Chương 13: Trái đất quả là nguy hiểm

Diệp Lăng Phi tay phải đặt trên tay lái, tay trái thì cầm một điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn Lý Khả Hân không ngừng nôn mửa bên vệ đường. Đợi sau khi Lý Khả Hân đã ổn định lại, hắn mới rút ra một xấp khăn giấy đưa cho nàng. Lý Khả Hân vừa chùi miệng, vừa nhìn Diệp Lăng Phi.

- Sao vậy, tôi có gì không đúng sao?

Diệp Lăng Phi kỳ quái hỏi.

- Không, tôi cảm thấy anh thật là một con người kỳ quái. Rõ ràng anh làm việc rất thận trọng, tại sao lại để cho bọn chúng tôi hiểu lầm.

Lý Khả Hân chưa bao giờ uống nhiều như hôm nay, trong lúc say, nàng vô thức hỏi.

- Cô đã uống say, để tôi đưa cô về nhà.

Diệp Lăng Phi nổ máy, hắn không muốn nói chuyện tiếp với Lý Khả Hân.

Lý Khả Hân khẽ nhấp nháy môi, định nói gì đó nhưng thấy Diệp Lăng Phi có vẻ không muốn nên cũng im lặng. Giờ phút này, tim của nàng đập thình thịch, một cảm giác nóng bỏng lan khắp toàn thân. Cảm giác này mấy năm nay chưa từng xuất hiện với nàng.

Diệp Lăng Phi lái xe rất nhanh, chiếc xe Chevrolet vùn vụt lướt đi trên đường. Đột nhiên, ở phía trước có một chiếc xe tải thình lình quay đầu, ngáng ngang giữa đường. Các xe hơi ở phía sau đều dừng lại, phát ra những tiếng tiếng phanh chói tai.

Diệp Lăng Phi lái chiếc xe Chevrolet với tốc độ cực nhanh, trông thấy chiếc xe tải kia chắn đường ở phía trước thì biết rằng không dừng kịp. Lý Khả Hân cũng thét lên một tiếng, theo bản năng nắm chặt lấy vai của Diệp Lăng Phi. Khóe miệng Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười nhàn nhạt, chân phải hắn nhấn ga, hai tay chuyển động, cỗ xe Chevrolet nhanh chóng đảo quanh, vòng qua chiếc xe tải ở đằng trước.

Lạng qua lạng lại, trong nháy mắt đã lách qua khe hẹp nhỏ nhoi để thoát ra ngoài. Chiếc xe tải cơ hồ muốn đυ.ng vào đuôi của chiếc Chevrolet, khoảng cách giữa hai bên chỉ khoảng vài centimet. Tài xế chiếc xe tải toát mồ hôi lạnh, vội vàng phanh lại thở hổn hển.

Khóe miệng Diệp Lăng Phi thủy chung chỉ có một nụ cười lạnh, sắc mặt không có một chút kinh hoàng nào. Sau khi đi rất xa, hắn mới dừng lại bên cạnh đường. Lý Khả Hân thủy chung vẫn cầm lấy cánh tay của hắn, đợi đến khi hắn dừng lại vẫn chưa buông ra. Diệp Lăng Phi vỗ vỗ tay của nàng đang cầm lấy vai của mình, đùa giỡn nói:

- Không cần phải nắm nữa, coi chừng áo của tôi rách bây giờ.

Đột nhiên Lý Khả Hân ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi.

- Nhưng tôi nói trước, cô muốn nôn thì ngàn vạn lần đừng nôn lên áo của tôi. Tôi chỉ có một cái áo, cô mà nôn lên thì tôi phải giặt đó. Tôi không phải là người háo sắc mà có thể mượn cơ hội này để phi lễ với cô. Khả Hân, cô nên biết rằng, con người của tôi rất nguyên tắc, không phải giống như cô tưởng tượng.

Diệp Lăng Phi vốn định nói thêm mấy lời nữa. Mặc dù mình không sợ hãi, nhưng dù sao thì Lý Khả Hân cũng là một cô gái, một cô gái sợ hãi trong tình huống đó cũng là một điều dễ hiểu.

Diệp Lăng Phi định rằng sẽ giảm bớt sự kiêu ngạo của mình, nhưng hắn càng làm như vậy Lý Khả Hân lại càng ôm chặt. Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của nàng quàng vào sau lưng Diệp Lăng Phi, bộ ngực dán chặt vào ngực của hắn. Mái tóc đen nhánh rối tung, tỏa ra từng làn hương. Điều đáng chết chính là, mùi thơm từ cơ thể của Lý Khả Hân khiến cho Diệp Lăng Phi phải mê muội.

Vốn đã bị chất men say kí©h thí©ɧ nay lại bị thân thể thiếu nữ co dãn của Lý Khả Hân động chạm vào, cơ thể của Diệp Lăng Phi lại ngày càng thêm nóng. Diệp Lăng Phi đã lâu rồi chưa chạm vào cơ thể nữ nhân, dục hỏa lúc này lại bị Lý Khả Hân câu dẫn. Bỗng nhiên, Lý Khả Hân ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt mê ly sùng bái nhìn hắn.

Oanh.

