Lý Khả Hân không gõ mà đẩy thẳng cửa ra. Nàng nhìn thấy Diệp Lăng Phi cùng với Đường Hiểu Uyển có động tác mập mờ thì lạnh lùng không nói gì, đi tới hai bước trước mặt Diệp Lăng Phi, kéo Đường Hiểu Uyển đứng dậy.
- Hiểu Uyển, tại sao em lại hồ đồ như vậy, phiền phức của em chưa đủ lớn hay sao mà còn vẫn còn bị hắn lừa gạt.
Lý Khả Hân không đầu không đuôi nói:
- Em chờ ở bên ngoài, để chị đòi lại công đạo cho em.
- Khả Hân, mọi chuyện không giống như chị nghĩ đâu.
Đường Hiểu Uyển nóng lòng giải thích, nhưng vì nàng sốt ruột quá nên nói năng thành ra lộn xộn. Khuôn mặt của nàng trở nên đỏ bừng.
Lý Khả Hân vỗ vỗ vai Đường Hiểu Uyển nói:
- Hiểu Uyển, chị biết rõ nhân cách của em, em rất thuần khiết chỉ là do bị tên Diệp Lăng Phi này dụ dỗ nói ngon ngọt vài câu nên mới trở nên hồ đồ. Bây giờ em không cần phải giải thích, cứ chờ ở bên ngoài cho chị. Chị nói thế nào cũng là chị của em, nhất định chuyện này chị sẽ đòi lại công đạo cho em.
Lý Khả Hân không để Đường Hiểu Uyển giải thích, nàng đẩy Đường Hiểu Uyển ra ngoài sai đó hầm hầm tới trước mặt Diệp Lăng Phi ngồi xuống
- Diệp Lăng Phi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Lý Khả Hân nổi giận đùng đùng hướng về phía Diệp Lăng Phi trên ghế sa lông chất vấn.
- Anh không biết.
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, tỏ vẻ không hiểu chuyện mà Lý Khả Hân đang nói.
Lý Khả Hân nhìn thẳng về phía Diệp Lăng Phi nói:
- Hiểu Uyển rất thuần khiết mà anh lại là một người gian hoạt, dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt cô ấy, nếu không Hiểu Uyển làm sao có thể cãi nhau với ba mẹ của mình được. Anh nói xem, từ nay Hiểu Uyển phải làm sao bây giờ?
- Khả Hân, thật là oan uổng cho anh, anh với Hiểu Uyển chỉ là bạn bè với nhau, thuần khiết giống như tuyết trắng trên đỉnh núi.
Diệp Lăng Phi tỏ ra một dáng vẻ vô tội, hắn nói:
- Nếu như em nói anh cùng với Đường Hiểu Uyển có quan hệ gì với nhau thì chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi. À, có lẽ Đường Hiểu Uyển đối với anh có hơi ngưỡng mộ, điều này không thể tránh khỏi, một người đàn ông ưu tú như anh, cho dù là ở trong đêm tối cũng có phong cách của một ánh đèn, Hiểu Uyển ngưỡng mộ anh cũng khó trách. Nhưng anh thề với thượng đế, anh không hề có bất kỳ quan hệ nào phát sinh với cô ấy.
- Diệp Lăng Phi, anh tưởng tôi là trẻ con ba tuổi, tin lời của anh hay sao?
Lý Khả Hân thở phì phò nói:
- Tôi rất hiểu Đường Hiểu Uyển. Cô ấy đúng là thích ngươi, anh chắc hẳn đã làm chuyện gì đó với tiểu nha đầu này. Thế nhưng, tôi tưởng anh chỉ là một Hoa công tử, cùng lắm là làm cho Hiểu Uyển bị tổn thương mà thôi. Hôm nay tôi nhìn thấy chuyện này, nhất định phải đòi lại công đạo cho Hiểu Uyển, hoặc là từ nay về sau anh ở cùng một chỗ với Hiểu Uyể không được phép qua lại với những người phụ nữ khác, hoặc là anh rời khỏi Hiểu Uyển, từ nay không được phép dây dưa với cô ấy nữa.
