Tài năng mách tội của Tô Thuần Nhi là số một, Trần Thiên không phải lần đầu được học hỏi.
Dù cho lúc anh trông thấy Tô Thuần Nhi cũng đã có chút chuẩn bị tâm lý nhưng trông thấy người phụ nữ cố làm ra vẻ bị người ta ức hϊếp khiến anh ít nhiều vẫn thấy lo lắng.
"Ngưng Tuyết, cô nghe tôi nói trước đã, chuyện không phải như Thuần Nhi nói, thật ra là..."
Trần Thiên nóng vội giải thích nhưng Tô Ngưng Tuyết bắt được trọng điểm, hỏi thẳng: "Anh không cần giải thích, nói tôi biết ngày hôm nay anh có tới khách sạn Thiên Hải không."
"Có tới."
Trần Thiên mở miệng, còn định giải thích nhưng thấy sự không tin tưởng của Tô Ngưng Tuyết, anh ngay lập tức thu lại ánh mắt, cũng mở miệng nhắc nhở: "Mặc kệ cô tin hay không, chuyện không như cô nghĩ."
Tô Ngưng Tuyết nghi ngờ lời giải thích của Trần Thiên, vừa định hỏi lại nhưng lại bị Tô Thuần Nhi ngắt lời.
"Cái gì mà không phải như vậy, anh lại còn muốn thế nào? Anh có dám nói vừa nãy trong khách sạn anh không táy máy tay chân với tôi không? Còn nữa lẽ nào anh không đánh tôi? hơn nữa còn dùng thắt lưng đánh, trên người tôi giờ còn có vết này!"
Sự phẫn nộ của Tô Thuần Nhi vượt ngoài tưởng tượng nhưng dù là như vậy, Trần Thiên cũng không giải thích, chỉ tới một bên ngồi xuống, lẳng lặng nhìn đối phương diễn trò.
"Chị, em biết chị không tin nhưng trên người em thật sự có vết, không tin em cho chị xem..."
Nói xong, Tô Thuần Nhi liền kéo quần áo lên lại bị Tô Ngưng Tuyết ngăn lại.
"Chị có thể tin tưởng em nhưng em nhất định phải đem mọi chuyện nói thật cho chị biết, nếu không chị không thể để em tùy tiện vu oan cho người khác."
Tô Ngưng Tuyết nói lời ẩn ý, nhưng Trần Thiên không quan tâm.
Tô Thuần Nhi tuy rằng không ngờ lúc này Tô Ngưng Tuyết còn đứng về phía Trần Thiên nhưng vừa nghĩ tới "sự thật" ở khách sạn, cô ta vẫn thêm mắm dặm muối nói lại ngọn nguồn một lượt.
"Chuyện chính là như vậy, vốn dĩ em chỉ định cùng bạn bè trêu đùa anh ta một tí, không ngờ sau khi anh ta thẹn quá hóa giận không chỉ đuổi bọn Mặc Nhi ra ngoài, còn giữ riêng em lại, đánh em thì thôi đi, hơn nữa còn làm vậy với em."
"Chị, em nói toàn là lời thật, không tin chị có thể xem camera, chị phải làm chủ cho em."
Tô Thuần Nhi nói vậy khiến cho Trần Thiên bất ngờ, đặc biệt là màn nói dối nửa giả nửa thật này càng khiến anh nhìn với cặp mắt khác.
"Em nói đều là thật?"
Tô Ngưng Tuyết kinh ngạc nhìn Tô Thuần Nhi, dù cho cô biết chuyện này có chỗ nói quá lên nhưng nghĩ tới chuyện tốt xấu trong đó, cô cũng vô thức căng thẳng, hỏi thêm lần nữa: "Trần Thiên anh ta thật sự... làm vậy với em?"
Tô Thuần Nhi liếc mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết lại nhìn qua Trần Thiên đang rất bình tĩnh.
Cô ta biết trong tay Trần Thiên có chứng cứ nhưng cô ta có chuẩn bị mà tới, trực tiếp tung ra đòn hiểm.
"Chị, em biết chị rất tin tưởng Trần Thiên nhưng lần này em không lừa chị, nếu như chị không tin thì giờ đưa em tới bệnh viện đa khoa kiểm tra, đến chỗ đó chị sẽ biết em có nói dối hay không."
Lời này Tô Ngưng Tuyết không biết đáp thế nào, cô tin là Trần Thiên sẽ không làm bậy, càng hiểu rõ suy nghĩ của Tô Thuần Nhi, nhưng cô cũng không dám làm thêm một bước kiểm tra.
Bởi vì cô sợ Trần Thiên sẽ làm cô thất vọng, cho nên cô bắt đầu do dự.
"Chị, sao chị không nói gì thế? Là do chị không tin em à, nếu như vậy, em không sống nữa, dù sao em cũng bị lấm bẩn rồi, sau này không còn mặt mũi lập gia đình nữa, bây giờ em nhảy xuống từ chỗ này, để giải quyết hết mọi chuyện!"
Nói xong, không chờ Tô Ngưng Tuyết phản ứng lại, Tô Thuần Nhi liền chạy tới bên cạnh cửa sổ ra vẻ muốn nhảy lầu.
