Hàn Đình Đình không định đi, nàng lo lắng cho an toàn của Tần Dao cho nên nhắc nhở Tần Dao vài câu. Tần Dao bây giờ đã có Diệp Lăng Phi ở bên cạnh, cảm giác sợ hãi cũng vơi đi phần nào.
Tần Dao kêu Diệp Lăng Phi ở bên ngoài đợi nàng. Nàng đi rửa mặt sạch sẽ sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ ra khỏi ký túc xá.
Diệp Lăng Phi đứng trong hành lang định cùng đi ra ngoài với Tần Dao thì đột nhiên nhớ tới lúc mình vừa mới đến đây, nữ quản lý nhân viên ký túc xá đã chặn mình lại. Chắc hẳn bây giờ cô ta đã tìm thêm người, chờ mình đi xuống bắt lại rồi tra vấn.
Chuyện này cũng chẳng sao. Dù sao thì hắn cũng chẳng thèm để ý đến quy định của trường hcoj nhưng Tần Dao thì khác, nàng là học sinh của trường này, nếu như có người thấy hắn đi ra ngoài cùng với nàng thì Tần Dao sẽ gặp phiền toái lớn với nhà trường.
Diệp Lăng Phi để tránh cho Tần Dao gặp phải phiền toái không cần thiết đã bảo Tần Dao xuống lầu trước chờ hắn. Còn hắn mở cửa sổ lầu ba ra, từ cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy có một cái ống nước ở bên trái thông xuống phía dưới. Diệp Lăng Phi ngồi xổm xuống bệ cửa, sau đó bám theo ống nước, từ từ hạ xuống phía dưới.
May mà không có người phát hiện bằng không nếu như có người thấy một nam nhân lạ lẫm từ lầu ba ký túc xá nữ nhảy xuống sẽ gây ra tin tức kinh động cả trường học.
Diệp Lăng Phi cùng với Tần Dao lúc này đã ra khỏi cửa trường. Vì KTV Bất Dạ Thành cách trường học không xa cho nên Diệp Lăng Phi không đi xe mà dạo bộ cùng với nàng.
Khoảng chừng mười phút sau bọn họ đã đi vào cửa KTV. Lúc này đã năm giờ chiều, ánh đèn trong KTV đã được bật lên. Ở trước cửa lưa thưa có những học sinh nam nữ trẻ tuổi đi ra đi vào. Trong thành phố, trường học gần chỗ ăn chơi phung phí cho nên ở đây chủ yếu là học sinh. So với những thành phố Bắc Kinh, Vọng Hải những địa điểm ăn chơi gần trường học được hạn chế nghiêm khắc thì nhìn qua thành phố Vọng Hải có vẻ dễ dàng hơn. Từ trường học đi tới đây chỉ khoảng một trăm mét.
KTV Bất Dạ Thành đã mở ở gần đại học ngoại ngữ gần hai năm. KTV này so với những KTV ở trong nội thành kém hơn rất nhiều nhưng bởi vì gần trường học, hơn nữa hội viên lại được ưu đãi nhiều nên khách hàng cũng không ít. Mỗi khi đến cuối tuần, KTV Bất Dạ Thành đều rất bận rộn, rất nhiều sinh viên học viện ngoại ngữ đều đến đây ca hát, một số bọn cặn bã xã hội đen cũng vào trong KTV này, mục đích là gì thì không nói cũng biết.
Diệp Lăng Phi cùng với Tần Dao đi vào trong hành lang hơi âm u thẳng tiến đến gian phòng bên trong. Trên hành lang này có mấy gian phòng không có đèn, khách nhân ở đây cũng hông nhiều. Từ bên trong truyền tới những tiếng nhạc ầm ĩ.
Tần Dao chần chừ nắm lấy nắm tay cầm ở trước cửa, nghiêng đầu nhìn Diệp Lăng Phi. Thấy Diệp Lăng Phi tỏ vẻ đồng ý trong lòng nàng mới thầm quyết tâm, cắn môi dùng sức xoay nắm tay, đẩy cửa ra.
Một luồng nhạc đinh tai nhức óc truyền vào lỗ tai hai người. Có vẻ như gian phòng này cách âm rất tốt, những tiếng nhạc nghe ở trong hành lang chẳng đáng là gì về độ to so với ở đây.
Tần Dao mở cửa phòng ra nhìn thấy ba nam ba nữ ngồi ở trong đó. Ba nữ chính là bạn cùng phòng của nàng, còn ba nam, nàng chỉ nhận ra một trong ba người chính là bạn trai hung ác của Khương Lệ lệ. Tần Dao không cất bước, nàng đứng đằng sau Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cảm thấy thân thể Tần Dao run nhè nhẹ. Hắn đã nhìn thấy người ở bên trong. Theo cách ăn mặc của ba cô gái thì dễ dàng nhận ra ba người này chính là ba người làm nhục Tần Dao. Diệp Lăng Phi tưởng rằng ba cô gái này phải xinh đẹp một chút chứ, nói thế nào bọn họ cũng là thiếu nữ bất lương ở trong trường chọ, muốn côn đồ cũng phải có tư sắc một chút.
