Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Quỷ Ký

Chương 4: 4: Lân Tinh Vương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lữ Thuần Dương liếc mắt nhìn lão già, gằn giọng: “Lũ gà tinh các ngươi nhảy múa, dụ dỗ người ta đến để làm hại, sao lại phải tha chứ?”

Lão già tuy tóc tai bù xù, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Đại hiệp chắc có chút hiểu lầm, chúng tôi chỉ nhảy múa dưới ánh trăng để tu luyện, gọi là Kê Vũ Thuật, tuy có người vô tình lạc vào, cùng lắm chỉ nhảy múa cùng, đến sáng mệt quá thì nằm lăn ra ngủ, chứ chúng tôi chưa từng làm hại con người.”

“Hừ, dám bắt ta nhảy múa cho các ngươi coi.”

“Đại hiệp, cùng lắm chỉ là vận động gân cốt một chút, dùng vài quả Kê Tử, ngủ một giấc sẽ khỏe lại.”

“Ngụy biện, vậy còn hai bộ xương trắng bị ăn sạch hết cả thịt trước đây thì sao?”

Lão già ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chắc đại hiệp muốn nhắc tới chuyện vài năm trước, hai bộ xương đó là do một con chuột lông xanh thành tinh tác quái, chúng tôi với nó như kiểu nước sông không phạm nước giếng.

Lần đó, khi gần sáng, chúng tôi bỏ đi thì con chuột mò tới, chén sạch cả hai người đang ngủ mê mệt.”

“Bịa chuyện, đâu ra con chuột có thể ăn sạch thịt của hai người cùng một lúc chứ?”

“Vâng, nên lão nghe nói sau đó con chuột bị tức bụng mà chết rồi.”

Lữ Thuần Dương phun ra một ngụm khí: “Lão kể chuyện cười à? Thế còn tảng thịt đang nướng trên lửa kia thì sao?”

“Đó chỉ là thịt chó rừng thôi, không phải thịt người.” Nói xong lão gọi một cô gái sặc sỡ dâng lên mấy quả Kê Tử và một ngụm nước trong vắt đựng trong một chiếc lá to, hướng về phía Lữ Thuần Dương: “Đại hiệp, dùng chút đồ ăn uống cho khỏe lại.”

“Đây là thứ gì?”

“Đây là quả Kê Tử, có tác dụng tráng dương kiện khí.

Từ xa xưa, nơi này đã sản sinh ra loại quả thần kỳ này mà không nơi nào khác có được, người dùng thì bổ dương, quỷ dùng thì bổ âm, tuy nhiên các loại tà vật khác không biết nên không đυ.ng tới, chỉ riêng dòng tộc chúng tôi biết điều này nên dùng nó để tu luyện, có thể sau vài năm là đã hóa được thành người.

Còn nước này là tinh túy của Hoa Tử Ngọc, uống vào có thể trừ mọi bệnh tật, người bệnh thành khỏe, còn người khỏe thì thọ thêm vài năm.”

Lữ Thuần Dương uống thử một ngụm nước đựng trong lá, thấy rất ngon, liền khen: “Cũng ngon đấy, nhưng hoa Tử Ngọc là hoa gì lạ nhỉ, lần đầu ta mới nghe đến tên thứ hoa này.”

Lão già mỉm cười, chỉ tay vào cô gái sặc sỡ: “Không phải tên hoa, là tên của cô gái này, cô gái tên Hoa Tử Ngọc.”

“Ơ, nếu thế thì tinh túy của Hoa Tử Ngọc là…”

“Là nước miếng của cô ta trộn với sương đêm tinh khiết.”

“Nước miếng gà!” Lữ Thuần Dương phun hết ngụm nước thứ hai đang chuẩn bị uống.

Lão già thấy vậy thì vội vàng nói: “Đại hiệp, thứ này rất bổ đấy, đừng phun ra kẻo uổng phí.”

“Bổ cái đầu lão ấy, dám lừa ta uống nước miếng các ngươi hử?”

