Chương 22: Lại Lấy Lòng

Những lời này khiến cho Trần Thiên kinh ngạc, thế nhưng giây tiếp theo liền rơi vào trầm mặc.

Dựa vào phán đoán của anh, anh tin rằng Tô Ngưng Tuyết sẽ không lừa mình, thế nhưng kết hợp với thái độ ban nãy của Tô Thuần Nhi, trong nháy mắt anh lại bắt đầu hoài nghi.

Dù sao thì bí mật đó ngay cả Tô Thuần Nhi còn biết, Tô Ngưng Tuyết sao lại có thể không có manh mối gì được chứ, điều này xác thực là có chút hoài nghi.

“Cho nên mục đích của cậu không chỉ là bắt kẻ chủ mưu mà còn là vì bí mật của Tô gia?”

“Cậu có thể cho là như vậy, dù sao thì cho đến bây giờ, tất cả tai họa của Tô gia đều do cậu gây ra, nếu như có thể thì tôi hy vọng lần này cậu có thể giải quyết triệt để mớ phiền phức này, dù có làm không được thì cũng phải xoay chuyển tình thế!”

Trần Thiên không trả lời, thế nhưng cũng đã rõ ràng ý tứ của cấp trên.

Mặc dù anh không biết cái bí mật mà Tô gia vẫn luôn hết mực bảo vệ kia là cái gì, thế nhưng lại rất rõ ràng, Tô gia hiện tại đã không còn thích hợp làm người bảo vệ nữa.

Trần Thiên không biết tại sao lại bảo anh đi giải quyết chuyện này, thế nhưng nghĩ đến nguyên do bên trong đó cũng chẳng phải là điều mà anh có thể hiểu được, nên cũng không cần phải nghĩ nhiều thêm nữa.

Dù sao anh cũng chỉ là chấp hành nhiệm vụ, có thể bớt được chút phiền phức anh còn cầu mà không được.

“Được, tôi sẽ thử bắt người và cũng giúp cậu khuyên Tô Tuyết Ngưng, thế nhưng cậu đừng ôm hy vọng quá lớn!”

“Tôi tin cậu nhất định có thể, bởi vì không ai có thể hiểu cậu hơn tôi!”

“Được rồi, khỏi phải nịnh, tôi không dám nhận!” Đối với lời nịnh nót này, Trần Thiên cũng không chút do dự mà phản bác, không chờ đối phương đáp lại, anh liền tiếp tục mở miệng: “Nói thực nhiệm vụ thuyết phục Tô Ngưng Tuyết tôi còn có thể tự mình đảm nhiệm được, thế nhưng chuyện xoay chuyển tình thế có chút quá sức với tôi!”

“Yên tâm, suy xét đến độ phức tạp của việc này, tôi cũng sẽ không để cậu phải chiến đấu một mình!”

“Lẽ nào, cậu tìm trợ thủ cho tôi?”

Trần Thiên lộ ra sự kinh ngạc, thế nhưng anh cũng hiểu được sự hóc búa của nhiệm vụ này, bằng không cấp trên cũng sẽ không coi trọng như vậy, anh bắt đầu thăm dò: “Nói trước, tìm người hợp tác cho tôi cũng được, nhưng phải đáng tin cậy, nếu không tôi thà tự hành động còn hơn!”

“Lần này tuyệt đối là đáng tin, hơn nữa cậu nhất định sẽ hài lòng.”

“Là ai? Cậu đừng có thừa nước đυ.c mà thả câu, nói thẳng ra đi, tôi không chờ được nữa rồi.”

Trần Thiên nghi ngờ mở miệng, thế nhưng đối phương lại không trả lời, còn cố làm ra vẻ huyền bí.

“Hiện tại cậu đừng hỏi nữa, bởi vì rất nhanh cô ấy sẽ đến tìm cậu.”

...

Nửa tiếng sau, Trần Thiên mang theo nghi ngờ tới công ty.

Điều anh hiếu kỳ không phải là người hợp tác của anh là ai, mà điều mà anh muốn biết hiện tại chính là bí mật của Tô gia là cái gì, vì vậy anh liền không vòng vo nữa, và sẽ lại tìm ra đột phá từ trên người Tô Ngưng Tuyết.

Thế nhưng ai mà biết được khi anh vừa tới phòng tổng tài liền gặp được một khuôn mặt mà anh không ngờ tới.

“Ngưng Tuyết, em suy nghĩ lại một chút đi, anh biết sản phẩm mới bên bọn em vẫn đang trong giai đoạn mấu chốt, những chuyện như này cũng thường xảy ra, chỉ cần em đồng ý đến bữa tiệc đó với anh một lần, anh sẽ không chỉ sử dụng mối quan hệ của mình đem những ảnh hưởng tiêu cực này áp xuống đến mức thấp nhất mà còn có thể mở thêm cửa hàng mới cho bọn em, để tập đoàn Tô thị của em được nâng lên một tầng cao mới, em thấy thế nào?”

Người đang nói chính là có tầm nhìn hạn hẹp thích ba hoa chích chòe thiếu gia Hàn Phi Vũ, hiện giờ anh ta đang tận lực giải thích điều gì đó với Tô Ngưng Tuyết.

Trần Thiên mặc dù rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của tiểu tử này ở đây, thế nhưng nghe được những lời ban nãy, anh không nhịn được mà mở miệng.

“Không có bữa cơm nào là miễn phí cả!”

Nghe được những lời này, Hàn Phi Vũ lập tức quay đầu, nhìn Trần Thiên.

