Chương 106: Leo lên cầu thang

Tần Dao hẹn Diệp Lăng Phi ở trước khu dân cư cách trường học của nàng không xa lắm, khu dân cư này được xây dựng từ năm 1985 đến nay đã được hơn hai mươi năm rồi.

Tần Dao đứng cùng với Hàn Đình Đình ở một góc nhỏ phía đông nam của quảng trường, bởi vì tiết trời hơi lạnh nên Tần Dao mặc một chiếc áo khoác màu vàng, bên trong mặc một chiếc sơmi trắng. Phía dưới nàng mặc một chiếc quần màu trắng đen, đi đôi giày thể thao.

So với Tần Dao thì Hàn Đình Đình ăn mặc có phần đẹp hơn, toàn thân nàng đều mặc đồ trắng, phía trên nàng mặc một chiếc áo khoác màu trắng, bên trong cũng là một chiếc áo màu trắng, bên dưới nàng mặc một chiếc quần trắng, chiếc quần bó sát vào cặp đùi thon dài và thẳng tắp của nàng.

Lần trước sau khi Diệp Lăng Phi nhắc đến việc thuê phòng trọ với Tần Dao thì Tần Dao đã kể chuyện này với Hàn Đình Đình. Hàn Đình Đình bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng, dù sao thì tiền thuê phòng cũng là do Diệp Lăng Phi trả. Trong lòng Hàn Đình Đình cho rằng Diệp Lăng Phi với Tần Dao có quan hệ không bình thường, có thể là quan hệ rất thân mật.

Sau khi biết được nguyên nhân Diệp Lăng Phi giúp đỡ Tần Dao thì Hàn Đình Đình mới biết mình đã hiểu lầm Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không phải là người như trong tưởng tượng của nàng, Diệp Lăng Phi giúp đỡ Tần Dao xuất phát từ sự cảm thông chứ không hề có nguyên nhân nào khác.

Nghĩ đến chuyện Diệp Lăng Phi ra tay giúp đỡ Tần Dao, trong lòng Hàn Đình Đình nảy sinh hảo cảm đối với Diệp Lăng Phi, nàng cho rằng Diệp Lăng Phi là người đáng tin tưởng. Xua tan những ý nghĩ lo lắng ra khỏi đầu, cuối cùng Hàn Đình Đình cũng đồng ý với Tần Dao ra ngoài sống.

Hai người đi tìm phòng trọ gần trường học vào ngày cuối tuần, khoảng thời gian này có rất nhiều phòng trống cần tìm người thuê. Rất dễ dàng, hai người đã tìm được một căn phòng có hai phòng ngủ riêng biệt ở khu dân cư cạnh trường học.

Chủ nhà là một lão bà, lão bà nói cho hai người biết nhà này vốn là để cho con trai bà kết hôn nhưng con trai của bà lại đi công tác nước ngoài nên căn phòng này bị bỏ không.

Tần Dao nhìn vào đồng hồ đeo tay, kém năm phút nữa thì đã mười giờ rồi. Nàng nhìn ra ngoài đường cũng không thấy có nhiều xe lắm.

- Có thể là tắc đường, chúng ta chờ một chút.

Tần Dao cảm thấy sốt ruột, vừa cười vừa nói.

Hàn Đình Đình cười cười, nàng cầm cái túi trong tay, trong lòng cũng không cảm thấy sốt ruột lắm. Hôm nay không phải đi học nên nàng có thừa thời gian.

Tần Dao nhìn sang chiếc ghế ở bên trái, đó là chiếc ghế dài nhưng không có ai ngồi.

- Đình Đình, chúng ta tới chỗ kia ngồi một lát đi.

Hàn Đình Đình vừa mới định cất bước đi tới cái ghế dài thì bỗng nhiên có một chiếc xe màu trắng xuất hiện tại giao lộ.

- Diệp đại ca tới.

Tần Dao liếc mắt thấy chiếc xe đang đi tới, nàng kéo tay Hàn Đình Đình đi về hướng ven đường.

Diệp Lăng Phi dừng xe lại, mở cửa xe, có ý bảo Tần Dao và Hàn Đình Đình lên xe. Tần Dao ngồi ở ghế trước còn Hàn Đình Đình thì ngồi ghế sau.

- Là tòa nhà kia à?

Diệp Lăng Phi lái xe vào trong khu dân cư, bởi vì đây là một khu dân cư đã được xây dựng từ lâu nên con đường nhựa đi vào có nhiều chỗ đã bị hư hỏng. Diệp Lăng Phi lái xe rất chậm, vừa đi hắn vừa hỏi Tần Dao chỗ đỗ xe của tòa nhà.

Tần Dao đưa tay chỉ về tòa nhà cũ phía trước, ý nói căn phòng nàng thuê nằm trong tòa nhà đó. Diệp Lăng Phi dừng xe ở lề đường cạnh tòa nhà rồi ba người xuống xe.

Bởi vì người chủ phòng còn chưa đến nên Tần Dao phải gọi điện cho chủ phòng. Diệp Lăng Phi vừa hút thuốc vừa quan sát bốn phía xung quanh tòa nhà. Ở đây rấy vắng vẻ, yên tĩnh, cách tòa nhà một khoảng không xa có một hoa viên nhỏ, xung quanh hoa viên có rất nhiều cây cối.

