Diệp Lăng Phi sớm quên hết chuyện thử hôn với Bạch Tình Đình. Ngày hôm sau hắn vừa lên công ty đã thấy mọi người trong phòng tiêu thụ nghị luận.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi không hiểu kéo Lý Khả Hân lại hỏi. Lý Khả Hân hất tay ra, nói:
- Trưởng phòng phiền anh từ nay về sau tôn trọng tôi một chút, đừng tùy tiện như vậy.
- Làm gì vậy? Không phải chỉ kéo một cái thôi sao? Hai chúng ta cả cái kia cũng đã làm còn sợ gì nữa?
Diệp Lăng Phi cợt nhả nói:
- Có thời gian, chúng ta hẹn gặp nhau một buổi đi.
- Anh nói chuyện chú ý một chút, ai cùng với anh làm chuyện kia.
Lý Khả Hân đỏ mặt, tức giận nói:
- Tôi không thích nhất chính là những đàn ông không chung thủy. Hừ, hiện tại tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với anh.
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Diệp Lăng Phi gãi đầu, thầm nghĩ:
- Sao vậy? Ta đắc tội với Lý Khả Hân như thế nào, chẳng phải chỉ đùa giỡn một chút thôi sao? Tại sao lại tức giận đến như vậy?
Đường Hiểu Uyển đi từ trong phòng ra. Nàng vừa mới thu thập được tin tức của khách hàng, cho dù không phải chỉ mình nàng làm nhưng cũng sẽ nhận được một phần tiền thưởng.
- Hiểu Uyển, cô bận rộn nhỉ?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Đường Hiểu Uyển thì nhiệt tình chào hỏi. Hắn đảo mắt nhìn qua bộ ngực của nàng, trong lòng thầm nghĩ:
- Cô gái nhỏ nhắn như thế này tại sao bộ ngực lại lớn quá.
Đường Hiểu Uyển cảm thấy ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn bộ ngực của mình thì trong lòng cảm thấy vui thích. Nếu đổi là người khác, Đường Hiểu Uyển nhất định sẽ rất tức giận, nhưng Diệp Lăng Phi thì không như vậy. Trong lòng nàng rất hy vọng Diệp Lăng Phi có thể chú ý đến mình, nhất là bộ ngực của nàng. Đường Hiểu Uyển ôm chồng tài liệu đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi cười tươi ngọt ngào nói:
- Đúng vậy, trưởng phòng, tôi vừa mới tìm được một khách hàng, người ta nói bọn họ trong tháng này sẽ xem xét đến việc mua sắm máy móc ở công ty ta.
- Cô bé, tốt đó, tiếp tục cố gắng đi. Chuyện này cô làm tới đi, nếu cần tôi sẽ giúp đỡ.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Đường Hiểu Uyển.
Động tác này không có bất kỳ ý nghĩa nào đối với Diệp Lăng Phi. Hắn chỉ muốn biểu đạt sự cổ vũ của mình với Đường Hiểu Uyển. Nhưng Đường Hiểu Uyển lại hiểu lầm đây là một cử chỉ thân mật, nàng ửng đỏ cả khuôn mặt, cúi đầu không dám đối diện trực tiếp với Diệp Lăng Phi.
- A, Hiểu Uyển, hôm nay phát sinh ra chuyện gì vậy? Tại sao tất cả mọi người đều xôn xao, có gì thú vị à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Đường Hiểu Uyển ngượng ngùng ngẩng đầu, khuôn mặt nàng vẫn còn ửng hồng không dứt.
- Trưởng phòng, tôi không biết.
Diệp Lăng Phi cười cười, trong lòng thầm nghĩ cô bé này chắc không phải thực sự thích mình. Nếu như là vậy, phải tìm một cơ hội ăn cô ta mới được. Vừa nghĩ tới cảnh Đường Hiểu Uyển tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trên giường, bộ ngực dựng đứng, thân thể trắng như tuyết chờ đợi để hắn chà đạp, trong lòng Diệp Lăng Phi lại nảy sinh một cảm giác xúc động. Bộ phận nào đó ở dưới hạ thân bắt đầu có phản ứng.
- Đáng chết, mấy ngày nay không đυ.ng vào nữ nhân, bây giờ chỉ tùy tiện nghĩ đến mà đã có loại cảm xúc này.
Để che dấu xấu hổ, Diệp Lăng Phi nói với Đường Hiểu Uyển một câu:
- Được rồi, cố gắng lên.
Hắn liền vội vàng đi vào trong văn phòng.
Diệp Lăng Phi định đẩy cửa ra vào ở phòng làm việc của mình, vừa mới đặt tay vào tay cầm thì chợt nghe Tôn Hằng Viễn truyền đến một tiếng kêu ở đằng sau.
- Diệp trưởng phòng, xin chờ một chút.
