Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đuổi được Lý Thiên Bằng đi, trong lòng cảm thấy vui vẻ, xem chừng sau này Lý Thiên Bằng sẽ không thể quấy rầy nàng nữa rồi. Ngay lập tức, nàng lại lo lắng cho Diệp Lăng Phi. Lý Thiên Bằng là tên khốn nạn hắn không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, hắn nhất định ghi hận trong lòng, nói không chừng sẽ tìm cơ hội trả thù. Mà Diệp Lăng Phi bất quá chỉ là một gã chủ quản thị trường bình thường, đắc tội với Lý Thiên Bằng sợ sau này không có cái để ăn nữa.
Vừa nghĩ đến việc Diệp Lăng Phi vì mình mà đắc tội với Lý Thiên Bằng, trong lòng nàng lại có chút áy náy. Nàng tỏ vẻ lo lắng nói:
- Diệp Lăng Phi, sau này anh phải cẩn thận đấy, không biết Lý Thiên Bằng còn muốn giở thụ đoạn gì với anh nữa, tôi không muốn vì anh có quan hệ với tôi mà anh phải chịu thiệt thòi.
Diệp Lăng Phi cũng không thèm quan tâm đến việc Lý Thiên Bằng sẽ trả thù hắn ra sao. So về tiền, Lý gia dù có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không thể bằng được hắn, so về thủ đoạn, chỉ sợ mười người như Lý Thiên Bằng cột thành một khối, cũng không thể sánh được với hắn, so về quyền, có vẻ như ngay cả hình cảnh quốc tế còn không tìm ra được manh mối nào về hắn, hay bất kì bạn bè người thân nào của hắn, thủ đoạn mánh khóe của hắn quả là rất nhiều.
Diệp Lăng Phi định bụng đùa một chút với Bạch Tình Đình, đang nhìn bộ dạng tức giận mà khả ái của Bạch Tình Đình thì điện thoại Diệp Lăng Phi vang lên. Hắn rút điện thoại ra, vừa nhìn thấy người gọi đến, chân mày cau lại, nói:
- Tôi xin lỗi, phải đi ra ngoài một lúc.
Sau đó vội vã rời khỏi chỗ ngồi.
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại tới phòng vệ sinh của nhà hàng, khẳng định trong này không có ai, hắn mới nhận điện thoại. Bên trong điện thoại vang lên giọng sốt ruột của Dã Thú:
- Satan, nhanh giúp em, em đang gặp rắc rối lớn, nếu không thì ta cũng không muốn gọi cho anh.
- Dã Thú, chuyện gì vậy, nói đi.
- Satan, em đang ở trên vùng biển quốc tế, em đang bị cảnh sát quốc tế theo dõi.
Dã Thú cầm điện thoại đứng trên boong tàu, tiếng gió biển gào thét thổi bay quốc kỳ Anh Quốc trên tàu hàng. Hắn đang thuật lại sơ qua hướng đi, chủ yếu là nhấn mạnh, hắn đang bị hình cảnh quốc tế để ý, vừa mới lên tàu thì đã phát hiện có chiếc tàu đuổi theo tàu chở hàng của hắn.
Diệp Lăng Phi ở đầu dây bên này tất nhiên là không thể hiểu hết được hoàn cảnh khó khăn mà Dã Thú đang gặp phải, nghe giọng lo lắng sốt ruột của Dã Thú, Diệp Lăng Phi biết lần này Dã Thú gặp phải rắc rối lớn.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ trong chốc lát, rất nhanh nói:
- Dã Thú, tao cho mày một đề xuất, mày hãy nhanh chóng tìm lấy một lá cờ ngoại quốc trên thuyền, rồi thay bằng lá cờ bây giờ, đồng thời, chúng ta đi cầu cứu lão bằng hữu, ta tin rằng hắn sẽ có biện pháp khiến cho hình cảnh quốc tế không truy đuổi ngươi nữa, một tên tình báo giả mạo có thể thay đổi vận mệnh của mày.
