Chương 14: Kẻ Ác Cáo Trạng Trước

Nửa giờ sau Tô Ngưng Tuyết trên đường về công ty.

Dù cho lúc ở trên xe Trần Thiên đã từng giải thích với cô thế nhưng cô vẫn không thể tin được đối phương sẽ trắng trợn như vậy, điều này khiến cho cô ôm đầy nghi vấn.

"Bọn họ rốt cuộc là ai? Còn nữa, hai lần này đều do một người gây ra?"

Trần Thiên liếc mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết, hờ hững nói rằng: "Bọn họ là người nào giờ tôi không tiện giải thích với cô nhưng tám chín phần bọn họ là một phe, tiếp theo cô phải cẩn thận."

"Cẩn thận cái gì?"

Tô Ngưng Tuyết theo bản năng mở miệng, nhưng Trần Thiên lại nhắc nhở tiếp: "Cẩn thận tính mạng của cô, bọn họ có thể còn quay lại, bởi vì mục đích của bọn họ còn chưa đạt được."

"Mục đích gì? Chẳng lẽ là..."

Tô Ngưng Tuyết muốn nói lại thôi nhưng Trần Thiên lại lộ vẻ mặt phức tạp, cũng nhìn sang cô một cái.

"Tôi không biết cô đang che giấu cái gì, nhưng tôi tôn trọng cô, chỉ có điều lần sau liệu cô có may mắn như vậy không."

Sắc mặt Tô Ngưng Tuyết rất u ám, cô hiểu rõ hôm nay gặp chuyện nguy hiểm có nghĩa là gì nhưng cô cũng không biết nói từ đâu, liền nhìn về phía Trần Thiên.

"Anh muốn biết cái gì?"

"Bí mật của nhà họ Tô còn nữa gần đây cô đang làm gì." Trần Thiên mở miệng một cách thoải mái nhưng sau đó nghĩ tới tin tức lúc trước, anh lại nói tiếp: "Đặc biệt là chuyện liên quan tới sản phẩm mới của công ty, tốt nhất cô hãy thành thật nói cho tôi biết nếu không tôi cũng chẳng có cách nào giúp cô."

Tô Ngưng Tuyết kinh ngạc vì sự thẳng thắn của Trần Thiên nhưng nghĩ tới nguy hiểm cô gật đầu ngay.

"Đúng là họ Tô chúng tôi đời đời bảo vệ một bí mật nhưng nó là gì tôi lại không biết, đặc biệt là bắt đầu từ tám năm trước khi bố tôi gặp chuyện, ông nội càng quyết tâm ẩn giấu bí mật này mãi đến lúc qua đời cũng không nói tôi biết."

Nghe nói như vậy Trần Thiên lại chau mày.

Cứ cho như anh tin là Tô Ngưng Tuyết nói thật nhưng nghĩ tới nhiệm vụ trước mắt, anh vẫn tiếp tục hỏi: "Lẽ nào tám năm qua cô cũng không đi tìm bí mật này? Không hề muốn biết chút nào?"

"Muốn biết, cũng từng đi tìm nhưng chẳng có thu hoạch gì."

Tô Ngưng Tuyết trả lời thành thật nhưng nghĩ tới điều gì đó, cô lại tiếp tục mở miệng: "Có điều trước khi ông nội qua đời cũng để lại một thứ cho tôi, nhưng chắc không phải bí mật này."

"Là cái gì?"

"Một cuốn nhật kí ghi lại tâm huyết cả đời của ông, bên trong có căn bản lúc thành lập của tập đoàn Tô thị chúng tôi."

Câu trả lời của Tô Ngưng Tuyết khiến Trần Thiên không nghĩ tới nhưng anh nhanh chóng nghĩ thông sự liên kết trong đó, tiếp tục mở miệng.

"Vì vậy gần đây sản phẩm mới nghiên cứu đưa ra thị trường của cô chính là có được từ cuốn nhật kí này?"

"Không sai, có điều tôi chỉ lấy làm mẫu, cũng đã thay đổi một vài phương diện."

Tô Ngưng Tuyết không che giấu,nhưng sau khi nói xong cô lại nghĩ tới lí do liền mở miệng hỏi: "Trần Thiên, anh hỏi như vậy có phải nghi ngờ bọn họ nhắm tới phương pháp điều chế phương thuốc này?"

"Trước mắt là nghi ngờ như vậy nhưng nói đúng ra, bọn họ hẳn là không cần phương pháp điều chế."

Trần Thiên mở miệng đáp nhưng lại thấy Tô Ngưng Tuyết không phản ứng gì, anh lại giải thích kĩ hơn: "Bọn họ chắc là muốn biết bí mật đằng sau phương pháp điều chế, cũng chính là bí mật của nhà họ Tô các cô."

"Bí mật của họ Tô? Chẳng lẽ nói phương pháp điều chế của phương thuốc này có liên quan tới bí mật đó?"

Tô Ngưng Tuyết kinh ngạc bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ tới điều ấy, vì thế nhanh chóng tìm ra trọng điểm.

"Tôi nhớ lúc ông nội nghiên cứu phương pháp điều chế thuốc này từng nói, ông nói tương lai của họ Tô dù có tệ hại tới mức nào cũng không thể đem bán phương pháp này ra ngoài nếu không sẽ gây họa sát thân."

