỏng đoán chỗ ngồi của Trần Thiên.
Hàn Phi Vũ thấy thế, có chút mất hứng, liền thúc giục lần nữa.
“Ngưng Tuyết, em như vậy là có ý gì, đã đồng ý đến rồi sao lại còn mất hứng như vậy, lẽ nào em không muốn hợp tác với Hàn gia bọn anh sao?”
Tô Ngưng Tuyết muốn giải thích nhưng không đợi cô mở miệng, cửa phòng liền bị mở ra, sau đó một người phụ nữ phong trần tiến vào.
“Hàn Thiếu gia, đây là trái cây Tam ca tặng cho anh, xin hãy nhận cho!”
Nói xong, không được Hàn Phi Vũ phản ứng, cô ta liền bưng mâm trái cây tiến vào, đi tới bên cạnh Tô Ngưng Tuyết.
“Trần Thiên nói cô cứ yên tâm uống rượu đi, anh ấy ở phòng kế bên!”
Những lời này cô là cô ta nói rất nhỏ, Hàn Phi Vũ không để ý, Tô Ngưng Tuyết lại nghe rất rõ ràng.
Mặc dù cô không hiểu Trần Thiên muốn làm cái gì, thế nhưng có lời bảo đảm này, trong nháy mắt cô liền yên tâm.
“Cảm ơn, đây là tiên boa cho cô!”