Diệp Lăng Phi bây giờ đang ở trong phòng, trước đây nó vốn là phòng cho thuê, lúc trước gian nhà trọ này đã có đầy đủ mọi thứ nên cũng không cần mua thêm cái gì.
Thế nên việc dọn nhà bây giờ rất đơn giản. Diệp Lăng Phi lấy ở dưới giường lên một túi hồ sơ mật, hắn mang theo cái này xuống nhà. Còn những đồ đạc khác đều ủy thác cho công ty dọn nhà chuyên nghiệp, để bọn họ xử lý.
Diệp Lăng Phi lái xe tới căn biệt thự, khu biệt thự này là sản nghiệp của tập đoàn Thế Kỷ, vì mới bắt đầu giao dịch chưa được bao lâu nên khu biệt thự này còn bán ra chưa được nhiều, dường như có chút vắng vẻ.
Dừng xe ở trước cổng căn biệt thự ba tầng, Diệp Lăng Phi xuống xe, đưa tay bấm chuông cửa, không lâu sau, cánh cổng sắt từ từ mở ra.
Diệp Lăng Phi lái xe vào trong biệt thự, một người đàn bà khoảng hơn bốn mươi tuổi bên trong đi ra, đứng ở trước xe Diệp Lăng Phi..
- Cậu là Diệp tiên sinh.
Thấy Diệp Lăng Phi xuống xe người đàn bà trung niên hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn không nhận ra nữ nhân này là ai, đoán là Bạch gia đã an bài người này đến đây, liền hỏi:
- Bà là?
- Tôi họ Ngô, người ta gọi tôi là Ngộ Mụ, tôi chính là bảo mẫu của tiểu thư. Hiện tại tiểu thư muốn chuyển đến đây, nên lão gia bảo tôi theo tiểu thư, để chiếu cố cho tiểu thư.
Ngô Mụ tự giới thiệu.
- Thì ra là như vậy à, cũng tốt, tôi nghĩ hai người chúng tôi không cần có bảo mẫu.
Diệp Lăng Phi tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ.
- Xem ra Bạch Tình Đình đúng là có lo lắng về ta, đây đâu phải là bảo mẫu, rõ ràng là người bảo vệ của nàng.
Ngô Mụ định giúp Diệp Lăng Phi mang mấy cái hồ sơ mật vào nhưng Diệp Lăng Phi xua tay nói:
- Việc này không cần, tôi có thể tự làm được.
- Diệp tiên sinh, hành lý của ngài đâu ạ?
Ngô Mụ nhìn vào trong xe, thấy không có hành lý gì cả, lấy làm lạ hỏi thăm.
- Tôi ủy thác cho công ty dọn nhà rồi, một lúc nữa sẽ đến. Ngô Mụ, tôi vẫn chưa biết gì về căn nhà này, nhân tiện đưa tôi đến phòng của tôi.
Diệp Lăng Phi nhấn mạnh chữ phòng, có ý muốn nói là tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với Bạch Tình Đình, đừng tưởng rằng tôi muốn làm gì nàng.
Ngô Mụ cũng không nhiều lời, cũng không biết bà có hiểu được ý tứ hàm xúc trong lời nói của Diệp Lăng Phi hay không, sau đó mang theo notebook cùng với Diệp Lăng Phi đi vào biệt thự.
Tầng một của biệt thự chủ yếu là phòng khách, phòng ăn, Ngô Mụ chỉ giới thiệu qua loa một chút về tầng một, rồi dẫn Diệp Lăng Phi lên tầng hai. Bà chỉ gian phòng của Bạch Tình Đình, còn gian phòng của Diệp Lăng Phi thì nằm sát vách phòng của Bạch Tình Đình, về phần Ngô Mụ thì ở tại tầng một, chứ không ở tầng hai.
Bố cục tầng ba cũng không có gì khách biệt lắm so với tầng hai, bất quá, tầng ba có thêm một gian phòng lớn, Ngô Mụ cười giới thiệu với Diệp Lăng Phi đây là căn phòng mà lão gia muốn sau này sẽ trở thành phòng cưới của Diệp Lăng Phi với Bạch Tình Đình, tòa biệt thự này chính là quà cưới của Bạch Cảnh Sùng.
- Quà cưới lớn như thế này, chỉ sợ tôi không có cơ hội nhận được.
Trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ vậy, nhưng bề ngoài lại làm bộ như được yêu thương quá vừa mừng lại vừa lo.
Diệp Lăng Phi quay trở lại gian phòng của hắn, vừa mới ngồi xuống giường thì xe của công ty dọn nhà đã đến. Ngô Mụ vội vàng thu xếp gian phòng của Diệp Lăng Phi.
Thật ra, gian phòng của Diệp Lăng Phi cũng không phải sắp xếp gì cả, đơn giản chỉ có một chiếc tủ quần áo cùng với chăn đệm trên giường. Ngô Mụ giúp đỡ Diệp Lăng Phi thu dọn đồ đạc, rồi nói thêm:
- Diêp tiên sinh, trưa này cậu muốn ăn cái gì?
- Tôi ăn gì cũng được.
