Chương 23: Trơ Tráo Lấy Lòng

Trần Thiên bất thình lình mở miệng làm cho Tô Ngưng Tuyết bị dọa một trận, nhưng cũng đã gián tiếp nhắc nhở cô.

Dựa vào biểu hiện thì xác thực là cô không bị ảnh hưởng gì từ lời đe dọa đó thế nhưng trên thực tế thì một khi cô từ chối, Hàn Phi Vũ sẽ coi đây là cái cớ, mượn chuyện này mà tung tin đồn nhảm, điều đó sẽ lại ảnh hưởng xấu đối với tập đoàn Tô thị.

Nếu như là người khác, thì có thể là sẽ không thành công, thế nhưng với địa vị của Hàn gia ở Giang Hải có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, loại ảnh hưởng này khiến cô cần phải cân nhắc thêm.

Dù sao thì tình hình hiện giờ của Tô thị cũng là loạn trong giặc ngoài.

Lúc này mà đáp ứng điều kiện này thì nó chính là sự lữa chọn hợp lý nhất của cô.

Chỉ vì ngại âm mưu của Hàn Phi Vũ, trong giây lát cô lại không thể nắm chắc được, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu Trần Thiên.

“Đừng nhìn tôi, yên tâm đi, dù cô không để đến ý thân phận của mình thì Hàn gia ở Giang Hải cũng được coi là gia tộc danh tiếng lâu năm, nếu như xảy ra chuyện gì không tốt thì không cần người khác mở miệng, Hàn gia bọn họ cũng sẽ bị lung lay, hơn nữa tổn thất so với Tô gia chỉ có hơn chứ không có kém, vậy nên cô còn lo lắng điều gì nữa?”

Nghe đến đây, Tô Ngưng Tuyết kinh ngạc lần hai, thế nhưng Hàn Phi Vũ lại vui vẻ nhìn Trần Thiên.

“Nói không sai, tuy rằng hiện tại tôi vẫn chán ghét anh thế nhưng không thể không nói những lời này của anh quả thật là rất hợp lý, Hàn Phi Vũ tôi cũng không phải là chính nhân quân tử gì, thế nhưng cái loại chuyện hèn hạ đó tôi cũng chẳng thèm hạ thấp mình mà đi làm, cho nên Ngưng Tuyết em cứ yên tâm đi, anh bảo đảm với em đây chỉ là bữa tiệc bình thường!”

Đối mặt với sự đảm bảo lần thứ hai của Hàn Phi Vũ, Tô Tuyết Ngưng cho dù có muốn từ chối cũng không có lý do.

Dù sao cũng đã nói đến mức này rồi, lại cộng thêm ánh mắt ra hiệu của Trần Thiên, cô không do dự nữa.

“Được, nếu đã như vậy thì tôi đồng ý với anh, thời gian địa điểm do anh quyết định!”

Nghe được câu trả lời, ánh mắt của Hàn Phi Vũ lập tức sáng lên, chẳng những bảo đảm thêm lần nữa mà còn khách khí nói với Trần Thiên một câu, chuyện này trước nay chưa từng có.

“Được rồi, không quấy rầy hai người nữa, chuyện này coi như là tôi nợ anh một ân huệ, sau này gặp khó khăn có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào. Dù tôi không giúp được gì nhiều thế nhưng chuyện tìm một phú bà cho anh bám vào thì đối với tôi mà nói đó chỉ là chuyện nhỏ!”

Sự “hào phóng” của Hàn Phi Vũ làm cho Trần Thiên mỉm cười, nhưng anh lại không phản bác điều gì.

Bởi vì mục đích của anh ta đã đạt được rồi, đưa mắt nhìn đối phương rời đi.

Chỉ là sau khi Hàn Phi Vũ rời đi, Tô Ngưng Tuyết lại ôm một bụng đầy nghi ngờ, lập tức chất vấn Trần Thiên.

“Trần Thiên, vì sao ban nãy anh lại muốn tôi đồng ý? Lẽ nào anh còn có kế hoạch khác?”

“Không sai, đã có kẻ ngốc cho tiền, tại sao cô lại không mượn nước đẩy thuyền mà chấp nhận chứ?”

Trần Thiên gật đầu khẳng định, sau đó không đợi Tô Ngưng Tuyết mở miệng anh lại giải thích: “Yên tâm, ngày đó đợi các người xuất phát tôi sẽ âm thầm bảo vệ cô, anh ta sẽ không làm ra những chuyện bất chính gì đâu!”

Có được lời này, Tô Ngưng Tuyết không còn lo lắng cái gì nữa, mà chuyển đề tài.

“Ban nãy anh nói có chuyện muốn tìm tôi, nói bây giờ đi, lát nữa tôi còn có một cuộc họp.”

“Kỳ thực cũng chả có gì, chỉ là muốn hỏi khi nào cô có thời gian thì cho tôi xem cuốn nhật ký của ông cô.” Trần Thiên tùy ý nói, thế nhưng cũng không quên tìm cho mình một lý do: “Nếu như có thể tìm được manh mối trong cuốn nhật ký, có thể tôi sẽ giúp cô phá giải được chân tướng tám năm trước!”

“Thật sao? Anh thật sự có thể giúp tôi tìm được hung thủ năm đó sao?”

Tô Ngưng Tuyết bất ngờ, sau đó là kích động.

Dù sao cô cũng đợi ngày này quá lâu rồi, cho nên hiện tại đang rất kích động muốn về nhà lấy cuốn nhật ký.

“Tôi sẽ cố hết sức mình, điểm này cô cứ yên tâm, cho dù không tìm được hung thủ thì tôi cũng sẽ tra rõ chân tướng sự việc năm đó cho cô!”