Trông thấy dáng vẻ của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi đành chịu dang hai tay ra nói:
- Khả Hân, em cho anh hai lựa chọn này anh biết làm thế nào. Con người của anh chính là như vậy, là một hoa công tử như em nói. Nếu như anh đã là một hoa công tử thì làm sao có thể ở bên cạnh chỉ một người phụ nữ mà không đi tìm những người khác, hai lựa chọn này anh không thể đồng ý bất kỳ một cái nào. Muốn anh không quấn theo Đường Hiểu Uyển là không thể, tiểu nha đầu này thật là mê luyến, anh không thể kìm được. Khụ, cô ấy sau vài năm, vóc người chắc chắn sẽ trở nên rất cân đối.
Lý Khả Hân nghe xong lời nói của Diệp Lăng Phi thì đôi mắt cơ hồ muốn bắn ra lửa. Nàng trừng mắt nhìn hắn, cắn chặt môi, lộ ra một vẻ tức giận. Khoảng ba mươi giây sau, Lý Khả Hân cuối cùng mới nói ra được một câu:
- Anh chính là một tên lưu manh hèn hạ.
Nói xong, nàng cắn chặt môi, xoay người ra bên ngoài.
Diệp Lăng Phi trông thấy Lý Khả Hân tức giận thì vội vàng đi tới, vòng hai tay ra ôm lấy eo nàng.
- Khả Hân, đừng nóng giận, anh chỉ muốn đùa giỡn với em mà thôi.
- Thả ta ra, tên lưu manh này ngươi định làm gì vậy.
Lý Khả Hân dùng sức giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi. Nàng vừa thẹn vừa giận, hận đến mức hai hàm răng há ra, cắn vào tay phải của hắn. Diệp Lăng Phi cau mày, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay.
Lý Khả Hân nổi nóng, nàng thấy Diệp Lăng Phi không chịu buông tay thì lại càng cắn mạnh, máu tươi từ cánh tay hắn liền chảy ra.
- Nếu như làm vậy có thẻ khiến em hết giận thì anh tình nguyện để cho em cắn.
Diệp Lăng Phi rất chân thành nói, trong giọng nói mang chút hương vị trêu chọc.
- Buông tôi ra.
Lý Khả Hân rốt cuộc cũng nhả miệng ra, tuy nhiên giọng nói của nàng đã hết giận, trong đó còn có một vẻ dịu dàng.
Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng đành phải buông lòng tay ra, tay phải ôm lấy lưng của Lý Khả Hân xoay lại đối diện với mình. Lý Khả Hân tuy không tình nguyện nhưng vẫn xoay lại.
- Khả Hân, không nên tức giận, chuyện của Hiểu Uyển anh sẽ lo liệu.
Diệp Lăng Phi thu hồi nụ cười lại, chân thành nói:
- Anh cho rằng Hiểu Uyển thiếu tính độc lập, đây cũng là đo cuộc sống gia đình của cô ấy tạo ra. Còn nhớ chuyện tình ở quán bar lần trước, anh chỉ đưa cô ấy về nhà mà cha mẹ cô ấy đã nghi ngờ anh, cho nên bọn họ không muốn Hiểu Uyển qua lại với anh. Anh thừa nhận anh là một tên khốn kiếp, nhưng anh không có lừa gạt tình cảm của Hiểu Uyển.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ôm Lý Khả Hân trở về ghế sa lông. Đến trước ghế, hắn ngồi xuống. Lý Khả Hân cũng ngồi bên cạnh hắn. Diệp Lăng Phi nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, khẽ thở một hơi nói:
- Anh chơi đùa Đường Hiểu Uyển cũng xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ nàng ta.
Sắc mặt Lý Khả Hân trở nên ửng hồng, nàng cắn tay của Diệp Lăng Phi khiến cho máu từ bên trong lúc này khẽ chảy ra.
