Chương 16: Quan Huyện Chẳng Bằng Quan Vùng

Trần Thiên kinh ngạc vì lời của Tô Ngưng Tuyết, đặc biệt là sự chân thành này càng khiến anh bỗng nhiên không biết mở miệng thế nào.

"Tại sao? Lẽ nào chỉ vì một câu vừa rồi của tôi?"

"Cũng không phải." Tô Ngưng Tuyết lắc đầu tiếp tục giải thích: "Tôi tin tưởng anh, một mặt là niềm tin và sự thấu hiểu, một mặt là do biểu hiện vừa rồi của anh ở công xưởng."

"Tô tin một người sẵn sàng liều lĩnh mạo hiểm vì người khác, sẽ không làm chuyện vượt qua ranh giới như vậy. Cho dù hôm nay anh và Thuần Nhi có chút hiểu lầm nhưng tôi vẫn tin tưởng, anh tới khách sạn vì tốt cho con bé cho dù ra tay đánh nó cũng là vì vậy."

Sự giải thích của Tô Ngưng Tuyết vượt ngoài dự tính của Trần Thiên, điều này ngược lại còn khiến anh hơi ngại.

Dù sao anh cũng vừa chuẩn bị lấy chứng cứ ra giải thích nhưng giờ xem ra có vẻ không cần thiết.

"Tôi có thể hiểu được sự tự tin mù quáng của cô nhưng lát nữa cố tính giải thích với Thuần Nhi như thế nào?"

"Chuyện này tôi tự có cách, chỉ cần anh bỏ qua chuyện cũ, tôi chắc chắn Thuần Nhi sẽ không hồ đồ như vậy nữa." Tô Ngưng Tuyết gật đầu khẳng định nhưng Trần Thiên không biểu hiện gì chỉ gật gù rồi đứng dậy ngay.

"Đã vậy thì tôi đi làm việc đây."

Nói xong Trần Thiên không do dự, xoay người rời đi.

Tô Ngưng Tuyết tuy rằng bất ngờ với sự dễ dãi của Trần Thiên nhưng càng như vậy cô càng tin chắc Trần Thiên là trong sạch, tiếp đó cô cũng không nghĩ gì nhiều mà định tới phòng bên thăm dò thực hư ở chỗ Tô Thuần Nhi.

Nhưng mà không ngờ lúc Trần Thiên sắp ra khỏi cửa lại đột nhiên dừng lại, cũng mở miệng nói với cô: "Đúng rồi, vừa rồi lúc nghịch điện thoại tôi không cẩn thận gửi một video cho cô, có thời gian thì xem, không chừng cô lại càng yên tâm hơn."

Lần này nói xong, Trần Thiên biến mất hẳn, Tô Ngưng Tuyết cũng ngay lập tức thả lỏng, cầm lấy điện thoại di động.

...

Năm phút sau Trần Thiên trở lại bộ phận bảo vệ.

Anh vốn định làm quen với tình hình bên này trước, cũng thăm dò tình hình của Tô Đức Mộc, ai ngờ vừa quay lại đã bị Tiền Bưu chặn đứng lại.

"Trần Thiên, anh đứng lại đó cho tôi, vừa rồi đi đâu? Nói ngay, có phải rời khỏi công ty không?"

Tiền Bưu chất vất trong cơn giận dữ, rõ ràng thấy là tính tìm cớ gây sự.

Trần Thiên tuy rằng không ngờ tên này dễ kích động như vậy nhưng nghĩ tới việc phiền phức sớm muộn gì cũng tới, anh liền thoải mái thừa nhận.

"Không sai, vừa rồi tôi không chỉ rời công ty, còn thuận tiện ăn đồ lót dạ, anh có ý kiến gì không?"

"Anh..."

Tiền Bưu nổi giận, anh ta chưa phải chưa từng gặp ai hung hăng nhưng chưa từng gặp người lớn lối như Trần Thiên.

Cho dù anh ta biết Trần Thiên là người của Tô Ngưng Tuyết còn có chỗ dựa là Tô Đức Mộc nhưng anh ta vốn không quan tâm, xả giận thẳng lên Trần Thiên.

"Trần Thiên, đừng có mà mồm mép gì ở đây với tôi, ngày đầu tiên đi làm cậu đã vô cớ bỏ việc, thân là đội trưởng một đội, tôi có quyền xử phạt cậu. Không ngại nói trước với cậu, tiền lương và thưởng tháng này của cậu đã mất rồi, còn thêm lần nữa, thì cút ngay cho tôi!"

Thái độ Tiền Bưu rất hung dữ hơn nữa còn là có lý có chứng cứ.

Tuy rằng Trần Thiên kinh ngạc vì trí thông minh vô cực của tên này nhưng anh cũng chẳng hề quan tâm, chỉ bình tĩnh phản bác lại một câu: "Anh dựa vào đâu mà quản lý tôi? Anh biết tôi là người của ai không?"