Đầu của Diệp Lăng Phi nổ bùng một tiếng. Hắn dán đôi môi của mình vào bờ môi thơm của Lý Khả Hân. Cách lớp quần áo mỏng của nàng, một cảm giác động chạm da thịt truyền tới người của Diệp Lăng Phi. Cả người Lý Khả Hân cũng nóng lên, đôi môi của nàng bị cặp môi của Diệp Lăng Phi ngấu nghiên. Nơi mà chưa từng bị bất cứ nam nhân nào chiếm lĩnh nay đã dễ dàng bị hắn chạm tới.

Thân thể nàng vô lực kháng cự, cơ thể giống như bay bổng trên mây, mềm yếu vô lực. Gò má ửng đỏ, trong người nóng lên từng đợt, cảm giác kí©h thí©ɧ này lan toản đến tận nội tâm, khát vọng được vuốt ve trong lòng nàng hoàn toàn được phóng thích.

Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy Lý Khả Hân, đặt nàng lên trên đùi của hắn. hai bàn tay ôm chắc lấy bờ eo thon của nàng. Lý Khả Hân lúc này càng ôm chặt Diệp Lăng Phi hơn nữa, cặp mông không ngừng vặn vẹo, sự ma sát truyền đến từng hồi cảm giác kí©h thí©ɧ.

Hai tay của Diệp Lăng Phi trượt theo bờ eo của Lý Khả Hân xuống dưới. Dục hỏa trong lòng của hắn thúc đẩy hắn lan tới bộ vị của của Lý Khả Hân. Bỗng nhiên lúc Diệp Lăng Phi chuẩn bị chạm vào chỗ đó thì một tiếng nhạc vang lên. Lý Khả Hân cuống quít ngồi dậy, rút điện thoại từ trong người ra.

- Con trở về ngay đây, vừa rồi tiếp khách phải uống rượu một chút. Mẹ không cần phải lo lắng, trưởng phòng của con đang đưa con trở về nhà, khoảng một tiếng nữa thì tới. Mẹ, người cứ ngủ trước đi, không cần phải chờ con, con đã ăn cơm tối rồi.

Lúc Lý Khả Hân tắt điện thoại, Diệp Lăng Phi đã mở cửa xe đi xuống, hắn móc ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hít vài hơi.

Sau khi nghe xong điện thoại, Lý Khả Hân cũng xuống xe, nàng đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi. Giờ phút này, nàng vẫn còn hơi say nhưng khuôn mặt không còn đỏ bừng như trước nữa.

- Trưởng phòng tôi…

Lý Khả Hân định giải thích, nhưng nàng không nói ra miệng.

- Khả Hân, lần sau nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nên uống nhiều rượu như vậy.

Diệp Lăng Phi khôi phục lại dáng vẻ như trước kia, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Lý Khả Hân, cười da^ʍ nói:

- Lần sau, không có may mắn như vậy đâu. Khụ, phía dưới của nam nhân luôn là động vật, nhất là khi đối mặt với mỹ nữ, phản ứng ở hạ thân luôn rất mạnh. Nếu như lần sau cô lại tiếp tục câu dẫn tôi, thì làm ơn thuê một căn phòng, chúng ta làm chuyện này ở đây không tốt cho lắm, cô nói có đúng không?

- Anh… anh là đại lưu manh, đại sắc lang, tôi không muốn gặp anh nữa.

Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi trêu chọc khiến cho đỏ bừng cả khuôn mặt. Nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, vung chân phải lên đá cho Diệp Lăng Phi một cước, sau đó quay người lại đi lên xe nói:

- Đưa tôi về nhà.

Diệp Lăng Phi cười tươi, đem nửa điếu thuốc còn đang hút dở ném đi. Hắn mở cửa xe ra, thấy Lý Khả Hân vẫn còn đang lẩm bẩm liền cười nói:

- Khả Hân, coi chừng không ai thèm lấy cô đó.

Hắn nói xong liền ngồi lên xe.

- Ai cần anh lo, đó là chuyện của tôi.

Lý Khả Hân thở phì phì nói.

Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ đành cười khổ nói:

- Tôi biết, đây là do tôi xen vào chuyện của người khác.

Hắn vừa cười khổ, vừa nổ máy xe. Lý Khả Hân đưa đầu nhìn ra bên ngoài, ngắm cảnh đêm thơ mộng.

Một lúc sau, xe đã đến nơi, Lý Khả Hân đang định mở cửa đi xuống thì đột nhiên nàng quay đầu lại, dùng một giọng nói có lỗi hỏi Diệp Lăng Phi:

- Chân của anh không bị sao chứ?

- Không sao, chỉ bằng chút sức lực của cô thì chưa làm tôi bị đau. Yên tâm, tôi không có chuyện gì.

- Hừ, đó là do tôi giẫm quá nhẹ, đáng đời anh.

Lý Khả Hân mở cửa xe, cũng không quay đầu lại mà tiến thẳng vào trong nhà.

Lúc Lý Khả Hân tiến vào trong nhà, Diệp Lăng Phi vẫn còn cười tuơi nói theo:

- Vẫn còn nhẹ, nặng hơn một chút nữa thì đã phế cái chân của tôi rồi. Khụ, con gái bây giờ tại sao lại như vậy, trái đất này thật nguy hiểm, chắc mình phải cân nhắc đến việc di cư đến hỏa tinh thôi.