Diệp Lăng Phi xua tay nói, ý bảo bản thân mình không quan trọng những việc đấy.
Ngô Mụ nhíu mày nói:
- Nếu như vâỵ, tôi làm món cay Tứ Xuyên, trưa này lão gia cùng với tiểu thư sẽ đến đây. Hôm qua tiểu thư cũng có mang một số đồ đạc đến, nhưng nàng quên mang theo con Mao Mao nên quay về lấy.
- Mao Mao?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hỏi:
- Mao Mao là cái con gì đây?
- Là con chó xồm mà tiểu thư rất thích.
- Oh, ra là vậy
Diệp Lăng Phi lên tiếng.
Ngô Mụ xem Diệp Lăng Phi không có gì phân phó nữa, bèn đi xuống lầu chuẩn bị bữa trưa. Diệp Lăng Phi nằm trên giường, trong bụng tính toán xem tiếp theo nên làm cái gì. Theo tình hình hiện nay, dường như mình đang lo lắng về việc kết hôn với Bạch Tình Đình, nếu như vậy thì mình sẽ có một gia đinh. Nhưng rất nhanh chóng Diệp Lăng Phi phủ định giả thuyết này, vì hắn nghĩ Bạch Tình Đình cũng không muốn chuyện này.
Đương nhiên, còn có vấn đề quan trọng hơn, đó chính là có người sẽ không bỏ qua cho Diệp Lăng Phi. Mấy năm nay buôn bán vũ khí không tránh khỏi có kẻ thù huống chi còn có hình cảnh quốc tế nữa.
Diệp Lăng Phi nẳm nghĩ ngợi, thϊếp đi lúc nào không biết.
Diệp Lăng Phi bị tiếng gõ cửa làm giật mình tỉnh giấc, hắn xuống giường, mở cửa phòng, thấy Bạch Tình Đình mặc một bộ quần áo màu trắng đang đứng ở cửa. Bạch Tình Đình đang ôm con chó xồm trong ngực nàng. Con chó nhỏ đang trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi.
- Sớm vậy.
Bạch Tình Đình chào hỏi.
Diệp Lăng Phi cũng biết Bạch Tình Đình đang có ý trêu đùa, mấy giờ rồi mà còn sớm. Hắn đảo mắt, cười nói:
- Lão bà đại nhân, lẽ nào nàng cũng vừa dậy sao, xem ra sau này hai người chúng ta ngủ cùng một chỗ chắc là rất hợp đây.
- Đừng nằm mơ.
Bạch Tình Đình bĩu môi.
- Đừng tưởng rằng như vậy là có thể kết hôn với tôi, tôi nói cho anh biết, tôi không có ý định kết hôn với anh, anh vẫn còn chưa bỏ cuộc sao?
- Không sao cả, nếu như chúng ta không kết hôn thì đồng sàng cũng được.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu vậy tối nay chúng ta bắt đầu ngủ cùng giường được không?
- Hừ, anh là tên khốn kiếp, tôi xem anh nằm mơ cũng giỏi đấy.
Bạch Tình Đình mắng Diệp Lăng Phi một câu, tiếp theo nói thêm:
- Tôi lên để bảo anh xuống dưới nhà ăn, nếu như anh vẫn còn muốn ngủ tiếp thì tôi cũng không ngại đâu.
Nói rồi, xoay người đi xuống dưới lầu. Ngay khi Bạch Tình Đình xoay người thì Diệp Lăng Phi nói:
- Lão bà, chưa hôn mà đã đi rồi sao?
Bạch Tình Đình nghe xong, hận không thể ném cái giày cao gót vào mặt Diệp Lăng Phi, nàng nghĩ không ra, rốt cuộc da mặt người này dày đến mức nào mà lại có thể vô liêm sỉ đến như vậy.
- Khốn kiếp, tôi xem anh đang nằm mơ thì phải, tôi nói rồi, tôi tuyệt đối không bao giờ kết hôn với anh.
- Lão bà, làm gì mà tức giận như vậy, tôi chỉ tùy tiện nói một câu thôi mà.
Diệp Lăng Phi nói xong, đi tới phía sau Bạch Tình Đình, tay phải dường như vô tình huých vào mông Bạch Tình Đình một cái. Bạch Tình Đình biến sắc, tức giận, quay đầu lại nói:
- Khốn kiếp, anh vừa làm gì?
- Xin lỗi lão bà, tôi không cố ý.
Diệp Lăng Phi vẻ mặt thành khẩn nói:
- Nếu như cô không tha thứ cho tôi, thì tôi đây cũng không ngại chạm thử một cái nữa xem sao.
- Tại sao tôi lại gặp phải một tên lưu manh như anh.
Bạch Tình Đình đỏ mặt, chỉ có thể trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi mà không có cách gì, tức giận đi xuống dưới lầu.
Diệp Lăng Phi khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, thầm nghĩ:
- Quả nhiên đúng như ta dự liệu, mông của Bạch Tình Đình đúng là loại cực phẩm.
Hắn nghĩ sau này, ngày nào cũng được nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình lúc nào cũng lầu bầu, bộ dạng tức giận của nàng, nhịn không được cười thành tiếng.