Nhà tù số 1 - phương Nam
Tôn Hàn mặc một chiếc áo jacket cũ đứng ngoài cánh cổng sắt, anh chán nản nhìn lên bầu trời, khẽ híp mắt.
Lời nói ngày xưa của vợ lại văng vẳng bên tai.
"Tôi chỉ có một đứa em trai thôi, nó còn chưa hiểu chuyện. Nếu anh khai nó ra khiến nó ngồi tù thì cả đời này của nó coi như xong!"
"Tôn Hàn, chuyện đã đến nước này rồi thì anh hãy gánh hết tội đi".
"Khi nào anh ngồi tù mấy năm ra rồi chúng ta lại chung sống!"
Sáu năm trước, trong một bữa tiệc xã giao, em vợ anh hạ thuốc một cô gái, đưa vào phòng rồi định xâm phạm.
Nhưng khi đưa vào phòng xé rách quần áo mới phát hiện thân phận cô gái đó không đơn giản, là con gái một gia tộc lớn ở thành phố Giang Châu, cậu ta sợ tới mức nhũn cả chân, không còn tâm trí làm gì.
Nếu như cậu ta xâm phạm cô gái đó thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng cô gái bị bỏ thuốc đã không còn tỉnh táo, toàn thân nóng rực, hiển nhiên là thuốc đã phát huy toàn bộ tác dụng. Nếu như không làm chuyện đó thì e là thần kinh sẽ bị tổn hại.
Trong tình thế không còn con đường nào khác, cậu em vợ lại bỏ thuốc Tôn Hàn đang không rõ sự tình, khiến anh xảy ra quan hệ với cô gái đó, khiến Tôn Hàn trở thành con dê thế tội trong chuyện này!
Vợ anh sau khi biết chuyện không chỉ không giúp chồng rửa sạch tội danh mà còn uy hϊếp anh bằng đứa con trong bụng, yêu cầu người anh vợ là Tôn Hàn phải thừa nhận hết mọi tội lỗi.
Nếu như không đồng ý thì vợ anh sẽ bỏ đứa con trong bụng.
Vì đứa bé, Tôn Hàn đã đồng ý nhận tội.
Cuối cùng, anh một mình chịu đựng tất cả tội danh, bị phán sáu năm rưỡi tù vì tội cưỡиɠ ɧϊếp.
Còn cậu em vợ thì lại ăn chơi bên ngoài.
Hôm nay là ngày ra tù của anh.
Nhưng anh không thể ngờ được, anh vì cậu em vợ mà thanh danh bị hủy hoại phải ngồi tù, thế nhưng ngày anh ra tù vợ anh là Lâm Mỹ Quyên lại không ra đón anh!
Có lẽ là do...công việc ở công ti quá bận nên quên mất.
Nghĩ như vậy, Tôn Hàn một mình khoác ba lô đi ra đường quốc lộ. Lúc này, một chiếc taxi dừng phía đối diện, một thanh niên ăn mặc giản dị nhanh chóng xuống xe chạy tới.
"Anh ơi!"
Nghe thấy giọng nói này, Tôn Hàn sững ra một lúc mới nhận ra người đến đón anh là ai, là người anh em tốt của anh trước khi vào tù - Lục Hạo.
Nhưng mà, Lục Hạo lại mặc bộ đồ giá rẻ hàng vỉa hè khiến anh không thể tin nổi.
Trước khi anh vào tù, Lục Hạo được anh quan tâm nên vào công ti anh làm việc, lúc đó cậu ta đã lái chiếc Audi A6.
Nhưng sao giờ lại sa sút như vậy?
"Lục Hạo, cậu..."
Sự vui mừng khi anh em lâu ngày gặp lại trên mặt Lục Hạo dần tan biến, sắc mặt cậu ta trở nên khó coi, cuối cùng quỳ rạp xuống đất khóc lóc đau đớn.
"Anh ơi, em có lỗi với anh! Em không thể bảo vệ được công ti của anh, thậm chí còn không bảo vệ được Đồng Đồng. Anh ơi, em khốn kiếp, em là đồ vô dụng..."
Cậu ta vừa khóc lóc vừa liên tục tát vào mặt mình.
"Đừng đánh nữa, Đồng Đồng xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe thấy tin xấu của con gái mình, lòng Tôn Hàn giật nảy, tựa như sét đánh giữa trời quang.
Lục Duyên tức tối nói: "Anh ơi, chị dâu bán Đồng Đồng cho người khác rồi!"
Ầm!!!
