Chương 102: Môi phong tình của Bạch Tình Đình

Diệp Lăng Phi ở trước cửa phòng của Bạch Tình Đình không biết làm gì. Hắn cân nhắc một chút, mặc kệ Bạch Tình Đình đánh mình như thế nào hắn cũng không đỡ lại. Bàn tay của Diệp Lăng Phi vừa đặt vào đẩy vào, ngược với dự kiến của hắn, cửa phòng lại mở ra.

Bạch Tình Đình đang nằm ở trên giường, đầu vai nàng hơi run rẩy, tiếng khóc truyền vào lỗ tai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi liền nhẹ nhàng bước vào bên trong, Bạch Tình Đình lúc này vẫn không hề động đậy.

Diệp Lăng Phi lớn gan, cả người tiến vào trong.

Phòng ngủ của Bạch Tình Đình được bố trí trông có vẻ rất ấm áp, bốn phía được quét sơn màu lam, ở giữa treo một số mô hình cá nhựa. Ở trong phòng ngủ của nàng, có cảm giác giống như lạc vào một thế giới hải tộc.

Diệp Lăng Phi lần đầu tiên ý thức được sự mê luyến của hải dương. Bạch Tình Đình quả giống như là một tiểu nữ hài, bó trí phòng ngủ của mình rất tỉ mỉ.

Trong phòng ngủ tràn ngập mùi hương thơm ngát của thiếu nữ, so với phòng ngủ của nam nhân thì quả là không giống. Các cô gái luôn chú ý đến từng chi tiết trong phòng ngủ của mình, các vị trí sắp xếp đều rất tỉ mỉ. Phòng ngủ của Diệp Lăng Phi so với phòng ngủ của Bạch Tình Đình thì đúng là một cái dưới đất, một cái trên trời.

Diệp Lăng Phi đi nhẹ nhàng, cẩn thận tới giường của Bạch Tình Đình. Hắn duỗi chân phải ra, định vỗ vai Bạch Tình Đình, nhưng rốt cuộc cũng đã nhịn được. Đặt mông ngồi xuống giường, hắn thấp giọng nói:

- Tình Đình, đừng khóc, anh không cố ý, anh chỉ muốn trêu chọc em một chút, đâu ngờ em lại giận dỗi như vậy.

- Hỗn đản, tôi không nên gặp anh.

Bạch Tình Đình nằm ở trên giưởng, đầu vai rung rung, thanh âm trong tiếng khóc cất lên:

- Anh dựa vào cái gì mà đυ.ng vào nội y của tôi.

Phải biết rằng nội y của Bạch Tình Đình chưa bao giờ bị bất kỳ nam nhân nào chạm qua. Nàng lớn như vậy, nội y đều do cô Ngô giặt giúp nàng. Cô gái nào đối với chuyện này đều rất coi trọng.

Cho nên Bạch Tình Đình cảm thấy đầy ủy khuất, qυầи ɭóŧ nàng đã bị Diệp Lăng Phi trông thấy, không chỉ vậy hắn còn chạm vào.

Nàng nghĩ tới lúc bình thường Diệp Lăng Phi rất lưu manh, lần này cho hắn cơ hội, không biết hắn đã phát hiện ra trên qυầи ɭóŧ của mình có cái gì nữa. Tuy nhiên mỗi ngày Bạch Tình Đình đều thay nội y, tắm rửa sạch sẽ cho nên qυầи ɭóŧ của nàng ít lưu lại dấu vết của con cái. Nhưng… toàn bộ cái nội y đã hiện ra trong mắt Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cảm giác giống như là mình không mảnh vải che thân đứng trước mặt hắn vậy.

Loại cảm giác này, Bạch Tình Đình cảm thấy xấu hổ vô cùng cho nên tâm tình không khống chế được.

Diệp Lăng Phi đâu nghĩ tới nội tâm phức tạp lúc này của Bạch Tình Đình hắn chỉ thấy Bạch Tình Đình tức giận thì cầm lấy bàn tay của nàng, kéo về phía mình nói:

- Đừng khóc, không phải vừa rồi em đã đánh anh sao, em cứ đánh tiếp đi, anh đảm bảo sẽ không né tránh.

Bạch Tình Đình dùng sức kéo tay mình lại, trong miệng liên tục nói:

- Tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi không muốn nhìn thấy anh.

- Đừng nóng giận, em nói đi, làm thế nào mới khiến em nguôi giận được đây?

Diệp Lăng Phi quyết định cho dù bất cứ giá nào, cho dù Bạch Tình Đình có cầm cây đánh hắn hắn cũng không né tránh.

- Tôi không muốn gặp lại anh nữa.

Bạch Tình Đình dường như đã quyết định, mặc kệ Diệp Lăng Phi nói thế nào nàng cũng không tha thứ cho hắn, trong này có một chút hương vị hờn dỗi của thiếu nữ.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Tình Đình như vậy thì trong lòng cảm thấy buồn cười:

- Cái này cho thấy tiểu cô nương này đang hờn dỗi, không muốn nhìn tháy mình. Hơn nữa, mình lại không phạm phải lỗi gì quá lớn, chẳng qua hị động vào nội y của nàng ta, cái này thì có gì là quá đáng.

Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Phi ngược lại cảm thấy bình tâm lại, thấy mình cũng đâu có làm sai điều gì. Hắn nhận thấy Bạch Tình Đình không có ý định tha thứ cho mình, mình có nói nàng cũng chẳng chịu nghe.

Diệp Lăng Phi nghĩ tới chuyện này thì hai bàn tay liền ôm lấy eo nàng, đặt nàng lên đùi mình.

- Hỗn đản, anh muốn làm gì?

Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi lại dùng đến chiêu này. Nàng lập tức ngừng khóc, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần kinh hoàng nhìn Diệp Lăng Phi, hai tay không ngờ đánh vào cánh tay của hắn.

Diệp Lăng Phi không để ý đến sự giãy dụa của Bạch Tình Đình, hắn ôm nàng vào trong ngực, bàn tay luồn ra ôm phía sau lưng, nắm lấy tai trái của nàng, tay phải thì khống chế Bạch Tình Đình, không để cho nàng ta nhúc nhích. Khuôn mặt hai người cơ hồ như sát gần nhau, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở của nhau nữa.

Bạch Tình Đình, cô đã không còn là một cô bé, làm gì mà giận dỗi như vậy. Được rồi, anh thừa nhận là anh không đúng, anh không nên chạm vào nội y của em. Nhưng mà, em cũng phải cho anh một cơ hội, nói gì thì nói, nội y của em có gì là đẹp, Diệp Lăng Phi anh tuy háo sắc nhưng cũng không thấp hèn đến nỗi đi nghiên cứu nội y của người khác. Cho nên, em có thể yên tâm, anh chưa từng nghiên cứu nội y của em.

Diệp Lăng Phi liền nghiêm mặt, hoàn toàn không có bất kỳ vẻ cười cợt gì, so với con người cợt nhả thường ngày của hắn trong mắt Bạch Tình Đình thì khác biệt hoàn toàn.

Dáng vẻ này của Diệp Lăng Phi đã khiến cho Bạch Tình Đình bị chấn trụ. Nàng dương mắt lên, lẩm bẩm nói:

- Vậy tại sao anh lại không cho tôi đi vào lấy nội y, anh rõ ràng muốn tôi xấu mặt.

- Không có, anh chỉ muốn đùa em một chút mà thôi.

Diệp Lăng Phi liền nghiêm mặt nói:

- Ai ngờ em là người không thể đùa giỡn.

- Tôi là một cô gái, làm sao có thể chịu được.

Bạch Tình Đình thấp giọng nói.

Những lời này cũng đúng. Diệp Lăng Phi tưởng tượng một cô gái mà bị mất thể diện như vậy thì làm sao mà chịu nổi. Hắn ý thức được rằng mình đã không suy nghĩ cho Bạch Tình Đình cho nên khuôn mặt liền nở ra một nụ cười, mong muốn cho không khí bớt căng thẳng lại. Đột nhiên, điện thoại của Bạch Tình Đình đột nhiên vang lên, Bạch Tình Đình theo bản năng nhúc nhích, vừa vặn lúc Diệp Lăng Phi định cúi đầu xuống để nói chuyện, vì vậy môi của hai người cứ như vậy mà chạm vào nhau.

Bờ môi mỏng của Bạch Tình Đình bị bờ môi dày của Diệp Lăng Phi chạm vào, thân thể nàng giống như là điện giật trở nên hơi tê dại. Xuất phát từ bản năng, nàng khẽ vùng ra nhưng Diệp Lăng Phi lại ôm chắc lấy hai cánh tay của nàng, tham lam hôn lấy Bạch Tình Đình.

Đầu Bạch Tình Đình nổ oanh một tiếng, đột nhiên lúc đó trong lòng nàng trở nên trống rỗng. Nàng cảm thấy bờ môi son của mình bị cưỡng chế, hàm răng lúc đầu còn có thể chống cữ, nhưng sau đó liền bị một vật trơn mềm giống như rắn len lỏi vào trong miệng, trêu đùa cái lưỡi thơm tho của nàng.

- Ta không thể như vậy, tuyệt đối không thể.

Bạch Tình Đình một lần nữa nhắc nhở mình, thế nhưng đầu lưỡi của nàng lại không nghe theo sự chỉ bảo của nội tâm, hương vị sảng khoái mâu thuẫn với suy nghĩ ở trong lòng. Giờ phút này, thân thể nàng cũng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ này, bờ mông mềm mại của nàng hơi vặn vẹo.

Bạch Tình Đình bắt đầu hoài nghi mình có phải là một cô gái trời sinh thích hoan ái hay không. Nàng hận tại sao mình không thể ngăn cản lại sự khıêυ khí©h của Diệp Lăng Phi.