Tô Ngưng Tuyết vừa trông thấy cũng không kịp nghĩ gì nhiều, liền đi lên ngăn lại.
"Thuần Nhi, em đừng làm chuyện điên rồ, chị có thể làm chủ cho em, chị cũng tin em, nhưng trước hết em đừng kích động, nghe chị nói mấy câu."
"Chị, em không sống được nữa, anh ta làm nhục em, em không còn mặt mũi gặp ai nữa, em sống còn ý nghĩa gì, chị để em nhảy xuống đi." Tô Thuần Nhi tiếp tục diễn kịch, thậm chí lúc nói chuyện còn không quên giãy dụa,một chân giơ lên làm ra vẻ không coi trọng mạng sống của bản thân nữa.
Tô Ngưng Tuyết hết cách cũng chỉ có thể xoa dịu cảm xúc của Tô Thuần Nhi trước, dỗ dành trước đã.
"Được, được, bây giờ chị sẽ làm chủ cho em, em nói đi xem muốn chị làm sao, chỉ cần em mở miệng chị nhất định đồng ý hết."
Tô Thuần Nhi bắt đầu đắc ý, khóe mắt không kìm được ý cười lộ ra.
Dù cho tất cả những điều này đều bị Trần Thiên trông thấy rõ ràng nhưng anh vẫn không mở miệng mà tiếp tục xem trò vui.
"Yêu cầu rất đơn giản, giờ cho anh ta ngồi tù mới có thể giải mối hận trong lòng em."
"Đưa vào tù? Chuyện này..."
Tô Ngưng Tuyết bắt đầu khó xử, không phải cô không dám đồng ý mà cô biết Tô Thuần Nhi không đáng tin, sợ là chuyện này không thật sự như vậy, do đó nếu hiểu lầm Trần Thiên, cô liền uyển chuyển cự tuyệt: "Thuần Nhi, em có chứng cứ không? Nếu có chứng cứ, chị có thể cân nhắc, nếu mà không có thì..."
"Chị, giờ đã là lúc nào rồi, chị còn cân nhắc tới chứng cứ? Chẳng lẽ em lại lấy sự trong sạch của bản thân ra nói đùa sao?"
"Chị biết em không nói đùa, nhưng chuyện gì cũng phải có bằng chứng, em cứ thế này chị thật sự không có cách nào giúp em." Tô Ngưng Tuyết tiếp tục từ chối cũng cố gắng kéo Tô Thuần Nhi về.
Tô Thuần Nhi thấy chiêu này vô dụng, liền lập tức thay đổi sang chiêu khác cũng nói ra mục đích thật sự.
"Chị, mặc dù giờ em không có chứng cứ nhưng sự thật là như vậy, em biết chị bảo vệ cho Trần Thiên, cũng biết suy nghĩ của chị với anh ta, em có thể cho chị thời gian đi điều tra nhưng bây giờ chị nhất định phải đuổi anh ta đi, nếu không chị là đang xát muối trên vết thương rỉ máu của em!"
Tô Thuần Nhi lùi bước giống như dự đoán của Tô Ngưng Tuyết nhưng dù cho là vậy, cô cũng không đồng ý.
Bởi vì theo kinh nghiệm lần trước, cô nhận định chuyện này có uẩn khúc, đã nghĩ ra một cách điều tiết.
"Được, chị có thể đuổi anh ta đi nhưng em phải đồng ý với chị một chuyện."
Tô Thuần Nhi nghi hoặc, hỏi lại: "Yêu cầu gì?"
"Trước tiên sang phòng bên bình tĩnh lại chị sẽ nói chuyện riêng với Trần Thiên!" Tô Ngưng Tuyết mở miệng đáp hơn nữa không chờ Tô Thuần Nhi nổi giận, cô giải thích tiếp: "Dù sao đuổi anh ta đi chị cũng phải để anh ta tâm phục khẩu phục vì vậy em ra ngoài chờ chị trước đi."
Nghe nói vậy, Tô Thuần Nhi còn định nói gì đó lại không phản bác nữa.
Bởi cô ta hiểu rõ Tô Ngưng Tuyết, chuyện đã tới hồi kết cô ta không thể giở trò nữa, lần này cô ta dùng chuyện bịa ra để chiếm được ưu thế chỉ cần cô ta tiếp tục kiên trì, đuổi được Trần Thiên đi là thành ván đã đóng thuyền.
Vì vậy cô ta cũng không phản bác tiếp nữa mà vừa diễn kịch vừa rời khỏi văn phòng.
Thấy cảnh này Trần Thiên chẳng những không lấy chứng cứ ra càng không hề giải thích gì mà nhìn trừng trừng về phía Tô Ngưng Tuyết.
Anh nhận định Tô Ngưng Tuyết có lời muốn nói với anh chuẩn bị nghe thử ý kiến của cô.
Nhưng mà không ngờ sau khi Tô Ngưng Tuyết nhìn về phía anh, lại nói ra một câu khiến anh bất ngờ tới cực điểm.
"Anh không cần nói gì cả, tôi tin anh vô tội, càng tin anh không quấy rối Thuần Nhi."