Tôn Hàn như bị sét đánh, anh không dám tin: "Mỹ Quyên tại sao lại làm như vậy?"
Đồng Đồng là con gái anh, nhưng đó cũng là con gái của Lâm Mỹ Quyên mà?
Thế nhưng Tôn Hàn không thể nào ngờ được, tin tức đầu tiên anh nghe được sau khi ra tù lại là Lâm Mỹ Quyên bán đứa con gái ruột đi.
"Anh à, sau khi anh đi không lâu thì chị dâu bán công ti cho Đường Minh Phong, còn vu tội em tiết lộ bí mật công ti, bảo em phải bồi thường một khoản tiền lớn mới được rời khỏi công ti!"
"Năm ngoái, con gái cả của nhà họ Thẩm là Thẩm Nguyệt bị bệnh máu trắng cần ghép tủy, trong bệnh án của bệnh viện có ghi chép tủy của Đồng Đồng tương thích. Chị dâu vì lấy năm mươi triệu tệ mà...bán Đồng Đồng cho nhà họ Thẩm!"
Lục Hạo quỳ dưới đất trợn mắt kể lại, vô cùng căm giận.
Ầm ầm!
Đầu óc Tôn Hàn quay cuồng, suýt nữa không đứng vững.
"Cậu nói cái gì? Mỹ Quyên bán Đồng Đồng đi để hiến tủy cho người ta?"
Vậy không phải cả đời này của Đồng Đồng sẽ bị hủy hoại sao?
"Anh à, năm ngoái Đồng Đồng còn quá nhỏ nên lượng tủy không đủ, nhà họ Thẩm nuôi Đồng Đồng từ lúc đó đến giờ nên vẫn không sao. Nhưng mà hôm nay chính là lần cấy tủy đầu tiên! Em nghe ngóng được tin tức, mười hai giờ trưa sẽ bắt đầu làm phẫu thuật!"
Tôn Hàn giật bắn người, vội vàng nói: "Ở bệnh viện nào hả, chúng ta qua đó ngay, lập tức qua đó!"
Lục Hạo nhanh chóng nhắc nhở: "Nhưng mà anh ơi, chúng ta không thể đắc tội nhà họ Thẩm được đâu!"
Không nói đến bây giờ Tôn Hàn chỉ là một tội phạm vừa mới ra tù, cho dù là một Tôn Hàn năm năm trước là ông chủ của công ti có cổ phiếu trị giá hàng chục triệu tệ thì vẫn chỉ là châu chấu đá xe trước mặt nhà họ Thẩm!
Tôn Hàn điên cuồng gào lên: "Cho dù là ông trời tôi cũng không sợ, ở bệnh viện nào?!"
"Bệnh viện Nhân dân số 2 Giang Châu!"
"Đi!"
Sau khi lên xe taxi, suy nghĩ Tôn Hàn vô cùng hỗn loạn, nhưng ít nhất đã lấy lại được một ít lý trí.
Anh day mặt thật mạnh, cố gắng bình tĩnh lại. Anh thực sự không hiểu tại sao Lâm Mỹ Quyên lại làm như vậy.
Mười sáu tuổi anh từ dưới quê lên thành phố làm ăn, đi theo làn sóng khởi nghiệp đang dâng trào, sau mấy năm kinh doanh một công ti kiến trúc, tài sản cố định là mấy chục triệu tệ, anh còn mua được căn biệt thự hơn chục triệu tệ.
Những tài sản này đủ khiến Lâm Mỹ Quyên không lo chuyện cơm áo.
Vì sao cô ta lại làm như vậy?
Chỉ cần còn một chút tình người thôi, cô ta sẽ không đối xử với con gái ruột của mình như vậy.
"Anh, chị dâu không còn là người nữa rồi!"
Nghe thấy câu nói bực tức của Lục Hạo, giọng Tôn Hàn lạnh lẽo: "Cô ta không phải chị dâu của cậu!"
Nói xong, anh nhìn Lục Hạo khiến cậu ta sởn cả da gà. Cậu ta chợt cảm thấy giờ phút này Tôn Hàn khiến cậu ta cảm thấy một sự lạ lẫm chưa bao giờ có.
Ánh mắt Tôn Hàn hòa hoãn lại: "Cho tôi mượn điện thoại của cậu".
"Đây, đây ạ!"
Lục Hạo nhanh chóng lấy điện thoại trong túi quần ra đưa cho Tôn Hàn.
Tôn Hàn gọi cho một số điện thoại trong trí nhớ, một giọng trung niên trầm vang lên: "Alo, ai vậy?"