Diệp Lăng Phi xoay người lại nhìn thấy Tôn Hằng Viễn cùng với Bạch Tình Đình đi về phía mình. Bạch Tình Đình mặc một bộ đồ màu trắng, chân đeo một đôi giày nhỏ màu hồng. Chiếc cổ trắng trẻo đeo một dây chuyền thủy tinh, vòng tai ngọc rung rung.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình trong bộ trang phục này thì nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ:
- Bạch Tình Đình quả thực xinh đẹp, tính tình tuy không tốt nhưng dáng vẻ này thật là dễ thương.
Bạch Tình Đình thấy ánh mắt của Diệp Lăng Phi đang mê đắm nhìn mình thì tức giận. Nàng cảm thấy buồn bực, tên lưu manh thế này mà cha mình lại khuyến khích mình qua lại với hắn. Nàng càng nhìn Diệp Lăng Phi càng cảm thấy tức giận. Vốn định cùng với hắn nghiêm chỉnh nói chuyện, bỏ cái chuyện thử hôn hoang đường đi nhưng thấy đôi mắt hắn mê đắm nhìn bộ ngực của mình thì nổi giận lôi đình, thầm nghĩ:
- Muốn ta và ngươi đính hôn ư? Nằm mơ.
- Diệp trưởng phòng, vị này chính là phó tổng tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, cũng chính là khách hàng công ty chúng ta.
Tôn Hằng Viễn nào biết Bạch Tình Đình cùng với Diệp Lăng Phi đã quen biết nhau. Gã tưởng rằng hai người này không biết nên không ngừng giới thiệu.
- Tôn quản lý, tôi biết nàng ta.
Diệp Lăng Phi nhìn tư thế của Bạch Tình Đình thì biết nàng không có ý tốt, có thể là vì mình mà chạy tới đây. Hắn vẫn tỏ ra như cũ, đứng một tư thế bình thường.
Bạch Tình Đình hừ một câu:
- Tôn quản lý, tôi biết hắn.
Điều này khiến cho Tôn Hằng Viễn cảm thấy choáng váng, trong lòng thầm nghĩ:
- Kỳ lạ, đây là chuyện gì, tại sao phó tổng tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế lại tìm Diệp Lăng Phi. Nói thế nào mình cũng là quản lý, muốn tìm thì cũng tìm mình trước chứ.
Tôn Hằng Viễn dù sao cũng là người lão luyện, rất nhanh nhận thấy quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và người này không nhỏ. Bạch Tình Đình đi về phía Diệp Lăng Phi, hai người đứng nhìn nhau không nói chuyện.
Tôn Hằng Viễn không ngừng cười nói:
- Được, Bạch phó tổng đã tìm trưởng phòng Diệp của chúng ta, tôi không quấy rầy hai vị nữa, các ngươi cứ nói chuyện với nhau đi.
Lúc này, Diệp Lăng Phi đã mở cửa phòng làm việc ra. Nghe Tôn Hằng Viễn nói vậy liền hướng về gã cất tiếng:
- Tôn quản lý, Bạch phó tổng cùng với tôi nói chuyện riêng, quả thật hơi bất tiện. Chỉ là, cũng không có gì lớn, không sợ người khác biết, tôi vừa mới cùng với Bạch phó tổng đính hôn với nhau.
- Sao?
Cái này ngoài dự kiến của Tôn Hằng Viễn. Gã không ngờ quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lại như vậy.
- Lưu manh, anh nói bậy bạ gì đó?
Khuôn mặt Bạch Tình Đình căng lại, nàng không ngừng thở phì phò nói:
- Không cho phép anh nói bậy.
- Được, được các người cứ trò chuyện đi.
Tôn Hằng Viễn hiểu chuyện rời khỏi. Gã cũng không tin lời của Diệp Lăng Phi, thấy thế nào Diệp Lăng Phi cũng không thể cùng với Bạch Tình Đình đính hôn được. Gã cũng biết Diệp Lăng Phi là người thích nói lung tung, thuận miệng vui đùa nên cũng không để ý.
Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng, Bạch Tình Đình cũng tiến vào theo. Bạch Tình Đình dùng sức đẩy mạnh cửa đóng lại.
- Làm gì mà phải tức giận như vậy, lão bà uống ly nước đi.
Diệp Lăng Phi biết người này không màng đến sống chết. Bạch Tình Đình đang nổi nóng cho nên hắn cố ý rót một ly nước, đặt trước mặt nàng.
Bạch Tình Đình tựa hồ cũng bị Diệp Lăng Phi chọc đến tức điên. Lão bà, Diệp Lăng Phi xưng hô mình như vậy à? Nàng ném mạnh ly nước xuống mặt đất, thủy tinh bắn tung tóe.
- Lưu manh, chớ si tâm vọng tưởng.
Diệp Lăng Phi không hề tức giận, cười ha hả kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo hai chân cười nói:
- Làm gì mà phải tức giận như vậy, chỉ là một cái xưng hô thôi mà. Được rồi, cùng lắm thì từ nay về sau tôi không đề cập đến chuyện đó nữa. Chỉ là, nói đi thì cũng phải nói lại, cô sáng sớm đã tới tìm tôi là có chuyện gì vậy?
