Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Lương Nhân Hành

Chương 13: Tiềm uyên (3)..

« Chương TrướcChương Tiếp »


Khi Tăng Thiên Nguyên tới nơi thì đã qua ngày cúng tuần của lão nhân. Hắn do phải thực hiện nhiệm vụ nên mọi tin tức đều bị phong bế, tới hôm qua mới nhận được tin và ngay ngày hôm sau hắn đã tới, đồng hành còn có Số 9.

Lão Tăng quỳ gối trước mộ lão nhân dập đầu với sư thúc. Lão Tăng cũng là một cô nhi, hơn hai mươi năm trước sư phụ qua đời, thân nhân chỉ còn lại có vị sư thúc này, khi hắn kết hôn cũng là sư thúc đứng ra làm chủ hôn.

Diệp Tử kéo Số 9 sang một bên nói chuyện. Vũ Ngôn kể lại tình hình khi sư phụ qua đời đồng thời cũng nói về chuyện tìm được Thiên Tâm quyết cho lão Tăng. Tuy nhiên chuyện về Thúy Ngọc Mặc trúc với Ma môn thì hắn cũng không nói điều gì. Đó không phải không tin lão mà hắn chỉ cảm thấy chuyện này là chuyện riêng của mình. Lão Tăng phang một quyền tới nói:

- Tiểu từ chú dám giấu anh à!

Rồi lại cảm thán nói:

- Sư thúc trăm tuổi tạ thế, đó là hỉ tang. Người đã hoàn thành được tâm nguyện lớn nhất, nên đi không vướng bận gì.

Vũ Ngôn nói:

- Sư huynh, về sau anh chính là môn chủ của Vân môn. Em làm trưởng lão là được rồi.

Lão Tăng cười nói:

- Vì sao không phải anh làm trưởng lão còn chú làm môn chủ hả?

Vũ Ngôn cười nói:

- Em trên có trời quản, dưới có đất quản, giữa có không khí quản nên quen hưởng thụ rồi. Sư huynh, người vốn là một thủ lĩnh, là người có thể làm nhiều việc hơn, về sau có anh dẫn dắt Vân môn, chúng ta nhất định có thể phát dương quang đại, mở mày mở mặt, thống nhất giang hồ, duy ngã độc tôn. Đến lúc đó sư huynh người sẽ thiên thu vạn đại, thọ cùng trời đất.

Lão Tăng cười mắng:

- Có một hùng binh dưới quyền là chú thì anh mày, con miẹ nó còn thống nhất cái rắm.

Vũ Ngôn truyền mấy tầng khẩu quyết còn lại cho lão Tăng. Lão Tăng nghe nói Vũ Ngôn đã tu đến tầng thứ sáu thì chỉ biết há miệng hối hận nói:

- Con mẹ nó, anh mày thế nào lại để một hùng binh như chú đi chứ! Lão tử sau khi trở về nhất định phải bế quan tu luyện.

Hai sư huynh đệ nói giỡn với nhau một hồi. Hai nam nhân tựa vào cái cây hút thuốc, lão Tăng nhìn cảnh đẹp trước mắt cảm khái nói:

- Ngọn Thanh Sơn này thật đẹp, sơn thanh thủy tú, điểu ngữ hoa hương, thiên tài vật bảo, là một nơi địa linh nhân kiệt. Khó trách từ đây có thể "đẻ" ra một quái thai như chú.

- Sư huynh, em phát hiện ra kiến thức của anh có tiến bộ không ít, không ngờ lại dùng nhiều thành ngữ như vậy.

Tự nhiên dẫn theo đó là một hồi om sòm, mắng chửi trên trời dưới đất của lão Tăng.

Diệp Tử thấy Vũ Ngôn nhả ra hết vòng này lại tới vòng khác khói thuốc lá thì nũng nịu kêu lên ở bên kia:

- Anh, anh biết hút thuốc từ lúc nào đấy. Không được hút nữa.

Số 9 bĩu môi nói:

- Đừng quản bọn họ. Tiểu tử nửa mùa học đòi trưởng thành.