“Đó là sự thật, Hoa Tử Ngọc là thế hệ đặc biệt, được sinh ra sau bao nhiêu năm dòng tộc chúng tôi dùng Kê Vũ Thuật hấp thu tinh khí mặt trăng, lại bồi bổ bởi quả Kê Tử, uống thứ nước này thì nọc độc rắn rết không thể phạm tới đại hiệp, bao nhiêu lũ gà trống và các loại tà vật khác muốn một ngụm nước này mà không thể được đấy.”

Lữ Thuần Dương trợn mắt: “Ta là gà trống?”

“Nếu đại hiệp đã không thích thì xin dùng thử trứng gà vậy.”

Lữ Thuần Dương ngẫm nghĩ, thấy trứng gà là thứ quen thuộc nên gật đầu: “Vậy cũng được.”

Nghe thế, lão già quay qua Hoa Tử Ngọc: “Dâng lên đại hiệp một quả trứng.”

Hoa Tử Ngọc vâng dạ rồi lấy tay cuốn tà váy lên.

Lữ Thuần Dương chợt nghĩ ra điều gì nên hoảng hốt xua tay: “Này, cô định…”

Tưởng rằng cô gái sặc sỡ định đẻ ra một quả trứng trước mặt mình, nhìn gà đẻ trứng thì không sao, nhưng nay gà đang ở hình người mà đẻ trứng thì…

May sao, Hoa Tử Ngọc chỉ cuốn tà váy lên để quỳ xuống mặt đất, cúi người nôn ra một quả trứng từ trong miệng, đặt vào trong lá, đưa tới trước.

Lão già lại giới thiệu: “Trứng của Hoa Tử Ngọc là thứ thuốc quý trong trời đất, quý hơn nhung hươu mười năm, bổ hơn nhân sâm trăm năm.”

Hắn nhìn quả trứng mà ái ngại, không muốn đυ.ng tay vào nên chỉ cẩn thận đỡ lấy phiến lá, đặt sang bên cạnh, rồi hỏi qua chuyện khác để tránh đi vấn đề về ẩm thực này: “Lão kể cho ta nghe về loài chuột lông xanh đi, nó có lông màu xanh à?”

“Chuyện này phải kể từ loài rắn lân tinh.

Loài Lân Tinh Xà này ban đầu chỉ là rắn núi bình thường, thường hay tìm bắt chuột núi để ăn, khiến cho lượng chuột bị suy giảm nghiêm trọng.

Đến một lúc, xuất hiện loại chuột núi biến dị có lông màu xanh, rắn núi sau khi ăn những con chuột lông xanh này thì sẽ phát sáng trong đêm tối, giúp lũ chuột có thể phát hiện rắn từ xa để dễ dàng trốn thoát mà sống sót.

Từ đó rắn núi phát sáng thì gọi là Lân Tinh Xà, chuột núi trở thành chuột lông xanh, cả hai cân bằng về số lượng, là kết quả tất yếu của chọn lọc tự nhiên vậy.”

Lữ Thuần Dương nghe câu chuyện, thấy có gì đó sai sai: “Sao lão lại biết tới khái niệm biến dị và chọn lọc tự nhiên vậy?”

“Ngày xưa, lúc mới biến thành hình người, lão có trà trộn xuống thành thị để đi học, các thứ vật lý, hóa học thì chịu chết, nhưng những môn tự nhiên khác thì rất thích, đặc biệt lão rất tâm đắc với môn sinh học.”

“Chuột tinh đi học!” Hắn kinh ngạc há hốc cả miệng.

“Phải, được đi học là hạnh phúc của tất cả mọi người, đợt đó ngồi cùng bàn với lão còn có một con rắn nữa, dung mạo xinh xắn, chà… nhưng đã lâu rồi không gặp lại.”

Lữ Thuần Dương nghĩ thầm: “Giờ có gặp lại thì chắc cũng là rắn lão bà!”

Bỗng nhiên lão già chợt biến sắc, nói gấp: “Đại hiệp, lão ngửi thấy mùi của con Lân Tinh Vương đang tiến đến, nó là thứ hiếm hoi biết công dụng của quả Kê Tử nên vẫn thường đến đây ăn, đêm nay chắc nó cũng mò tới đây để ăn Kê Tử, dù sao đó cũng là loài khắc tinh, chúng tôi xin phép thoái lui.”