Khuôn mặt Bạch Tình Đình trắng bệch không còn một giọt máu, nàng liếc nhìn Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
“Lưu manh, da mặt thật là dày.”
Nàng thấy Diệp Lăng Phi chính là tên gia hỏa cứng mềm cũng không làm gì được. Sau khi ổn định tinh thần liến nói:
- Lưu manh, lần này tôi tới tìm anh chính là nói rõ chuyện giữa hai chúng ta. Tôi đã có bạn trai, không còn độc thân nữa.
- Có bạn trai hay không đối với tôi cũng chẳng có vấn đề gì. Cho dù là kết hôn còn có thể ly hôn, không chuyện gì là không xảy ra được.
Nhìn thấy biểu lộ của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình hận không thể vác ghế đập chế hắn. Cái này mà đúng cái gì chứ? Bạch Tình Đình cảm thấy mình phải mau nói hết những lời trong lòng ra, nếu tiếp tục như vậy, nàng thật không biết sẽ gây ra chuyện gì quá đáng nữa. Vì vậy, Bạch Tình Đình không tiếp tục đấu võ mồm với Diệp Lăng Phi, tiếp tục nói:
- Bạn trai của tôi là xã hội đen, gϊếŧ người không chớp mắt. Hôm nay hắn muốn gặp anh. Diệp Lăng Phi, chúng ta coi như là bạn bè, tôi không muốn anh bị thương tổn gì nên lúc này mới tìm anh, muốn anh tự mình rời khỏi tôi.
- Xã hội đen ư?
Lần này Diệp Lăng Phi cũng phải biến sắc, hắn lo lắng nhìn Bạch Tình Đình hỏi:
- Cô nói thật sao?
Trong lòng Bạch Tình Đình thầm nghĩ:
- Người này xem ra cũng phải sợ xã hội đen. Cuối cùng cũng thoát khỏi sự dây dưa của hắn.
Vì vậy Bạch Tình Đình chắc chắn nói:
- Tôi không hề nói dối. Sở dĩ tôi không nói cho ba ba cũng bởi vì bạn trai của tôi là xã hội đen, sợ ông ấy không đồng ý. Nhưng chuyện tới lúc này, tôi cũng chỉ có thể nói thật. Thật ra, tôi cũng không hoàn mỹ như anh tưởng tượng, tôi đã cùng với bạn trai của tôi hút thuốc phiện. Diệp Lăng Phi, chuyện giữa hai ta coi như là xong vậy đi. Tuy nhiên, tận đáy lòng tôi đối với anh rất hài lòng.
Bạch Tình Đình cuối cùng cũng nói ra những lời này, trong lòng thầm đắc ý:
“Ta nói như vậy ngươi cũng cảm thấy dễ chịu đôi chút, không tìm Bành Nguyên gia gia nói lung tung.”
- Tình Đình, thật không ngờ cô lại quan tâm đến tôi như vậy. Với tình nghĩa này, cho dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không chối từ. Là một lưu manh xã hội đen, OK không thành vấn đề. Tình Đình, nói cho tôi biết thời gian và địa điểm, vì cô tôi nhất định sẽ đi.
Diệp Lăng Phi nói đến mức tâm tình kích động, nắm chặt bàn tay trắng ngọc ngà của Bạch Tình Đình, không chịu buông ra.
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi nắm hai tay theo bản năng cũng định rút về. Nàng cảm thấy hối tiếc, tự trách mình đáng lẽ đừng nói câu sau, làm cho tên lưu manh này hiểu nhầm ý của mình. Nhưng lời đã nói ra cũng giống như bát nước hắt đi, muốn thu lại cũng không được, nàng đành cất tiếng:
- Tôi thật sự không muốn anh gặp phải thương tổn gì, tôi thấy chuyện giữa chúng ta cứ như vậy đi.
- Không, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cô.
Thái độ của Diệp Lăng Phi chân thành tha thiết, hai tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình, vuốt ve làn da mềm mại của nàng.
Bạch Tình Đình lúc này có một cảm giác chính Diệp Lăng Phi mới là người đang chiếm tiện nghi của mình. Mình dựng chuyện nửa ngày, cuối cùng cũng bị lưu manh chiếm tiện nghi. Cảm thấy xấu hổ, nàng dùng sức rút tay lại:
- Hỗn đản, thả tay tôn ra.
- Tôi không buông.
- Nếu như không buông, tôi sẽ kêu lên.
Khuôn mặt Bạch Tình Đình tràn đầy vẻ tức giận. Nàng thấy miệng Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười xấu xa dâʍ đãиɠ thì biết rằng mình đã triệt để bị tên lưu manh này lợi dụng.
Bạch Tình Đình vốn cho rằng mình nói như vậy sẽ khiến Diệp Lăng Phi sợ sệt, không ngờ Diệp Lăng Phi lại cười ha hả nói:
- Cô bé, cô hô lên đi, cô hô vỡ cả cổ họng cũng vô dụng.