"Lúc đó tôi không hiểu ý nghĩa của nó nhất là lúc thấy công hiệu của phương pháp điều chế này, tôi càng nghĩ nó là tâm huyết của ông nội. Bây giờ nghĩ lại lúc đó ông đã dự liệu được kết quả hôm nay rồi, chỉ là do tôi sơ suất lớn."

Sự hối hận của Tô Ngưng Tuyết, Trần Thiên đã đoán được trước nhưng anh không hề bất ngờ chỉ thở dài.

Bởi vì rõ ràng Tô Ngưng Tuyết cũng không biết nguyên do từ đâu, anh chỉ có thể tạm từ bỏ chuyện này.

"Xem ra tiếp theo phải đặt trọng tâm lên di vật của ông cụ, nếu cô tin tưởng tôi, tôi muốn xem thử phương pháp phối chế này, biết đâu có thể giúp cô tìm được bí mật trong đó."

Tô Ngưng Tuyết rất do dự, liền đưa mắt nhìn Trần Thiên.

Xuất phát từ niềm tin cô biết Trần Thiên sẽ không hại cô nhưng vì vướng phải lời dặn dò của ông nội, cô không dám dễ dàng đưa phương pháp phối chế này cho người khác xem, điều này khiến cô rất khó xử.

"Nếu thấy khó xử thì thôi tôi có thể chờ, chỉ sợ những sát thủ kia chờ không được."

Nghe lời nhắc nhở như vậy, Tô Ngưng Tuyết nhanh chóng quyết đoán, đưa ra quyết định trực tiếp: "Được, tôi có thể đưa phương pháp điều chế cho anh xem nhưng anh phải bảo đảm không thể tiết lộ, hơn nữa còn phải nói kết quả cho tôi biết!"

"Không thành vấn đề!"

Trần Thiên thoải mái đồng ý trong lòng cũng thở phào một hơi.

Dù sao chuyện như vậy anh không tiện cưỡng ép, chỉ cần Tô Ngưng Tuyết gật đầu thì bước điều tra tiếp theo anh mới thoải mái hơn.

Chỉ là không ngờ, sau khi quay về anh trông thấy hết thảy phương pháp điều chế lại bó tay toàn tập.

"Còn gì khác không? Những thành phần trong đó chẳng có chỗ nào đáng nghi cả."

"Tôi cũng lấy làm lạ nhưng phương pháp điều chế hoàn chỉnh ở đây rồi." Tô Ngưng Tuyết mở miệng đáp lại, lông mày cau chặt.

Bởi vì cô sợ Trần Thiên không tìm được manh mối càng sợ những sát thủ kia sẽ gây tai họa cho họ Tô.

"Cô vừa nói phương pháp điều chế cô đã thay đổi qua vậy cô còn bản gốc không? Tôi muốn xem."

Trần Thiên lại đưa ra yêu cầu, Tô Ngưng Tuyết cũng không chần chừ,liền gật đầu đồng ý.

Dù sao lúc đã quyết định tin tưởng Trần Thiên, cô đã tính sẽ phối hợp tới cùng.

Nhưng điều khiến cô không nghĩ tới ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng, bên ngoài văn phòng lại truyền tới một âm thanh không thể quen thuộc hơn.

"Chị, chị đâu rồi? Chị phải xử lý cho em, em bị người ta bắt nạt, hu hu..."

Người tới là Tô Thuần Nhi nhưng lại dọa cho cả Tô Ngưng Tuyết và Trần Thiên sợ hết hồn. Đặc biệt là lúc họ ở trong phòng bí mật, đưa mắt nhìn nhau.

"Đừng nhìn tôi như vậy, hôm nay cả đường tôi đều đi với cô, lần này không liên quan gì tới tôi cả."

Trần Thiên theo bản năng phủ sạch trách nhiệm, dù sau khi nói xong anh đã nghĩ tới đoạn tin nhắn cầu cứu, nhưng mà lúc còn chưa làm rõ thì anh vẫn muốn vờ như không biết gì.

Tô Ngưng Tuyết không hiểu sao Trần Thiên đột nhiên giải thích nhưng nghe thấy Tô Thuần Nhi bị bắt nạt, cô không do dự nữa lập tức đặt đồ xuống, cũng nói: "Đi ra trước xem thử."

Nghe nói vậy, Trần Thiên không phản đối nhưng lại càng lo lắng.

Có điều sau đó anh lại nghĩ tới bằng chứng trong điện thoại liền mang đầy tự tin đi ra.

Chỉ có điều không ngờ, anh và Tô Ngưng Tuyết vừa bước chân trước ra, Tô Thuần Nhi đã theo sau nói hết chuyện ở khách sạn.

"Chị, cuối cùng chị cũng ra rồi, em vừa bị người ta bắt nạt, em..."

Tô Thuần Nhi bắt đầu tố cáo, hơn nữa nước mắt nước mũi ào ạt, dáng vẻ rất thê thảm. Nhưng trông thấy Trần Thiên, cô ta liền sửng sốt ngay, cũng trở mặt ngay lập tức.

"Chị, chính là anh ta vừa rồi ở khách sạn Thiên Hải, anh ta không chỉ đánh em, hơn nữa còn làm... Chị, em không muốn sống nữa, sau này em không còn thể diện nhìn người khác nữa, hu hu!"