“Con rắn vương đó là kẻ thế nào?”

“Nó cũng chỉ dùng quả Kê Tử để tu luyện như chúng tôi, không phải là tà vật gì.”

“Đối với loài người, các ngươi nếu đã hóa thành hình người thì đều bị xem là tà vật, chẳng có phân biệt gì.” Nghĩ rồi, Lữ Thuần Dương nãy giờ vẫn đang ngồi bệt dưới đất, bây giờ đứng dậy, gật đầu: “Từ lúc tới đây ta đã thấy trên người các ngươi không có mùi máu, tin rằng các ngươi không phải là tu luyện tà đạo, nhưng sau này cẩn thận chút, đừng để người khác trông thấy, tránh đi chuyện thị phi.”

Lão già chắp tay: “Chúng tôi nhớ rồi.”

Hoa Tử Ngọc đứng kế bên, đưa mắt nhìn quả trứng gà, lão già hiểu ý bèn nói tiếp: “Trứng của Hoa Tử Ngọc để càng lâu sẽ càng quý, cất giữ trên hai mươi năm có thể cải tử hồi sinh cho một người, mong đại hiệp thu nhận.”

Lữ Thuần Dương nghe thế thì gói ghém phiến lá cẩn thận, cất vào trong áo: “Được rồi, cảm tạ ngươi và Tử Ngọc.”

“À…”

Thấy lão già có vẻ ngập ngừng, Lữ Thuần Dương liền hỏi: “Lão còn chuyện gì muốn nói?”

“À, Lân Tinh Vương tuy tu luyện đã được xem là tiểu thành, nhưng vẫn còn mang một vướng mắc của tiền kiếp, đại hiệp thử xem qua, nếu có thể xử lý thì có thể tạo duyên.” Nói xong, lão già lại chắp tay, Hoa Tử Ngọc thì cúi đầu, rồi cùng đám gà còn lại biến mất.

Chỉ còn một mình, Lữ Thuần Dương trở nên ngơ ngẩn, hắn ngồi ngẫm nghĩ, lúc mới tới đây thấy lão già ngồi gõ trống với khuôn mặt không chút biểu cảm, giống như một kẻ thần trí lẩm cẩm, nhưng cuối cùng càng nói chuyện thì lại càng tỏ vẻ thâm sâu, như một dòng sông chỗ trong chỗ đυ.c vậy.

Ơ, mà vướng mắc tiền kiếp chính xác là bị gì nhỉ, sao không nói ra luôn mà lại biến mất rồi.

Dòng suy nghĩ của hắn bị cắt đứt bởi một thứ ánh sáng le lói từ xa, đống lửa trại của lũ gà lúc này cũng đã tắt.

Thấp thoáng sau mấy cành cây lưa thưa có thứ ánh sáng xanh lấp ló.

Mấy cái cây trong rừng mọc so le lung tung nên ánh sáng lóe lên bên này một cái, rồi lóe lên bên kia một cái.

Hắn lắc đầu qua trái, rồi lắc đầu qua phải, nhưng hắn lắc bên nào thì nguồn sáng lại lóe lên bên kia, mãi mà vẫn không nhìn được thứ gì phát ra ánh sáng đó.

Lữ Thuần Dương đành phải lần mò về phía nguồn sáng để xem thứ gì phát ra ánh sáng đó.

Khi tới gần, hắn cảm giác luồng sáng đang di chuyển lên cao khỏi mặt đất.

Lách người qua một đám cây bụi, hắn nhận ra ánh sáng đến từ một gã thanh niên còn trẻ.

Toàn thân nam nhân này phát ra ánh sáng nửa xanh nửa trắng.

Còn lý do vì sao Lữ Thuần Dương thấy nguồn sáng di chuyển lên cao là vì lúc này, gã thanh niên đang trèo lên cây, tìm cách hái một quả Kê Tử ở trên cao.

Đột nhiên nam nhân bị trượt tay, vội túm chặt lấy một cành cây gần đó.