Trần Thiên mở miệng cam đoan, Tô Ngưng Tuyết lại hết mực tin tưởng mà không hề nghi ngờ, lại gật đầu với anh lần nữa.

“Được, tối về sẽ cho anh xem, hôm nay tan làm chúng ta về cùng nhau!”

...

Đã giải quyết được Tô Ngưng Tuyết phiền phức, Trần Thiên không nán lại liền ra ngoài.

Mặc dù không tra ra được kết quả vừa ý, nhưng nghĩ đến chuyện này cũng không thể giải quyết trong một hai ngày được, anh định ra tay phía bên Tô Thuần Nhi trước.

Chỉ là không nghĩ tới, anh vừa mới đi ra đυ.ng phải Tô Đức Mộc.

“Phó tổng Tô đây là muốn đi đâu a? Nếu như muốn tìm Tô tổng thì phải nhanh lên, đợi lát nữa cô ấy còn có cuộc họp nữa đấy!”

“Tôi không đến tìm cô ta, tôi tìm cậu!”

Tô Đức Mộc cười tủm tỉm nói, biểu tình nào còn gay gắt như hôm qua: “Đừng nhìn tôi như vậy, muốn biết vì sao thì theo tôi một chuyến không phải là biết ngay sao.”

Nói xong, không đợi Trần Thiên trả lời liền quay người rời đi.

Trần Thiên mặc dù không rõ vì sao Tô Đức Mộc lại đột nhiên tới tìm anh, thế nhưng nghĩ đến mục đích chuyến này tới đây, anh không do dự nữa mà lập tức đi theo.

Vậy mà không nghĩ tới, khi anh theo Tô Đức Mộc tới văn phòng, lại ngây người ngay tại chỗ.

Đặc biệt là khi thấy đống tiền mặt được xếp như ngọn núi nhỏ trên bàn, trong nháy mắt anh liền rõ ràng mục đích của đối phương.

“Phó Tô tổng ông đây là có ý gì, lẽ nào ông gọi tôi tới đây là để mua chuộc tôi sao?”

Nghe được những lời này, Tô Đức Mộc cũng không có giải thích, ngược lại còn vui vẻ thừa nhận: “Nếu như tôi nói là phải, vậy cậu sẽ xoay người bỏ chạy sao?”

“Sẽ không!”

Phản ứng của Trần Thiên cũng rất nhanh, sau đó anh còn đưa ra một đáp án khiến Tô Đức Mộc rất mong đợi: “Chả ai chê tiền cả, đặc biệt là nhiều tiền như vậy, xem ra phó tổng Tô không chỉ muốn mua chuộc tôi mà còn rất hiểu tôi!”

Nói xong, anh cũng chả đếm xỉa đến sự kinh ngạc của Tô Đức Mộc, còn cố ý liếc nhìn đống tiền trên bàn.

“Ha ha, xem ra chúng ta đúng là người cùng chung lý tưởng, nếu đã như vậy, tôi cũng nói thẳng luôn vậy.” Tô Đức Mộc hài lòng, còn không đợi Trần Thiên nói, anh liền nói thẳng ra điều kiện tương ứng.

“Ở đây có 1000 vạn tiền mặt, yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, hoặc là cậu vui vẻ rời khỏi Ngưng Tuyết, rời khỏi Tô gia, hoặc là cậu về phe tôi. Đương nhiên, nếu cậu chọn vế sau, tôi còn có thể cho cậu nhiều hơn thế nữa, cậu có thể suy nghĩ thêm!”

“Như vậy rồi mà cậu còn do dự cái gì nữa, kẻ thông minh sẽ chọn vế sau!”

Trần Thiên mở miệng lần nữa, hơn nữa còn rất phối hợp với Tô Đức Mộc, anh còn chủ động giải thích một câu: “Ngẫm lại thì tôi đã đến Tô gia được tám năm rồi, nhưng vẫn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, không nhịn được mà động tâm. Chỉ là nếu như tôi không đồng ý, phó tổng Tô sẽ không tức giận chứ?”

Trần Thiên cự tuyệt khiến Tô Đức Mộc khó chịu, thế nhưng lần này anh cũng không giấu giếm nữa mà trực tiếp biểu lộ ra mặt.

“Không chỉ tức giận mà hậu quả còn rất nghiêm trọng!”

Trần Thiên không để ý đến lời uy hϊếp của anh, bởi vì khi theo tới đây, anh cũng đã làm xong công tác chuẩn bị rồi cho nên hiện tại cũng không có gì để lo lắng.

“Hậu quả gì? Không bằng ông nói cho tôi nghe một chút, nói không chừng sợ quá mà tôi đồng ý thì sao!”

“Trần Thiên tôi biết cậu cũng có một chút bản lĩnh, cũng biết cậu ở lại Tô gia không phải là để ăn bám. Tôi không muốn biết mục đích của cậu là gì, thế nhưng tôi hy vọng cậu sẽ không gây cản trở cho tôi, bằng không 1000 vạn tệ này có thể mua chuộc cậu, cũng có thể lấy đi cái mạng nhỏ của cậu!”

“Cậu đừng cho rằng những lời này là nói đùa, chỉ cần cậu từ chối thì kể từ lúc cậu bước chân ra khỏi chỗ này, tôi sẽ tìm người thủ tiêu cậu. Có điều nếu như cậu thức thời, đồng ý điều kiện ban nãy, tôi không những cho cậu số tiền này mà còn có thể để cậu đồng thời có được hai chị em Tô Ngưng Tuyết, cậu thấy thế nào?”