- Anh không sao chứ, em đi ra ngoài kiếm một ít băng bó lại băng cho anh.
- Nếu như em không tức giận thì vết thương này của anh có đáng là gì.
Diệp Lăng Phi dùng cánh tay bị thương nâng cái cằm thon của Lý Khả Hân ra chân thành nói:
- Trong lòng anh, chỉ cần em không tức giận thì bất cứ chuyện gì anh cũng chịu được.
Những lời nói này khiến cho trong lòng Lý Khả Hân cảm thấy ấm áp, nàng khẽ lẩm bẩm nói:
- Anh chỉ lừa gạt con gái người ta. Em tin anh làm sao được.
Diệp Lăng Phi kéo tay Lý Khả Hân, đưa nàng vào trong l*иg ngực mình rồi nói:
- Nếu không thì em sờ vào ngực anh mà xem, xem có đúng là anh nói dối hay không?
- Em không sờ.
Lý Khả Hân nhếch cái miệng nhỏ nhắn thế nhưng bàn tay của nàng vẫn đặt lên trên ngực của Diệp Lăng Phi. Vài giây sau, Lý Khả Hân đã lùi về, đỏ mặt nhìn hắn:
- Em không nói chuyện với anh nữa, em ra ngoài kiếm bông băng.
Lý Khả Hân vừa rời khỏi, Diệp Lăng Phi đã kéo bàn tay của nàng, một lần nữa, nàng lại ngã vào ngực của Diệp Lăng Phi.
Biến cố này vượt qua sự dự liệu của Lý Khả Hân. Đây là văn phòng công ty, bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào, Diệp Lăng Phi làm như vậy chẳng may có người phát hiện ra thì rất không hay. Lý Khả Hân không muốn người ta hiểu lầm quan hệ giữa mình với hắn.
- Không, anh làm như vậy lỡ có người tiến vào thì sao.
Lý Khả Hân cố gắng trốn tránh, thế nhưng nàng càng dùng sức thì Diệp Lăng Phi lại càng ôm chặt nàng hơn. Đưa mắt nhìn lên nàng đã thấy Diệp Lăng Phi đang cười mình, bỗng nhiên Lý Khả Hân có một loại hương vị kỳ quái, nàng cố gắng dùng sức, thế nhưng hết lần này tới lần khác Diệp Lăng Phi vẫn cười nói:
- Khả Hân, anh không sợ bị người khác nhìn thấy.
- Hừ, anh không sợ sao? Được, hôm nay bất cứ giá nào em cũng không sợ.
Lý Khả Hân giãy dụa hai cái, phát hiện ra không thể làm gì khác đành phải ngoan ngoãn ngồi trên đùi của Diệp Lăng Phi, làm ra vẻ sợ hãi nói:
- Dù sao anh cũng là một trưởng phòng, em nói anh quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© cấm dưới để xem đến lúc đó anh làm thế nào.
- Ha ha, anh không sợ, cùng lắm là khiến cho toàn bộ công ty đều biết, như vậy anh có thể quang minh chính đại ước hội cùng với em.
Diệp Lăng Phi vuốt vuốt cặp đùi của Lý Khả Hân, cười xấu xa nói:
- Đời này nếu như không phải là anh thì em không được lấy người khác.
- Anh nghĩ hay quá nhỉ, em thì không nghĩ như vậy, loại đàn ông hoa tâm như anh ai mà chịu được.
Diệp Lăng Phi tuy nói là không quan tâm nhưng ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa phòng. Trong lòng hắn có một cảm giác hưng phấn khó hiểu, lén lút bao giờ cũng mang lại kí©h thí©ɧ.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Khả Hân, anh thực không rõ, tại sao em lại vừa nghe chuyện Hiểu Uyển đã chạy đến tìm anh. Nếu như anh không lầm thì không phải là em vì Hiểu Uyển mà đến tìm mà vì tức giận mới đến mới đúng hơn.
- Nói bậy, em đâu phải là loại người như vậy.