"Tôi đây!"
Giọng Tôn Hàn trầm thấp.
Đầu dây bên kia sững lại, giọng nói run rẩy: "Cậu chủ, cậu ra tù rồi sao?"
"Trước đó chưa gọi điện thoại cho ông vì muốn đoàn tụ với người nhà trước đã, nhưng giờ không cần nữa. Cô bé nhà họ Thẩm mua chuẩn bị làm phẫu thuật ghép tủy là con gái tôi. Ông đánh tiếng bên nhà họ Thẩm đi, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ hủy diệt cả nhà họ!!!"
Nói xong anh liền cúp máy.
Hủy diệt cả nhà họ Thẩm, đùa sao?
Lục Hạo vô cùng kinh hãi.
Tôn Hàn chậm rãi nói: "Không cần hỏi nhiều, sau này cậu sẽ biết. Nếu Lâm Mỹ Quyên đã độc ác tới nỗi không quan tâm đến con gái ruột, vậy thì tôi sẽ phải khiến cô ta phải đền lại tất cả những gì cô ta nợ tôi!"
Vào tù năm năm, Tôn Hàn đâu còn là Tôn Hàn của năm xưa?
Nhà họ Thẩm chỉ có thể rùng mình run sợ trước mặt anh!
Khoảnh khắc đó, Lục Hạo thực sự cảm nhận được rằng, sự khác thường mà Tôn Hàn đem đến hoàn toàn không phải ảo giác.
.....
Bệnh viện Nhân dân số 2 Giang Châu.
Bên ngoài phòng phẫu thuật có một đám người mặc đồ vest giày da.
Người làm phẫu thuật hôm nay là cô cháu gái Thẩm Nguyệt được cưng chiều nhất của ông cụ Thẩm, của nhà họ Thẩm đức cao vọng trọng của thành phố Giang Châu.
Lúc này một ông già mặc Đường phục đi vào, đó chính là ông cụ Thẩm - Thẩm Thương, nhân vật tầm cỡ đếm trên đầu ngón tay của thành phố Giang Châu!
"Bố, Từ Khang Niên của công ti bất động sản Thịnh Hạ gọi cho bố làm gì vậy?". Lúc này, con trai thứ hai là Thẩm Kỳ Bân đi lên hỏi.
Ông cụ Thẩm sầm mặt nói: "Từ Khang Niên bảo chúng ta hủy bỏ việc cấy tủy của cô bé kia cho Tiểu Nguyệt, nói bố cô bé là nhân vật tầm cỡ mà chúng ta không chọc vào được!"
"Việc này..."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc xôn xao. Công ti bất động sản Thịnh Hạ có địa vị không hề thua kém nhà họ Thẩm ở đất Giang Châu này, tuy không phải là bá chủ nhưng cũng không chênh lệch nhiều.
Quan trọng là cô bé mà nhà họ Thẩm tiêu năm mươi triệu tệ mua về mà ông cụ Thẩm nhắc đến lại là con gái của một nhân vật tầm cỡ họ không thể chọc vào được.
Việc này...
"Bố, không thể đồng ý được! Nếu không dùng tủy của cô bé này thì ai có thể cứu Tiểu Nguyệt được?"
"Đúng đấy, bố à, bố của Tôn Đồng Đồng chỉ là một tên phạm tội đang cải tạo thôi, đâu có phải nhân vật tầm cỡ gì chứ? Con nghĩ rằng Từ Khang Niên đang cố ý làm khó chúng ta thôi!"
"...."
Người nhà họ Thẩm bàn tán xôn xao.
Thẩm Thương gật đầu với vẻ mặt nặng nề: "Tuy Từ Khang Niên rất lợi hại nhưng thành phố Giang Châu này cũng không phải chỉ có mỗi ông ta!"
"Tuy không biết Từ Khang Niên có quan hệ gì với cô bé này, nhưng ông ta thực sự muốn bảo vệ cô bé này. Bố vừa mới đồng ý qua loa trong điện thoại để kéo dài thời gian. Giờ phải làm phẫu thuật ngay, nếu ông ta đến thì sẽ muộn mất!"
"Đúng vậy, con sẽ bảo bác sĩ sắp xếp làm phẫu thuật ngay!", con trai thứ hai của Thẩm Thương liền nói ngay.
Rầm!
Ngay lúc này, cánh cửa bệnh viện bị đập mạnh ra, một giọng nói cực kỳ phẫn nộ vang lên như tới từ địa ngục.
"Tôi xem ai dám làm phẫu thuật!"