“Sao anh lại tới đây, sao đi đâu cũng gặp phải anh vậy? Xéo ngay cho tôi, không thấy tôi và Ngưng Tuyết đang bàn chính sự sao?”

“Thấy rồi, thế thì làm sao?”

Trần Thiên gật đầu tỏ vẻ không sao, anh chẳng những không đi ra mà còn đi vào, ngồi một bên trên sô pha: “Các người nói chuyện của các người, chuyện của tôi đợi lát nữa rồi nói vậy, không vội!”

“Anh...”

Đối mặt với thái độ của Trần Thiên, Hàn Phi Vũ đang định phát hỏa, thế nhưng vừa mới nghĩ đến Ngưng Tuyết liền do dự, anh ta lại đè ép cơn giận xuống, tiếp tục bàn chính sự: “Được, nếu anh nguyện ý ở đây nghe, tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng nói trước, đừng có xen vào nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

Nói xong, không đợi Trần Thiên đáp lại, anh lại tiếp tục nói chuyện với Tô Ngưng Tuyết.

“Ngưng Tuyết, anh biết em đang lo lắng điều gì, thế nhưng anh có thể thề, lần này hẹn em ra ngoài chỉ là uống chút rượu tâm sự. Coi như là có mục đích, anh cũng chỉ là muốn hóa giải hiểu lầm trước kia, và cải thiện một chút ấn tượng trong lòng em mà thôi.”

“Về phần sản phẩm mới của cửa hàng, em yên tâm, nếu em đã đồng ý với anh, tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Dù sao thì chuyện này đối với Hàn gia bọn anh cũng có lợi, nếu như em không tin, chúng ta có thể giấy trắng mực đen tại đây viết hợp đồng!”

Hàn Phi Vũ thành tâm mười phần, nhất là câu cuối cùng, càng khiến cho Ngưng Tuyết động tâm.

Mặc dù phản hồi về những sản phẩm mới của tập đoàn Tô thị cũng không tồi, nhưng vẫn bị hạn chế về kênh, dẫn đến số định mức thị trường sản phẩm mới vẫn luôn rất thấp. Hơn nữa lại nhiều lần xảy ra vấn đề, nếu như không kiếm được một đối tác có thực lực, thì những khổ cực trước đây của cô sẽ đổ sông đổ biển.

Lần này nếu như có thể hợp tác với Hàn gia đương nhiên là có cái tốt.

Nhưng cô cũng lo Hàn Phi Vũ có mục đích khác, đặc biệt là sau khi được Trần Thiên nhắc nhở ban nãy, cô càng thêm tin chắc điều này.

“Muốn tôi đồng ý cũng không phải là không thể, thế nhưng khi đi nhất định phải dẫn theo Trần Thiên!”

“Dẫn theo anh ta làm gì? Lẽ nào em còn không tin anh sao?”

Hàn Phi Vũ bất ngờ mở miệng, nhưng lại nhớ đến hoàn cảnh khó khăn của tập đoàn Tô thị, anh ta lại thay đổi giọng điệu thương lượng: “Ngưng Tuyết, anh hiểu ý của em, nếu đã như vậy, anh cũng nói thẳng với em.”

“Lần này anh đến chính là muốn thử xoay chuyển mối quan hệ của chúng ta, dù sao anh cũng thích em một thời gian dài, không có khả năng sẽ bỏ cuộc như vậy được. Hơn nữa không chỉ như vậy, anh còn biết em tìm Trần Thiên kết hôn, căn bản chính là một cái vỏ bọc.”

“Toàn bộ thành phố Giang Hải này ai mà không biết Trần Thiên anh ta chính là một phế vật chứ, cho nên anh có thể hiểu được sự lo lắng của em, nhưng lại không thể đồng ý với điều kiện của anh được.”

“Bây giờ, cứ nhìn thấy anh ta là anh lại tức giận, nếu như em kiên trì muốn dẫn theo anh ta, vậy thì coi như hôm nay nay anh không có đến tìm em đi. Tiếp theo, em có thể tiếp tục tìm kiếm đối tác trên các kênh phân phối, ngược lại tớ sẽ xem xem, ở Giang Hải này, ngoài Hàn gia tớ ra còn có ai dám tiếp nhận mối làm ăn này của em.”

Hàn Phi Vũ nói thẳng ra vượt khỏi dự liệu của Tô Ngưng Tuyết, đặc biệt là lời đe dọa này, khiến cô cau mày thật chặt.

Tập đoàn Tô thị xác thực là đang cần một đối tác làm ăn để cải thiện tình hình, nhưng lại chưa đến bước đường cùng, cô sẽ không để mình mạo hiểm. Hơn nữa lúc này Hàn Phi Vũ còn có mục đích khác, cô càng không thể đồng ý liền mở miệng từ chối.

Thế nhưng không nghĩ tới, lúc cô định đưa ra quyết định, Trần Thiên bên kia lại cướp lời trước.

“Trước tiên đừng vội từ chối, nếu Hàn thiếu gia đã có thành ý như vậy, còn đặt mình vào hoàn cảnh của Tô thị mà suy xét vậy sao lại không cho anh ta một cơ hội chứ. Nói như thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng là nhân vật số một của Giang Hải, nếu như cô không dám xuất hiện trong những bữa tiệc kiểu này, tôi thấy sau này cũng đừng có dây dưa với Hàn thiếu gia nữa, những người khác cũng sẽ không dám hợp tác với cô thêm lần nào nữa đâu.”