Lý Khả Hân tuy cực lực phản đối nhưng câu sự biến đổi vẻ mặt do bị nói trúng nội tâm vẫn không qua khỏi mắt của Diệp Lăng Phi. Bàn tay của Diệp Lăng Phi khẽ trượt trên quần áo của Lý Khả Hân đến cặp mông của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Lý Khả Hân nhíu mày, dùng sức đẩy cái tay của Diệp Lăng Phi nói:
- Bỏ ra, chỗ này là công ty.
Lý Khả Hân thấp giọng nói.
Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng đem bàn tay phải rời ra, hắn cười to lên, cười đến mức Lý Khả Hân phải nhíu mày. Khuôn mặt nàng tái nhợt liếc nhìn Diệp Lăng Phi tức giận nói:
- Em nói anh là đại lưu manh anh còn không thừa nhận, bây giờ anh đang làm cái gì đó?
- Nói chuyện phiếm cùng với em.
Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân nói:
- Bởi vì anh muốn nói cho em biết, anh rất thích em, thích tính cách của em.
- Thôi đi, anh đừng dùng những lời hoa ngôn xảo ngữ này để lừa gạt những tiểu cô nương ngây thơ. Bản cô nương không nuốt nổi cái bộ dạng này. Hừ, em thấy anh ăn no không có chuyện gì làm, còn em thì phải đi làm đây.
Lý Khả Hân nói xong liền đứng lên. Lần này Diệp Lăng Phi không phản đối nữa, trong lòng nàng cảm thấy hơi mất mát, hắn thầm nghĩ:
- Tại sao hắn lại không ngăn cản ta.
- Ha ha, Khả Hân, anh không làm phiền em nữa.
Diệp Lăng Phi đứng từ trên ghế salon dậy, đi trở về chỗ mình ngồi, mở một cái ngăn kéo lấy ra một cái đĩa VCD:
- Anh nhớ lần trước em nói là em thích ca khúc của nhóm nhạc BEYOND, cái đĩa này là lúc trước anh vô tình tìm được.
Diệp Lăng Phi đưa cái đĩa VCD cho Lý Khả Hân.
Vừa nghe nói đây là VCD của nhóm BEYON, Lý Khả Hân liền lộ ra vẻ vui sướиɠ. Nàng hỏi hắn:
- Cái này là tặng cho em.
- Đúng thế.
Diệp Lăng Phi trả lại.
- Bao nhiêu tiền vậy?
Lý Khả Hân không kìm được sự vui sướиɠ. Diệp Lăng Phi nghe vậy liền cười nói:
- Tiền thì không cần, một cái hôn là được.
- Anh nằm mơ.
Lý Khả Hân từ chối nói.
- Ha ha, anh chỉ nói giỡn, em đừng cho là thật. Đây là món quà anh tặng em.
Sau đó Lý Khả Hân rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi. Vừa ra khỏi phòng nàng đã gặp Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển thấy Lý Khả Hân từ trong phòng Diệp Lăng Phi đi ra thì sợ Lý Khả Hân vì nàng mà la mắng Diệp Lăng Phi. Nàng biết Lý Khả Hân là một người luôn bênh vực kẻ yếu, sớm biết thế này thì nàng đã không nói với Lý Khả Hân.
- Chị Khả Hân, chị đừng hiểu lầm Diệp đại ca, mọi chuyện là do em.
Thấy hành lang không có người, Đường Hiểu Uyển liền kéo Lý Khả Hân lại gần rồi giải thích.
Lý Khả Hân liền đáp lời:
- Hiểu Uyển, chi biết. Được rồi, em đi làm việc đi, chị cũng quay về, chuyện khác bàn sau vậy.
- Dạ.
Đường Hiểu Uyển ngốc nghếch tưởng rằng Diệp Lăng Phi đã giải thích cho Lý Khả Hân nghe mới khiến nàng tiêu tan cơn tức, trong lòng nàng lại bội phục Diệp Lăng Phi hơn vài phần.