"Không phải chứ, chắc chưa mua đúng không?"
Lưu Quân quan sát sắc mặt Liễu Y Y thì đã đoán được có chuyện gì, liền truy hỏi với giọng điệu hùng hổ: "Tôn Hàn, anh làm thế này là không đúng. Đàn ông đích thực thì đã nói là phải làm! Nếu anh đã nói sẽ mua cho Liễu Y Y món quà giá không dưới hai trăm nghìn tệ thì tuyệt đối không thể nuốt lời!"
"Chẳng lẽ anh không đủ tiền mua?"
Ôn Phương Phương cũng đang âm thầm cười nhạo, chỉ bằng tình cảnh bây giờ của Liễu Y Y mà cũng muốn so bì với cô ta sao?
Ngay cả siêu xe cũng đi thuê, những bạn học trong phòng bao này chẳng ai tin tưởng Tôn Hàn có thể mua món quà hai trăm nghìn tệ cho Liễu Y Y.
"Tôn Hàn có mua quà cho tôi hay không là chuyện giữa hai người chúng tôi, không liên quan đến cậu! Nếu cậu và Ôn Phương Phương gọi tôi đến để chế giễu tôi thì xin chúc mừng, các người làm được rồi!"
Liễu Y Y đột nhiên đứng bật dậy, tức giận nói.
Cô cũng chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ chút tôn nghiêm nhỏ bé của mình.
Cô nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt đẫm lệ, tựa như đang nói rằng, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa!
Căn phòng đột nhiên tĩnh lặng mấy giây, sau đó các bạn học lên tiếng.
"Y Y, cậu làm thế là không đúng. Lưu Quân chỉ đùa mà thôi, bạn bè với nhau thì đùa một chút có sao đâu?"
"Đúng đấy, cậu nhạy cảm thật đấy! Hơn nữa đó là do chính bạn trai cậu nói vậy, đâu phải Lưu Quân ép anh ta nói!"
"Rõ ràng không có tiền mà cứ phải ra vẻ ta đây giàu có lắm, giờ bị vạch trần cũng đáng đời!"
Liễu Y Y thầm cảm thấy nực cười vô cùng. Nhà Ôn Phương Phương giàu có, mà giờ cô là cô công chúa sa cơ, ai nấy đều giúp Ôn Phương Phương châm chọc cô.
Mấy năm nay cô không liên lạc với những bạn học cũ này là đúng.
"Quà chắc chắn sẽ có. Vốn tôi định đưa riêng cho Y Y, nhưng mọi người muốn xem thì cứ việc".
Lúc này Tôn Hàn đột nhiên lấy một hộp quà bằng ngọc trắng trông vô cùng tinh xảo ra, nói với Liễu Y Y bằng giọng điệu rất đỗi thâm tình: "Y Y, anh nói lời chưa bao giờ nuốt lời. Em mở ra xem có thích không".
Liễu Y Y sững ra, có quà thật sao?
Nhưng với quan hệ giữa cô và Tôn Hàn, sao Tôn Hàn lại tặng quà cho cô?
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô. Liễu Y Y suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn mở cái hộp lớn cỡ bàn tay vừa nhìn đã biết có giá trị không nhỏ này ra.
Rất nhanh sau đó, một chiếc đồng hồ nữ đẹp tới nỗi không thể chê được đã xuất hiện.
Không biết là ai nhận ra lai lịch của chiếc đồng hồ này, liền kinh hãi hô lên: "Đây là đồng hồ kim cương thiết kế sao trời, được thiết kế bởi nhãn hiệu đồng hồ thạch anh nổi tiếng chuyên thiết kế cho nữ giới, được mệnh danh là 'Giấc mộng trong lòng phái nữ'!"
Ôn Phương Phương và Lưu Quân đều im bặt.
Tôn Hàn tặng Liễu Y Y một chiếc đồng hồ kim cương sao trời, chiếc đồng hồ này rẻ nhất cũng phải một triệu tệ.
Đồng hồ kim cương sao trời trước nay luôn có danh hiệu là 'Giấc mộng trong lòng phái nữ', là thứ đồ xa xỉ mà bất cứ cô gái nào cũng khao khát.
Lưu Quân muốn nói là đồ giả theo bản năng, Tôn Hàn không thể nào mua được món đồ này.
Nhưng tiếc là Tôn Hàn đã mở lời trước.
"Ôi trời, hóa đơn còn quên cất đi này. Ai mà không biết lại tưởng tôi cố ý khoe khoang mất".
"Y Y, vốn anh định tặng cho em một món quà thật tuyệt vời, nhưng gấp quá nên chỉ mua được cái đồng hồ một triệu ba trăm mười bốn nghìn tệ này. Anh hơi xấu hổ đấy, nhưng mà ý nghĩa của cái đồng hồ này cũng hay lắm!"
Anh đã dùng cách gậy ông đập lưng ông.
Chiếc đồng hồ có ý nghĩa một đời một kiếp!
Khoảnh khắc này, Liễu Y Y cảm giác như mình đã đi vào thế giới cổ tích, trở thành cô bé Lọ Lem đi giày thủy tinh.
Mà Tôn Hàn chính là chàng hoàng tử đắm mình trong ánh sáng được vạn người dõi theo, chàng hoàng tử ấy đã nhặt được giày thủy tinh của cô.
"Đúng là đồng hồ kim cương sao trời thật!"
