Chương 95: Máu tanh

Hiện tại thì những đứa trẻ này chưa thành người lớn, trong đầu bọn chúng mới chỉ tồn tại rất ít khái niệm về pháp luật, thường là hành động theo cảm tính.

Tiểu Bá Vương lại càng như vậy, cha mẹ hắn đều là những người buôn bán nhỏ, cả ngày bận việc nên không có thời gian quản giáo con mình. Tiểu Bá Vương chơi cùng với một đám bạn hư hỏng ở bên ngoài nên việc đánh nhau là chuyện thường. Hôm nay bị Diệp Lăng Phi cho ăn một cái tát, hai má sưng phồng lên.

Tại trường số 31 không ai dám động vào Tiểu Bá Vương, chỉ có hắn đi bắt nạt người khác chứ không ai dám đánh hắn cả. Hôm nay, trước mặt bao nhiêu tiểu đệ cùng với Kỷ Tuyết lại bị người ta cho một cái tát, hắn cảm thấy tức không thể chịu được.

Thẹn quá hóa giận, hắn mắng Diệp Lăng Phi rồi quơ nắm đấm vào đầu Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chỉ khẽ lệch thân một chút, tay phải đã nắm chặt cổ tay phải Tiểu Bá Vương, hơi dùng sức đã áp được mặt Tiểu Bá Vương vào nóc xe.

- Mau thả cha của mày ra, mày là thằng ranh con, tao muốn phế mày.

Tiểu Bá Vương bị Diệp Lăng Phi khống chế mạch môn, không thể cử động được tay phải, mặt thì bị áp sát vào nóc xe, chỉ có thể mắng chửi.

- Chúng mày vẫn còn đứng nhìn à, mau giúp lão tử đánh chết cái tên khốn kiếp này.

Tiểu Bá Vương rống lên một tiếng, mấy tên nam sinh như tỉnh mộng, một cậu nam sinh đầu trọc cẩm một cây gậy to bằng cổ tay đập thẳng vào đầu Diệp Lăng Phi.

Lần này Diệp Lăng Phi đã nổi giận thật sự, vốn dĩ hắn không muốn tính toán cùng với đám trẻ con này, cho rằng hù dọa là có thể qua chuyện. Nhưng nào ngờ đám trẻ con này lại liều lĩnh đến như vậy, lại còn dám đánh cả hắn. Ngay cả gϊếŧ người còn dám thì có cái gì mà Diệp Lăng Phi còn không dám làm. Chỉ thấy tay phải Diệp Lăng Phi khẽ đẩy một cái rồi tung chân đá một cước khiến cho Tiểu Bá Vương nằm dài trên mặt đất. Ngay lúc đó, tay phải Diệp Lăng Phi đưa lên đón lây cây gậy gỗ, chợt nghe rắc một tiếng, cây gậy gỗ gãy làm đôi.

Lần này Kỷ Tuyết cùng với mấy cô bé kia khϊếp sợ thốt thành tiếng, các cô chẳng bao giờ có thể tin được Diệp Lăng Phi lại có thể dùng cánh tay mình để đỡ cây gậy gỗ, không những thế lại còn làm cho cây gỗ gãy thành hai đoạn.

Không cần nói đến các cô bé, ngay cả Trần Ngọc Đình cũng hết sức kinh ngạc, miệng nàng khẽ “a” lên một tiếng nhỏ, nàng vì Diệp Lăng Phi mà toát mồ hôi.

Diệp Lăng Phi hàn quang chợt lóe lên, chộp lấy nửa cây gậy còn lại, cố sức kéo, nam sinh kia không thể cầm được nữa, cây gậy bị tuột ra khỏi tay. Trong nháy mắt, Diệp Lăng Phi đã cầm nửa đoạn gậy trong tay, nện thẳng xuống đầu nam sinh:

- Thằng ranh con, học đánh người à, để tao dạy cho mày.

