Câu hỏi của Trần Thiên rất đột nhiên, giống như vừa nãy lúc anh ra tay.
Sát thủ tuy là bất ngờ nhưng nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại anh ta chỉ có thể cắn răng, cũng tỏ ý muốn tự vẫn.
"Muốn chết? Không dễ vậy đâu!"
Trần Thiên phát hiện ra động tác nhỏ của anh ta, không chỉ dời cái tay đang bóp cằm tên này, còn thuận tay lấy ra một viên thuốc ở trong miệng: "Chút trò vặt này làm sao mà lừa được ai? Cho cậu thêm một cơ hội, nói rồi tôi sẽ cho cậu thoải mái."
Người ngày khϊếp sợ nhìn Trần Thiên, anh ta tự thấy mình cũng là cao thủ, động tác tự sát vừa rồi dù không nhanh nhưng cũng đủ để anh ta thành công, bây giờ đối mặt với sự uy hϊếp, anh ta hối hận vì hành động vừa nãy.
"Không nói thật à? Không sao cả, chờ lát nữa tôi có 100 biện pháp để anh mở miệng!"
Trần Thiên lộ ra nụ cười như ma quỷ, sự tàn nhẫn trong ánh mắt thoáng cái khiến sát thủ run rẩy.
Dù sao đều là người lưỡi đao đã nhuốm mắm, anh ta biết rõ ánh mắt này có nghĩa là gì, liền ý thực được mà vùng vẫy. Điều ngoài ý muốn là anh ta phát hiện bản thân không thể động đậy hơn nữa khí lực toàn thân cũng biến mất rồi.
"Trần Thiên, anh bắt công nhân làm gì mau tới cứu hỏa đi."
Tô Ngưng Tuyết không để ý tới động tác của Trần Thiên, đồng thời thấy nghi ngờ theo bản năng mở miệng nhắc nhở: "Bây giờ lửa đang có chiều hướng lan rộng dần dần, anh mau nghĩ cách giải quyết đi, nếu không còn tiếp tục thế này, tổn thất công xưởng sẽ nhiều vô số kể!"
Trần Thiên liếc mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết, vừa định giải thích nhưng nháy mắt anh lại ngưng thở cũng hô to về phía đối diện.
"Tô Ngưng Tuyết, nằm xuống!"
Nghe được câu trả lời, Tô Ngưng Tuyết rất kinh ngạc.
Cô không biết Trần Thiên đang làm gì nhưng trong chớp mắt thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Trần Thiên, cô vẫn theo bản năng ngồi xổm xuống, cũng lấy hai tay ôm đầu.
Kết quả chỉ trong thoáng chốc từng vật thể màu đen có đầu mũi tên nhanh chóng vụt qua đỉnh đầu của cô, cũng bay về phía Trần Thiên.
"Vèo!"
Đầu mũi tên màu đen có tốc độ cực nhanh cho dù Trần Thiên có chuẩn bị hai tay thì đối diện với nguy hiểm bất ngờ, anh vẫn theo bản năng nghiêng người né tránh.
Nhưng anh không ngờ là tuy rằng anh thoát được đầu mũi tên này nhưng cũng nghe thấy một tiếng rên.
"Không được, bị lừa rồi."
Trần Thiên lập tức đi xem xét tình hình của sát thủ, giống như sự lo lắng của anh, sát thủ này không chỉ chết trong nháy mắt, mũi tên vừa rồi công kích anh ta cũng chớp mắt biến mất không tăm tích.
Thấy cảnh này, Trần Thiên chau mày lại.
Bởi vì anh không ngờ kế hoạch của đối phương lại kín đáo như vậy, chỉ một lần thất thủ ngắn ngủi đã gϊếŧ chết ngay lập tức cũng rút lui luôn.
Phong cách làm việc này Trần Thiên rất quen thuộc giống như tối hôm qua tập kết Tô Ngưng Tuyết.
Tuy rằng kết quả của hai lần là như nhau nhưng điểm khác là lần này đối phương để lại dấu vết, mũi tên đâm vào phía sau lưng sát thủ.
"Lần sau tôi nhất định không cho các người cơ hội!"
Nói xong Trần Thiên giơ tay nhanh chóng bỏ mũi tên vào trong túi, cũng đi tới chỗ Tô Ngưng Tuyết.
"Không sao rồi đứng lên đi."
Trông thấy dáng vẻ nghi ngờ của Tô Ngưng Tuyết, Trần Thiên thuận tay đỡ cô dậy.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Tô Ngưng Tuyết không ngừng sợ hãi, đặc biệt là lúc cảm nhận được nguy hiểm trên đỉnh đầu cô theo bản năng nhìn về kẻ ngã ở trên đất.