Bây giờ nhìn thấy hắn cảm thấy hơi thất vọng, ngoại trừ cô gái tóc dài thì còn dễ coi một chút, còn hai người khác thì xấu xí thê thảm. Một người béo mập, khuôn mặt cũng tròn trịa, đầy thịt ở trên đó, mắt thì nhỏ xíu. Một người khác thì dáng người tuy cũng được, nhưng trên mặt thì đầy mụn.
Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm cảm khái:
- Hóa ra những cô gái côn đồ bây giờ khí chất đều giảm xuống.
Về phần ba người nam nhân. Diệp Lăng Phi cũng lười đánh giá. Xem ra bọn họ chính là những cặn bã của xã hội, cả ngày tự cho mình là vô lại, tuy có vẻ rất hung hăng nhưng thứ gì cũng không có. Tuổi chỉ hai mươi bảy hai mươi bảy hai mươi tám, vậy mà cũng dám nói là có bối cảnh, không ai dám chạm vào bọn họ. Những người này Diệp Lăng Phi đã từng thấy qua, vừa gặp phải đã cứng người, tay chân thì mễm nhũn trước mặt hắn.
Diệp Lăng Phi khẽ vỗ vỗ mông Tần Dao, ý bảo nàng không cần phải lo lắng. Tần Dao lúc này mới bước vào trong phòng, Diệp Lăng Phi cũng đi theo sau.
Ở bên trong, cô gái tóc dài mà Diệp Lăng Phi thoạt nhìn thấy thuận mắt vắt chéo hai chân cười nói:
- Ai da, đại mỹ nữ của chúng ta đã đến, nào mời ngồi, mời ngồi.
Nói xong, có ý bảo Tần Dao ngồi xuống bên cạnh mình.
Tần Dao không nhúc nhích, nhỏ giọng nói:
- Khương tỷ tỷ, em muốn xin lại những đoạn băng ghi hình kia.
- Trên đường tới đây, Diệp Lăng Phi đã nói cho Tần Dao nhất định phải đòi lại đoạn phim, bằng không sẽ bị người khác khống chế.
- Từ từ, chuyện này không thành vấn đè.
Khương Lệ Lệ cười nói:
- Chị sẽ trả lại cho em, chỉ là em cứ ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện.
Nàng nói xong liền dưa mắt đào nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:
- Vị này có phải là em tìm đến để giúp đỡ phải không? Chà có vẻ hơi lớn tuổi, xem ra đại mỹ nữ của chúng ta rất biết tìm người đó, đã vậy cũng mời anh ngồi xuống.
Diệp Lăng Phi không khách khí, thấy ở bên ghế sô fa có một chỗ trống liền kéo Tần Dao ngồi xuống đó. Hắn bắt chéo chân cười ha hả nói:
- Các vị, tôi giới thiệu một chút, tôi tên là Diệp Lăng Phi, là bạn của Tần Dao. Tôi nghe nói bạn của tôi đắc tội với bọn họ nên đến xem sao. Mọi người đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến đây để nhìn, các vị nói chuyện gì cứ nói, xem như không có tôi là được.
Nam nhân ngồi bên cạnh Khương Lệ Lệ nghe Diệp Lăng Phi nói xong liền đưa tay phải khoác lấy vai Khương Lệ Lệ, kéo nàng vào trong lòng mình, hướng về phía Diệp Lăng Phi cười to một hồi nói:
- Vị huynh đệ này xem ra rất hiểu lý lẽ, hay lắm, từ nay về sau có cơ hội chúng ta sẽ kết giao bằng hữu.
- Không biết vị huynh đệ tướng mạo phi phàm này thăng chức ở đâu?
Diệp Lăng Phi không cần người khác mời mình, tự rót một chén rượu, vửa bưng rượu lên vừa cười ha hả nói.
- Thăng chức ư?
Nam nhân kia sững sờ, hắn không hiểu những ý này, đưa mắt nhìn sang Khương Lệ Lệ hỏi:
- Lệ Lệ, đây là ý gì vậy?
Khương Lệ lệ đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nhếch môi khinh miệt nói:
- Thật là giả bộ, không biết làm gì nói ra một câu nhảm nhí.
Nàng lại nũng nịu dựa vào l*иg ngực nam nhân này giải thích nói:
- Thiên ca, hắn hỏi anh làm việc ở đâu.
- Hóa ra là vậy, ha ha nói cho hắn biết anh làm gì là được.
Khương Lệ Lệ đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Bạn trai của tôi tên là Triệu Thái Thiên,v è phần làm gì, nói ra chỉ sợ hù chết anh, bạn trai tôi chính là xã hội đen.