Diệp Lăng Phi cứ thế, vụt thẳng vào sau gáy nam sinh. Lần này Diệp Lăng Phi hạ thủ lưu tình, chọn những chỗ không nguy hiểm để đánh, không muốn anh hưởng đến tính mạng của cậu, nếu không chắc cậu đã chết rồi. Ngay cả như vậy thì cây gậy cũng khiến trán cậu nam sinh chảy đầy máu, cậu nam sinh kêu thảm lên một tiếng, che cái trán lại rồi co chân bỏ chạy.

Lúc này, có một gã nam sinh gầy cầm thanh trường đao chém vào sau lưng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi như có mắt sau lưng, hắn đột nhiên quay người lại, tay phải nắm lấy thân đao, kéo lại, gã nam sinh thu thế không kịp, cả người bị ngã về phía trước, còn thanh đao thì nằm trong tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, nắm lấy thanh đao chém một nhát xuống vai gã nam sinh. Một tia máu bắn ra, kèm theo là tiếng kêu thảm của gã nam sinh, đầu vai cậu đã bị Diệp Lăng Phi chém cho một cái, máu từ đấy cứ thế chảy ra.

Tiểu Bá Vương lúc này cũng đang cầm một cây đao chuẩn bị bắt đầu, đúng lúc hắn khẽ động thì Diệp Lăng Phi quay người lại, đưa thanh đao vừa đoạt được dí sát vào cổ họng Tiểu Bá Vương.

- Mày thử động tao xem, tao cắt đứt cổ họng mày ngay lập tức.

Diệp Lăng Phi lớn tiếng quát, tay phải áp lưỡi dao vào cổ hỏng Tiểu Bá Vương.

Không riêng gì Tiểu Bá Vương mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy choáng váng. Những tiểu hài tử này chưa từng gặp phải người nào như Diệp Lăng Phi, xuất thủ hung ác, không lưu chút tình. Tiểu Bá Vương sợ đến chân tay đều nhũn ra, keng một tiếng, thanh đao trên tay rơi xuống đất.

- Đại ca, tôi sai rồi, tôi không nên chọc giận đại ca.

Tiểu Bá Vương sắc mặt trắng bệch, cầu xin tha thứ.

Mấy cậu nam sinh đang định bỏ chạy thì nghe Diệp Lăng Phi lớn tiếng quát:

- Mấy thằng ranh con, chúng mày dám chạy, tao sẽ phế tất cả chúng mày ở đây.

Câu này của Diệp Lăng Phi như một câu thần chú khiến cho không ai dám động đậy.

- Mày băng lại vết thương cho thằng tiểu tử này một chút, tao không muốn nhìn thấy nó chảy máu nữa. Mẹ nó, kêu cái gì, không phải là mày học người ta chém người à, chém người rồi sớm muộn gì cũng bị người chém.

Diệp Lăng Phi lấy tay chỉ vào một gã nam sinh, ý bảo chăm sóc cho tên đồng bạn bị thương của hắn.

Diệp Lăng Phi ném thanh đao xuống đất, chậm rãi đi tới trước mặt Tiểu Bá Vương, cười lạnh một tiếng, nói:

- Lúc tao bằng tuổi mày thì tao đang ngồi đọc sách trong trường chứ không đi làm những chuyện khốn nạn như mày. Nếu như tao mà là cha mẹ của mày thì tao sẽ bóp chết mày ngày từ lúc mới sinh. Bất quá, cũng không sao, bây giờ tao thay cha mẹ mày dạy cho mày một bài học.

Diệp Lăng Phi nói xong, đột nhiên nện cho Tiểu Bá Vương một quyền vào mắt, một quyền này khiến Tiểu Bá Vương ngã xuống đất. Diệp Lăng Phi lại đi tới, tay phải nắm chặt nói:

- Cái tốt thì không học, học người ta đi đánh nhau. Con mẹ mày có mấy cái mạng, bị người ta chém rồi thì tìm ai đây. Không phải là mày thích đánh nhau sao, bây giờ tao đánh với mày.

Diệp Lăng Phi tiếp tục nện hai, ba quyền nữa xuống mặt Tiểu Bá Vương, khiến cho miệng, mũi Tiểu Bá Vương chảy đầy máu, không sao nhận được ra khuôn mặt.