"Anh ta tới để gϊếŧ tôi?"
"Coi như là vậy nhưng hôm nay không chỉ mình anh ta." Trần Thiên gật đầu đáp lại, nhưng như nghĩ ra gì đó anh lại tiếp tục lắc đầu: "Có điều giờ không sao rồi, cô theo tôi đi về trước còn lại thì để cảnh sát xử lý!"
Nói xong, không chờ Tô Ngưng Tuyết đáp lại, cô đã bị Trần Thiên kéo đi.
Tuy rằng cô không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì nhưng cô tin Trần Thiên sẽ không lừa cô cũng không hề do dự mà rời khỏi chỗ này.
...
Cùng lúc đó, ở tập đoàn Tô thị, văn phòng phó giám đốc.
"Cậu nói gì? Lại thất bại? Hơn nữa còn bị đối phương bắt thóp?"
Tô Đức Mộc không tin nổi mà cầm điện thoại di động, ánh mắt hiện lên vẻ chết chóc, bởi vì lần này nếu bị nắm đuôi, tất cả kế hoạch của ông ta sẽ hủy trong một ngày, điều này khiến ông ta đứng ngồi không yên.
Có điều ở bên đầu kia lại nhanh chóng giải thích một lần, ông ta cũng bình tĩnh lại.
"Cậu chắc chắn là không còn thở? Đừng chờ tới lúc cần lại phạm sai lầm!"
"Yên tâm, tên đó chết chắc rồi chỉ không ngờ anh ta lại cảnh giác như vậy." Đối phương thấp giọng đáp nhưng trong lời nói mang theo sự không cam tâm mãnh liệt.
Dù sao liên tiếp hai lần ra tay đều thất bại, điều này khiến anh ta mất mặt cũng càng muốn tiếp tục chứng tỏ bản thân.
"Có điều ông yên tâm lần sau tôi sẽ không khiến ông thất vọng, nhất định sẽ gϊếŧ gọn anh ta!"
Tô Đức Mộc không quan tâm câu trả lời của đối phương, ngược lại khôi phục vẻ bình tĩnh, hỏi trọng điểm: "Kế hoạch lần sau không cần vội, trước tiên tôi hỏi cậu, cậu chắc chắn lần này là tên phế vật Trần Thiên đó ra tay? Thật sự không nhìn lầm?"
"Tuyệt đối không, anh ta là cao thủ nhưng cũng không có thực lực bằng tôi."
Câu trả lời của đối phương khiến Tô Đức Mộc kinh ngạc trong chớp mắt, chau mày lại.
Bởi vì người khác không biết Trần Thiên nhưng ông ta thì rõ ràng vô cùng, dù cho ông ta biết đối phương không dám lừa mình nhưng đối diện với thông tin này, ông ta vẫn không thể tiếp thu được.
"Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, thời gian này cậu cứ trốn ở nước ngoài trước đi, có kế hoạch tôi sẽ lại tìm cậu, nhớ cho kĩ không có chuyện gì đừng chủ động liên hệ tôi."
Tô Đức Mộc từ chối suy nghĩ của đối phương, cũng lấy một chiếc điện thoại khác ra.
Lần này ông ta không còn dáng vẻ hung hăng như vừa nãy trái lại là vẻ cẩn thận, thấp giọng mở miệng: "Quản gia Hàn, sự việc đã tra rõ, chuyện vừa rồi là như thế này..."
Nghe xong lời báo của Tô Đức Mộc, đối phương trầm mặc một hồi, hờ hững mở miệng: "Biết rồi, chờ hồi âm, tạm thời không manh động."
"Vâng!"
Tô Đức Mộc theo bản năng đáp lại nhưng nghĩ tới Trần Thiên, ông ta lại hỏi dò: "Đúng rồi, phiền anh chuyển lời tới Hàn lão một tiếng, hôm nay Trần Thiên nhận chức bảo vệ của tập đoàn Tô thị, tiếp theo nếu mà được tôi muốn thay đổi kế hoạch một chút."
"Thay đổi thế nào?"
Tô Đức Mộc không do dự liền nói suy nghĩ trong lòng ra: "Là như thế này..."
"Tôi biết rồi, vẫn câu nói đấy, chờ thông báo của Hàn lão, nhớ là không được tự ý hành động!" Nói xong, không chờ đáp lại, đối phương đã tắt máy, chỉ còn riêng Tô Đức Mộc cả mặt u ám.