Dã Thú như nhặt được báu vật, ngay lập tức theo kế sách của Diệp Lăng Phi mà thi hành. Chiếc ca nô của hình cảnh quốc tế đang đuổi theo chiếc thuyền buôn lậu, thì đột nhiên phát hiện trên thuyền là quốc kỳ của Hà Lan, không phải là thuyền buôn lậu LEOA mà họ muốn truy kích. Chính trong lúc này, thì một người tình báo giả mạo hỉnh cảnh quốc tế thông báo thuyền LEOA đang xuất hiện ở phía đông bắc.
Chiếc ca nô quay lại đuổi theo chiếc thuyền thì đột nhiên lá cờ Hà Lan bị thổi bay, tất cả đều lộ ra, hóa ra là lá cờ Pháp.
Rất nhanh, trụ sở hình cảnh quốc tế nhận được tin tức, không còn có thể bắt được chiếc thuyền buôn lậu LEOA nữa. Một mỹ nữ tóc vàng, hung hăng đập tay xuống mặt bàn, nàng chính là Kesi MinaKesi Mina, nàng là một nữ cảnh sát da trắng đến từ Mỹ. Nàng truy đuổi tung tích “Nanh Sói” ba năm nay, từ sau khi một nữ đồng sự của nàng chết trong vụ này, nàng phát thề sẽ phá hủy cái tổ chức buôn lậu súng ống này.
Căn cứ theo tin tức tình báo nàng nắm được, Pakistan, vùng Trung Đông, Châu Phi….đều nằm trong phạm vi thế lực của tổ chức “Nanh Sói”. Thống kê ban đầu cho thấy, có mười người tham gia chiến trường pakistan thì tám người sử dụng súng đạn của tổ chức “Nanh Sói”. Rốt cuộc cái tổ chức này khổng lồ như thế nào, hình cảnh quốc tế vẫn còn chưa biết được. Đặc biệt là một số quốc gia không gia nhập vào hình cảnh quốc tế, cho nên càng khó nắm bắt được tình hình của tổ chức “Nanh Sói”.
Kesi Mina hai năm trước đã phát hiện một thành viên rất quan trọng trong tổ chức “Nanh Sói” đó là “Satan”, Satan thường xuyên lui tới những chiến trường nguy hiểm nhất trên thế giới, đồng thời, ở những vụ án ăn trộm súng ống lớn đều có dấu vết của Satan. Càng nguy hiểm hơn nữa, theo như truyền thuyết thì sau khi Liên Xô giải thể, rất nhiều vũ khí của các quốc gia Đông Âu bị phân tán khắp nơi, nhưng phần lớn trong số này đều đã bị Satan nắm giữ.
Kesi Mina cho rằng mình sắp bắt được Satan, phá hủy được tổ chức “Nanh Sói” thì Satan dường như bị bốc hơi, trên tất cả các chiến trường đều không thấy Satan xuất hiện.
Bất đắc dĩ, Kesi Mina mới phải chuyển sự chú ý tới những thành viên trọng yếu khác trong tập đoàn “Nanh Sói”, và Dã Thú là một trong số đó. Hình cảnh quốc tế nhận được thông báo, Dã Thú áp tải một số súng ống đạn dược bằng đường biển. Để bắt được Dã Thú, hình cảnh quốc tế đã phải liên lạc với cảnh sát quốc gia, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bắt Dã Thú.
Thật không ngờ Dã Thú lại có thể thoát khỏi hình cảnh quốc tế lần thứ hai, Kesi Mina tức điên người lên quát mắng một trận, sau đó trong lòng mới có cảm giác dễ chịu hơn
- Dã Thú, ta sẽ không bỏ qua cho người. Còn cả Satan nữa, ta nhất định phải bắt bằng được ngươi.
………………………………………… …………………………….
Diệp Lăng Phi nghe điện thoại xong, quay lại nhà hàng.
Bạch Tình Đình đang ăn cùng với Điền Phong, có vẻ tâm tình hai người cũng không tệ. Chờ khi Diệp Lăng Phi quay lại, Bạch Tình Đình hướng về phía Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Diệp Lăng Phi, nhìn biểu hiện hôm nay của anh cũng không tệ, trưa nay tôi mời anh đi ăn cơm.