Ôn Phương Phương sốt ruột vô cùng, chỉ muốn cầm lấy đồng hồ xem thực hư thế nào, cô ta tức tới nỗi khóe mắt sắp nứt cả ra.
Nhưng cô ta không thể không tin, Tôn Hàn thực sự đã tặng Liễu Y Y đồng hồ kim cương sao trời, thời gian trên hóa đơn là hai tiếng sau khi ở công viên Hàng Sơn.
Liễu Y Y và bạn trai cô ta cố ý diễn kịch, lúc này mới lấy quà ra để biến cô ta và Lưu Quân thành trò hề!
Lưu Quân cũng vô cùng tức giận, mãi lâu sau sắc mặt anh ta mới dịu lại.
"Xem ra anh chỉ đùa mà thôi. Anh đâu phải nhân viên văn phòng chứ, rõ ràng là cậu ấm nhà giàu".
Đến nước này rồi, nếu Lưu Quân vẫn tin Tôn Hàn chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thì anh ta đúng là đồ ngu.
"Bình thường thôi", Tôn Hàn trả lời rất lạnh nhạt.
"Anh khiêm tốn quá. Nào, chúng ta lần đầu gặp mặt, tôi mời anh một ly!"
Lưu Quân đột nhiên cầm cốc rượu lên rót đầy rượu Whisky, sau đó rót đầy cho Tôn Hàn.
Những người trong phòng bao xôn xao cả lên, họ hưng phấn quá đà đấy à?!
Chai Whisky trên bàn là 50 độ, cho dù là bợm rượu cũng đâu có uống được rượu nặng như thế chứ?
Lưu Quân thì vẫn cố chấp uống như vậy.
Nếu đã không thể nào đọ tiền thì chỉ có thể đọ tửu lượng thôi!
Ôn Phương Phương cũng nhìn Lưu Quân bằng ánh mắt cổ vũ. Lưu Quân vào công ty thì luôn đi theo bố cô ta chinh chiến trên các bàn tiệc rượu, cô ta vô cùng tin tưởng vào tửu lượng của Lưu Quân.
Tôn Hàn nói: "Tôi không biết uống rượu lắm đâu".
Lưu Quân liền kích Tôn Hàn: "Tôn Hàn, đàn ông bây giờ làm gì có ai không biết uống rượu. Anh từ chối thế này thì chẳng đáng mặt đàn ông!"
"Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể từ chối cốc rượu này được. Nếu không thì Y Y uống thay anh cũng được, nhưng bàn rượu cũng có quy tắc của bàn rượu, Y Y mà uống thì ít nhất phải uống hai cốc!"
"Tôi uống giúp anh ấy!", Liễu Y Y giơ tay ra định cầm cốc rượu.
Vẻ mặt Lưu Quân tràn đầy sự châm chọc. Để phụ nữ uống rượu thay, không thấy mất mặt sao?
Đột nhiên Tôn Hàn giơ tay nắm lấy cổ tay Liễu Y Y, lắc đầu với cô.
Anh nhìn Lưu Quân, nói với giọng điệu sâu xa: "Nếu anh nói như thế thì tôi sẵn lòng!"
"Có câu nói, uống rượu gặp tri kỷ, ngàn chén vẫn là ít. Tuy tôi không biết uống rượu nhưng thấy chúng ta có duyên thế này, hay là mỗi người một chai nhé".
Trên bàn có ba chai Whisky, trong đó hai chai chưa mở nắp.
Tôn Hàn đưa một chai trong đó để trước mặt Lưu Quân rồi mở cho mình một chai.
"Khoác lác rằng có thể uống được cả chai sao?"
Mọi người ồn ào cả lên.
Đây đâu phải uống rượu bình thường nữa, mà là lấy mạng ra uống!
Lưu Quân bắt đầu dao động, uống thế này thì anh ta chịu được mới là lạ.
Nhưng cũng không thể lùi bước được, hơn nữa rõ ràng Tôn Hàn đang phô trương thanh thế. Một tên còn không biết uống rượu thì sao dám đấu với anh ta?
Anh ta cắn răng, mở nắp chai rượu ra: "Tôn Hàn, tới đi!"
"Tôn Hàn, anh đừng có uống như vậy!"
Liễu Y Y sốt ruột nói. Uống thế này bất tỉnh là còn đỡ, thậm chí rất có thể sẽ phải vào viện.
Tôn Hàn mỉm cười, nói; "Không sao đâu".
Sau đó anh cầm chai rượu lên cụng với Lưu Quân, rồi nhét cổ chai vào miệng dốc ừng ực.
Lưu Quân trợn tròn cả mắt, anh ta nghĩ đây là nước lọc đấy à?
Nhưng chỉ chưa tới mười giây, Tôn Hàn đã lắc cái chai rượu trống không, không còn giọt nào.
"Lưu Quân, anh đừng có sững ra đó! Nhưng nếu anh không uống tiếp được có thể bảo Ôn Phương Phương giúp anh. Còn về quy tắc ấy à, tôi cũng không làm khó anh, một chai chấp một chai là được".
Lưu Quân nhìn chai rượu mà thầm run sợ, thế này thì sao mà uống?
Nhưng bao nhiêu người đang nhìn thế này, chẳng lẽ chịu để mất mặt sao?
"Còn đứng ngơ ra đó làm gì, đợi tôi uống cho anh à?", Ôn Phương Phương bực tức quát lên.
Nếu Lưu Quân không uống hết chai rượu Whisky này thì hôm nay cô ta sẽ vô cùng mất mặt.