- Tiền thuê nhà là bao nhiêu?

Diệp Lăng Phi thấy Hàn Đình Đình đứng bên cạnh mình, nghiêng đầu hỏi.

- Sáu trăm một tháng.

Hàn Đình Đình nói rất khẽ, nàng lộ vẻ rất khẩn trương khi nói chuyện với Diệp Lăng Phi, dù sao thì nàng cũng không có quan hệ thân thiết với Diệp Lăng Phi như Tần Dao.

- Oh.

Diệp Lăng Phi cũng không nói là đắt hay rẻ, chỉ oh lên một tiếng, sau đó nói nhỏ:

- Chỗ này có phần vắng vẻ, hai người các cô phải chú ý hơn, bây giờ nhiều người xấu lắm. Buổi tối nên về sớm một chút, nếu không có chuyện gì thì đừng có đi ra ngoài một mình.

- Diệp tiên sinh, anh yên tâm, chúng tôi biết rồi.

Hàn Đình Đình nói rất khách khí.

- Làm gì mà khách khí như vậy, gọi tôi là Diệp Lăng Phi là được rồi. Nếu như cô đồng ý có thể gọi tôi là Diệp đại ca giống như Tần Dao.

Diệp Lăng Phi cười cười. Ý tốt của Diệp Lăng Phi khiến cho Hàn Đình Đình cảm thấy bối rối, nàng nở nụ cười mê người, nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Em biết rồi, Diệp đại ca.

- Tốt, như vậy là được rồi, anh cùng lắm là hơn các em vài tuổi, chúng ta đều là thanh niên cả, lần sau nếu như có tụ hội gì nhớ gọi anh đấy.

Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân giẫm lên, hắn thấy Tần Dao đã nói chuyện điện thoại xong, liền hỏi:

- Tiểu nha đầu, bao giờ thì chủ nhà tới?

- Bà ấy nói đã đến đây rồi.

Tần Dao nhìn ra ngoài đường, thấy một bà lão đang đi về phía bên này, nàng lấy tay chỉ vào lão bà nói:

- Diệp đại ca, chủ nhà tới rồi.

Theo hướng chỉ của Tần Dao, Diệp Lăng Phi trông thấy một bà già. Nếu chủ nhà là một bà già thì Diệp Lăng Phi sẽ không phải lo lắng Tần Dao cùng với Hàn Đình Đình sẽ bị người ta bắt nạt nữa. Bà chủ nhà đi tới trước mặt Tần Dao, thoạt nhìn thấy Diệp Lăng Phi, bà do dự hỏi:

- Cậu ta cũng ở cùng à?

Tần Dao vội vàng xua tay nói:

- Bà cụ, bà hiểu lầm rồi. Vị này chính là đại ca của cháu, anh ấy đến để giúp cháu xem hợp đồng.

Sau khi nghe Tần Dao giải thích, nét mặt bà cụ trở lên tươi cười hơn, bà nói:

- Cô nương, đây không phải là lần đầu tiên tôi cho thuê nhà, trước đây tôi cũng đã cho hai cô gái khác thuê. Các cô yên tâm đi, tôi sẽ không lấy thêm tiền của các cô đâu.

- Đại ca của cháu chỉ là lo lắng cho bọn cháu nên mới đến xem mà thôi, bà cụ, bà đừng để bụng nha.

Tần Dao vừa nói vừa nắm lấy cánh tay bà cụ, dẫn bà cụ lên lầu. Hàn Đình Đình vốn đình nhường cho Diệp Lăng Phi đi trước nhưng thấy Diệp Lăng Phi ra hiệu cho nàng đi trước lên cũng cất bước đi lên.

Diệp Lăng Phi đi theo phía sau Hàn Đình Đình, bên trong cầu thang rất tối, hơn nữa đây lại là tòa nhà cũ nên khi leo cầu thang cần đặc biệt chú ý xuống dưới chân. Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, tay phải vịn vào thành cầu thang, đi theo sau Hàn Đình Đình lên lầu. Mới chỉ đi được mấy bước, bỗng nhiên phía trước, thân hình Hàn Đình Đình nhoáng lên một cái. Diệp Lăng Phi vừa cảm thấy không ổn vội vàng lao về phía trước, ôm lấy thắt lưng Hàn Đình Đình. Hàn Đình Đình bị ôm chặt từ phía sau, mông nàng vô tình đập vào bụng dưới Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cảm giác bụng dưới của mình tức tức, hắn thầm mắng:

- Mẹ ơi, may mà mông của tiểu nha đầu này còn có chút đàn hồi.

Lúc nãy, Hàn Đình Đình bước hụt chân, trong lòng đang hoảng loạn, nàng tưởng rằng mình sẽ ngã xuống, nhưng bất ngờ lại bị một bàn tay to lớn ôm lấy thắt lưng, nàng cảm giác toàn bộ cơ thể mềm mại của mình bị kéo lại. Tim nàng không khỏi đập loạn lên, gương mặt bỗng trở lên nhộn nhạo, ửng đỏ.