- Lão bà, tại sao chúng ta lại khách khí với nhau như vậy?
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đến ngồi cạnh Bạch Tình Đình, dùng mũi ngửi mùi thơm tỏa ra của các món ăn, cười ha hả, không chút khách khí cầm lấy đĩa mì ống I-ta-li-a trước mặt Bạch Tình Đình.
- A, đó là của tôi mà, anh muốn ăn thì tự mình gọi đi.
Bạch Tình Đình chộp lại, nhưng nàng đâu có đoạt được gì, Diệp Lăng Phi nhanh chóng chén sạch, làm cho Bạch Tình Đình rất tức giận.
Điền Phong tuy rằng không nói chuyện, nhưng hắn nhìn thấy tất cả. Trong lòng hắn cười thầm, nghĩ:
- Xem ra biểu tỷ của ta lần này gặp phải đối thủ rồi, bất quá, hai người bọn họ trông cũng rất xứng đôi.
Ăn xong, Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cùng với Điền Phong ba người đi ra tháp truyền hình.
- Lão bà, chúng ta về nhà chứ?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Khốn kiếp, tôi đồng ý gả cho anh lúc nào?
Bạch Tình Đình kịch liệt nói, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Diệp Lăng Phi, lại nhớ đến vừa rồi đối mặt với Lý Thiên Bằng, quả thực mình có thừa nhận như vậy. Vội vàng giải thích nói:
- Anh không nên hiểu lầm những gì tôi vừa nói ở nhà hàng, đấy là vì tôi không muốn bị Lý Thiên Bằng làm phiền nữa.
- Dù sao thì cô cũng đã đồng ý, muốn chối cãi cũng không được. Ấy, tôi đang suy nghĩ xem có nên hay không mỗi ngày đều đến tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế để tìm lão bà của tôi?
- Anh dám.
Bạch Tình Đình trừng hai mắt nói:
- Nếu như anh dám làm như vậy, tôi sẽ gϊếŧ anh.
- Ấy, tại sao tôi lại không dám chứ.
Diệp Lăng Phi nói:
- Dù sao thì cha cô cũng đã đồng ý, chính cô cũng đã thừa nhận. Bây giờ, cô đã xuất giá làm thê tử của tôi, hàng ngày tôi đếm tìm cô thì cũng là hợp lẽ thôi mà. Nếu như cô thật không muốn tôi tìm cô, trừ phi…….
Nói xong câu này, Diệp Lăng Phi cố ý cởi một chiếc cúc áo, đôi mắt say mê nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Bạch Tình Đình. Lần này khiến cho Bạch Tình Đình vô cùng khẩn trương, nàng không biết Diệp Lăng Phi muốn giở thủ đoạn gì, trong lòng hết sức bối rối. Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi nói:
- Trừ phi, cô cùng với ta cưới thử ( sống thử), tôi thề sẽ tuyệt đối không công khai chuyện tình của hai chúng ta ra ngoài.
- Khốn kiếp, anh nằm mơ à.
Bạch Tình Đình hung hăng giẫm lên chân Diệp Lăng Phi một cái, chiếc giày cao gót của nàng đâm thẳng vào chân Diệp Lăng Phi, khiến hắn liên tục cau mày. Bạch Tình Đình cũng không thèm nhìn, đi thẳng ra xe của mình.
Điền Phong đi tới, khom người xuống xoa nhẹ chỗ Diệp Lăng Phi bị giẫm lên, rồi vỗ nhẹ vai Diệp Lăng Phi, nhỏ giọng nói:
- Anh rể, em rất hiểu tính cách của chị họ, sau này nếu như cần em giúp đỡ cái gì thì cứ nói, em rất khâm phục anh.
Nói xong, đi qua người Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi hai mắt chóng váng, khom người xuống. Nhất thời quên chân mình còn đang đau nhức, Diệp Lăng Phi đột nhiên hướng về Điền Phong đang chuẩn bị mở cửa xe, cao giọng nói:
- Này, anh bạn, số điện thoại của anh là bao nhiêu? Không nói cho tôi biết, tôi làm sao liên lạc được.