Diệp Lăng Phi đứng thẳng lên, dùng chân dẫm mạnh vào lưng Tiểu Bá Vương, rồi quay ra đám học sinh đang ngây như phỗng, quát:

- Mẹ nó, còn ai muốn đánh nhau nữa, ra đây.

Bây giờ đám học sinh có đến một trăm lá gan cũng không dám đánh nhau nữa. Diệp Lăng Phi thấy bọn chúng không dám nói gì, khom người xuống, túm lấy cổ áo tiểu bá vương, nói:

- Mày chết chưa, nếu chưa chết thì nói cho tao nghe xem còn muốn đánh nhau nữa không?

- Không…không dám.

Diệp Lăng Phi đẩy Tiểu Bá Vương một cái, khiến cho máu trên mặt Tiểu Bá Vương bắn sang người mấy học sinh bên cạnh. Diệp Lăng Phi thò tay vào túi, lấy ra một vạn đồng, đi vài bước tới trước mặt Tiểu Bá Vương, hắn ném tờ tiền vào mặt Tiểu Bá Vương, nói:

- Nhớ kỹ lấy, không có tiền cũng đừng có đi học người ta chém người. Đánh người xong, ngay cả tiền bồi thường cũng không có. Con mẹ nó, mày biết cái mạng mày đáng giá được bao nhiêu tiền, tao chỉ cần bỏ ra một nghìn đồng thôi là có người đến lấy mạng chúng mày. Một lũ ranh con, còn dám đi chém người. Đây là một vạn đồng, cút ngay cho khuất mắt tao, vào viện mà băng bó. Lần sao mà còn gặp tao nữa, thì chúng mày không được may mắn như lần này đâu, tao sẽ trực tiếp gϊếŧ sạch chúng mày.

Mấy tên nam sinh vội vàng nhặt lấy tiền, còn Tiểu Bá Vương thì mặt mũi đầy máu, tuy trước đây hắn cũng có đánh nhau với người khác, nhưng chưa bao giờ bị đánh ra nông nỗi này. Cái làm cho hắn sợ hãi chính là thân thủ của Diệp Lăng Phi, hắn bị đánh mà không thể nhìn rõ được mình bị đánh như thế nào, đánh kiểu gì.

Bảy tám nam sinh này đều không quay về trường học, mà chúng cầm lấy tiền rồi chạy đến một phòng khám nhỏ cạnh trường. Kỷ Tuyết cũng với hai cô bé đang định lén lút chạy trốn nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi lại đang nhìn Kỷ Tuyết, hắn lạnh lùng nói:

- Đứng lại.

Nghe được câu này, cả ba người đều không dám động đậy.

Diệp Lăng Phi chỉ tay vào Tiếu Hoành Vũ đang đứng sau Trần Ngọc Đình, hắn nói với Kỷ Tuyết:

- Có phải cô cầm tiền của hắn hay không?

- Không…không cầm.

Kỷ Tuyết nói quanh co.

Diệp Lăng Phi hơi biến sắc, bước hai bước tới trước mặt Kỷ Tuyết, tay phải tóm lấy cổ áo cô bé, hắn trừng mắt quát:

- Cô nói lại cho tôi nghe xem.

- Tôi…tôi cầm.

Sắc mặt Kỷ Tuyết trắng bệch, lấy một trăm đồng từ trong túi ra giao cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm tiền trong tay, hắn buông tay phải ra, vỗ vỗ vai Kỷ Tuyết cười nói:

- Ừ, thế mới ngoan chứ, sớm làm như vậy có phải tốt hơn không.

Đúng lúc Diệp Lăng Phi chuẩn bị đưa tiền cho Trần Ngọc Đình thì bỗng nhiên có tiếng xe cảnh sát, hắn quay sang nhìn thì thấy có một chiếc xe cảnh sát đang đi về phía này. Kỷ Tuyết giống như gặp được cứu tinh, khóc lớn nói:

- Chú cảnh sát mau cứu cháu với, có người lấy tiền của cháu.

- Ta lấy tiền của cô lúc nào.

Diệp Lăng Phi cười khổ, thầm nghĩ:

- Biết thế ta đá một cước cho cô bay đi chỗ khác, tránh cho cô làm loạn chỗ này.