"Tôi cần gì quan tâm cậu là người của ai, nói cho cậu biết ở đây tôi là to nhất, tôi có quyền quản cậu!" Tiền Bưu trả lời một cách dữ dằn hơn nữa không chờ Trần Thiên đáp lại, anh ta đã nói tiếp: "Còn nữa, chuyện này cậu khỏi phải đi tìm ai cả, bởi vì tìm một lần tôi sẽ quản cậu một lần, cho tới khi cậu hiểu rõ đạo lý này mới thôi!"

Trần Thiên nghi ngờ, hỏi: "Đạo lý gì?"

"Quan huyện không bằng quan vùng."

Tiền Bưu đắc ý trả lời cũng tiếp tục giải thích: "Tôi biết anh là người của giám đốc Tô nhưng giám đốc Tô không thể bao che cậu hết lần này tới lần khác. Ngày hôm nay cậu có thể tới tìm cô ấy giải quyết một lần, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, cô ấy sẽ nghĩ tới tình hình chung, vì vậy tôi khuyên cậu cứ ngoan ngoãn nghe lời bằng không sau này cậu chịu đủ."

Tiền Bưu khiến Trần Thiên bất ngờ triệt để, cho dù là vậy anh vẫn chẳng đặt đối phương vào mắt.

Dù sao người anh đối phó là Tô Đức Mộc, loại tay chân tiểu tốt này, anh xem thường không đối phó.

"Vậy anh cứ từ từ mà quản, tôi buồn ngủ rồi phải về để ngủ, đừng có mà tới quấy rầy tôi nếu không tôi sẽ sớm cho anh nếm mùi đau khổ."

Nói xong không chờ Tiền Bưu đáp lời, anh xoay người rời đi.

Tiền Bưu bất ngờ vì biểu hiện của Trần Thiên đặc biệt là vẻ không xem trọng này càng kí©h thí©ɧ anh ta trong nháy mắt.

"Mẹ nó cả đội ra đây cho tôi, ngăn cậu ta lại cho tôi, cho cậu ta biết quy củ đội chúng ta là gì."

Nghe nói vậy Trần Thiên đứng lại, cũng nhìn thấy một đội bảo vệ đột nhiên xuất hiện ở hành lang.

Tuy rằng anh biết Tiền Bưu sẽ không bỏ qua nhưng không ngờ còn có thể dùng cách này, điều này thế nào cũng khiến anh có phần thất vọng.

"Anh thật là không có não, thật sự nghĩ là đông người thì có thể đánh thắng tôi à?"

Tiền Bưu không quan tâm lời phản bác của Trần Thiên, vẻ mặt thành thật trả lời: "Trần Thiên, anh đừng có ở đây nói hươu nói vượn, ngày hôm nay chúng tôi chỉ dạy anh biết quy củ. Nếu như anh ngoan ngoãn nhận ra chúng tôi sẽ không làm khó anh, nhưng nếu không nhận ra được thì tiếp theo đừng trách chúng tôi không khách sáo."

Trần Thiên bất ngờ vì lý do của Tiền Bưu, tuy nhiên chẳng muốn so đo nên lắc đầu một cái tỏ vẻ chẳng quan tâm.

"Nếu như là tôi không muốn nghe thì sao? Các người có phải muốn động thủ không? Được rồi, lên cả đi, tôi không có thời gian."

Nói xong không chờ Tiền Bưu đáp lại, anh còn ngáp một cái, thể hiện cơn buồn ngủ của mình.

Tiền Bưu mặc dù biết Trần Thiên có chút võ công nhưng anh ta không cảm thấy hai tay địch được bốn tay, đặc biệt là ở đây đông người, cùng với tình hình được ủng hộ,anh ta càng không cần kiêng dè gì.

"Cả đội nghe kĩ cho tôi, ngày hôm nay chúng ta có ý tốt khuyên anh ta, anh ta đã không nghe còn khıêυ khí©h chúng ta. Người như vậy chẳng những là gánh nặng cho chúng ta còn là sỉ nhục của công ty, mọi người lát nữa chớ nhẹ tay cứ làm theo quy tắc là được."

Sự nhắc nhở của Tiền Bưu khiến mọi người yên tâm, dù sao anh ta cũng nói rõ hôm nay không phải ân oán cá nhân mà là suy nghĩ cho công ty, vì vậy bọn họ có thể không kiêng dè chút nào.

Nhưng dù là vậy Trần Thiên vẫn không bận tâm, cũng chuẩn bị khởi động gân cốt một chút.

"Được rồi, nên nói cũng nói xong rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì, cùng lên đi."

"Kiêu ngạo đúng là kiêu ngạo cực điểm!"

Tiền Bưu lại bị khıêυ khí©h, lửa giận trong nháy mắt vọt lêи đỉиɦ đầu, liền lập tức ra hiệu lệnh: "Các anh em đừng lo lắng, lên hết cho tôi."

Dứt lời đội bảo vệ trong hành lang đột nhiên chạy về phía Trần Thiên.

Thấy cảnh này Trần Thiên không những không sợ, trái lại còn có vẻ mặt mong chờ.

Nhưng khiến mọi người không ngờ tới là lúc bọn họ sắp ra tay, cửa bộ phận bảo vệ lại đột nhiên truyền tới tiếng quát lớn.

"Các người làm gì vậy? Tất cả dừng tay cho tôi, cảnh sát tới!"