Trông điệu bộ vắt vẻo trên cây của gã, Lữ Thuần Dương không nhịn được, phì cười một tiếng rồi cất giọng hỏi: “Này, ngươi làm gì trên đó thế?”

Nghe tiếng người, gã thanh niên giật mình, tuột tay ngã lộn nhào xuống mặt đất.

Lữ Thuần Dương có chút tái mặt, ngã từ trên cao thế, lỡ gãy tay gãy chân thì phiền phức, hắn vội vàng chạy tới đỡ nam nhân dậy.

Nào ngờ chưa kịp đỡ thì gã thanh niên đã lồm cồm bò dậy, nhìn thấy Lữ Thuần Dương mặt mũi có vẻ lớn tuổi hơn mình nên mở miệng oán trách: “Đại ca, ngươi hù chết ta rồi.”

Lữ Thuần Dương đã bước tới gần, đưa tay đỡ hắn một cái cho có lệ rồi đáp: “Xin lỗi, ta thấy ngươi vắt vẻo trên cao, sợ ngươi ngã nên tính nhắc nhở, ai ngờ vừa lên tiếng thì ngươi đã rớt xuống thật.”

“Đêm khuya thanh vắng, bỗng nhiên có tiếng người hỏi, ai mà không giật mình chứ.”

Lữ Thuần Dương chảy một giọt mồ hôi trên trán, ngắc ngứ: “Ngươi là rắn thành tinh, đã có bản lĩnh tu luyện thành người thế mà lại yếu bóng vía quá vậy?”

Gã thanh niên chớp mắt: “Sao người biết ta là rắn thành tinh, ngươi là lũ gà hay đốt lửa nhảy múa đó à?”

“Ngươi thế nào mà lại nhìn ta là gà vậy, không nhận ra ta là dê núi thành tinh sao?” Lữ Thuần Dương thấy nam nhân này có vẻ ngờ nghệch nên thuận miệng nói chuyện tào lao thử.

Không ngờ, gã thanh niên trông thế mà ngờ nghệch thật: “Ồ, ra là đại ca dê núi, trước nay ngươi ở đâu mà đến mãi bây giờ ta mới gặp mặt lần đầu.”

Lữ Thuần Dương thuận nước đẩy thuyền: “Ta ngao du sơn thủy, đi khắp nơi trong thiên hạ, cũng vừa mới tới đây vài ngày.”

“Đại ca thật có chí lớn, ta thấy ngưỡng mộ những người như ngươi, trước nay ta chỉ ở trong rừng này, chưa từng ra ngoài, có thể kể cho ta nghe chuyện trong thiên hạ được không?”

“Chuyện trong thiên hạ thì nhiều vô kể, không biết ngươi muốn nghe chuyện gì?”

“Có chuyện gì liên quan tới tiền kiếp không?”

Lữ Thuần Dương ngạc nhiên: “Sao ngươi lại quan tâm tới chuyện về tiền kiếp vậy?”

Gã thanh niên xoay lưng lại: “Ngươi nhìn mà xem.”

Lữ Thuần Dương trợn mắt, nhìn thấy phía sau nam nhân này còn mọc ra một cái chân nữa, chính xác là cái chân thứ ba này gắn vào mông của gã.

“Sao ngươi lại có tới ba cái chân vậy?”

“Ta thực sự không biết, từ lúc có thể mang được hình người thì đã bị như vậy rồi?”

Lữ Thuần Dương gợi ý: “Ngươi dù sao cũng là rắn tinh, bị vết thương nhẹ có thể không ảnh hưởng gì, sao không thử rứt bỏ cái chân dư này đi?”

Gã thanh niên xua tay: “Ta đã làm rồi, nhưng rút cuộc nó vẫn mọc lại như cũ.”

“Lần đầu tiên ta mới thấy có rắn ba chân đấy, trước đây chỉ toàn nghe nói đến cóc ba chân thôi.”

“Đại ca, ngươi kể chuyện đi, ta muốn tìm hiểu về tiền kiếp xem nó như thế nào?”

“Ngươi cho rằng vấn đề của ngươi liên quan tới tiền kiếp sao?”

“Là ta nghe mọi người nói như thế, tuy không biết thực hư thế nào, nhưng ngoài lý do đó ra thì ta không nghĩ ra lý do nào khác, nên đành phải tin là vậy.”

Lữ Thuần Dương ngẫm nghĩ: “Trong những nơi ta đã đi qua, có lẽ chuyện Suối Tóc ở thôn Ô Hợp là có liên quan đến tiền kiếp nhất.”

Gã thanh niên sáng mắt: “Vậy ngươi mau kể đi.”

Lữ Thuần Dương nhìn quanh: “Có chỗ nào thuận tiện để kể chuyện không? Chứ không lẽ cứ đứng mãi thế này?”

“Có, ngay gần đây thôi, để ta gọi người tới đưa ngươi đi.” Nói rồi nam nhân chu miệng, huýt sáo lanh lảnh, tức thì từ đâu có hai con rắn khổng lồ, thân to bằng cột nhà trườn tới.

Gã thanh niên trèo lên cổ một con, bảo Lữ Thuần Dương trèo lên con còn lại.

Rồi ra lệnh cho hai con rắn di chuyển.

Lữ Thuần Dương méo miệng: “Thế nào mà dám bảo là gọi người!”

Hai con rắn to lớn này trườn tới đâu thì cây cối ngả rạp tới đó, tốc độ nhanh như gió thổi, gió lướt qua vù vù bên tai.

Phút chốc tới một vách đá cheo leo, hai con rắn bám vào vách đá, trườn quanh vài vòng rồi thả hai người xuống mỏm đá cao nhất.

Mỏm đá bằng phẳng, trống trải, phóng tầm mắt ra xa là nhìn xuống toàn cảnh thung lũng bên dưới, trăng sáng treo cao trên đầu, Lữ Thuần Dương tấm tắc khen: “Ngươi lựa cảnh đẹp đấy, tiếc là không bình rượu ở đây.”

Gã thanh niên cười khẩy: “Đại ca, ngươi xem thường ta quá rồi.” Đoạn ra lệnh cho hai con rắn trườn đi, rất nhanh sau đó, hai con rắn trở lại mang theo hai bầu rượu bằng đá nặng trịch cùng một nắm cỏ tươi rói.

Lữ Thuần Dương nhíu mày: “Đây là…”

Gã thanh niên cười đắc ý: “Là tinh túy của bách hoa chưng cất mà thành, rượu trong thiên hạ dám sánh ngang với hai bầu rượu này e là chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”

Lữ Thuần Dương nghe tới hai chữ tinh túy thì nhớ đến thứ nước ngọt lịm, tinh túy của Hoa Tử Ngọc, không muốn lại phải uống mước miếng của rắn nên hắn lắc đầu: “Đừng nói với ta, Bách Hoa là tên của một xà nương nhé.”

Gã thanh niên ngơ ngác: “Tên của ai đâu, bách hoa ý là một trăm thứ hoa đấy, thiên hạ làm gì có thứ rượu nào được chưng cất từ một trăm loại hoa chứ.”

Lữ Thuần Dương thở phào nhẹ nhõm: “May quá, thế còn nhúm cỏ tươi này?”

“Là cho ngươi đấy, đại ca là dê núi, món khoái khẩu tất nhiên là cỏ tươi rồi.”

Lữ Thuần Dương than thầm trong bụng, hai ngày nay bị Ngọc Ngân cho ăn rau với cỏ suốt đã ngán lắm rồi, biết thế thì đã tự xưng là hổ tinh, biết đâu nam nhân kia lại mang tới con lợn rừng nướng cũng nên.

Nhưng đã lỡ, Lữ Thuần Dương đành bỏ nhúm cỏ qua một bên, bưng bầu rượu bằng đá uống thử.

Quả nhiên, mỹ tửu trong thiên hạ e hiếm có loại nào sánh bằng, hắn trầm trồ: “Hảo hạng!”

Gã thanh niên cười khà khà, cũng giơ bầu rượu uống một ngụm to.

Cảnh đẹp, rượu ngon, trăng thanh, gió mát, Lữ Thuần Dương bắt đầu kể câu chuyện về Suối Tóc ở thôn Ô Hợp.
« Chương TrướcChương Tiếp »