Diệp Tử nhìn Số 9 nói:

- Chị Tiểu Thiến, chị với anh của em rất tốt sao?

Số 9 đỏ mặt, gõ đầu Diệp Tử nói:

- Nha đầu chết tiệt, nói bậy gì đó. Bọn chị là chiến hữu, hắn là Số 1 của bọn chị thôi.

Diệp Tử vẫn không buông tha hỏi:

- Có phải cũng là "Số 1" của chị không?

Số 9 cấu lên cánh tay Diệp Tử:

- Tiểu ny tử này, nói vớ vẩn gì vậy à?

Diệp Tử cười khanh khách, cố ý vô tình nói:

- Đáng tiếc hắn lại là sư thúc của chị.

Vẻ mặt Số 9 nhất thời trở nên ảm đạm.

Diệp Tử dường như đã đạt được mục đích, khóe mắt lộ một tia tiếu ý tiến đến bên tai Số 9:

- Chị Tiểu Thiến, chị nghĩ thế nào lại mua mấy thứ đó cho em?

Số 9 đỏ mặt:

- Hắn ta nói muốn mua một số thứ cho em nhưng lại không biết mua thứ gì nên ủy thác cho chị đi mua. Chị biết em năm nay mười sáu tuổi nên cứ dựa vào phỏng đoán mà mua, cũng không biết hợp hay không hợp nữa.

Lại nhìn lên ngực Diệp Tử cười nói:

- Chị thấy có vẻ rất vừa đó. May mà chị biết trẻ con bây giờ dậy thì sớm nên cố ý mua lớn hơn một số đó.

Diệp Tử lại nháo lên bắt đầu quấn lấy Số 9.

Lão Tăng rút điếu thuốc ra hỏi Vũ Ngôn:

- Chú sau này có tính toán gì không?

Vũ Ngôn nhìn hắn một cách kỳ quái:

- Anh không phải đã sớm an bài cho em rồi sao? Còn chuẩn bị cả hàng giả nữa mà.

Lão Tăng xấu hổ cười nói:

- Ý anh muốn hỏi chú ngoại trừ việc học tập ra, chú cóm có ý tưởng gì nữa không? Học xong muốn làm gì.

Vũ Ngôn nhả ra một hơi khói, ánh mắt bình thản nhìn về phương xa:

- Sư huynh, anh bảo người sống là vì cái gì?

Lão Tăng hoảng sợ:

- Tiểu tử, chú thế nào lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy? Không phải lại bị đả kích gì chứ? Nhưng ngàn vạn lần đừng có đi làm hòa thượng đó. Con bà nó, lính của ta nếu đi làm hòa thượng thì Liệp Ưng còn mặt mũi gì nữa.

Vũ Ngôn trợn mắt nhìn hắn:

- Anh không thể nghĩ tới chuyện nào tốt đẹp được à. Em chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại như không còn mục tiêu gì nữa. Theo lý thuyết, võ nghệ của em cũng không tệ, lại thông minh, bề ngoài cũng khá nên hẳn phải có lý tưởng rất cao chứ. Nhưng em nghĩ thế nào cũng không thấy có động lực gì cả.

Lão Tăng nhìn hắn trên dưới nói:

- Trước kia sao anh không phát hiện ra một hùng binh như chú lại có khuynh hướng tự kỷ nhỉ.

Vũ Ngôn cười cho hắn một quyền, lão Tăng thản nhiên nói:

- Sống còn muốn có mục đích gì sao? Chú thấy lợn sống trong chuồng lợn có mục đích gì à. Đừng tưởng rằng chú cao cấp hơn chúng nó. Chúng ta tuy là động vật bậc cao nhưng đến cùng vẫn là động vật. Vậy động vật còn nói gì tới mục đích với nhu cầu nữa.

Vũ Ngôn nhìn lão Tăng với ánh mắt sùng bái vô hạn:

- Sư huynh, em bỗng phát hiện ra anh đúng là một nhà triết học.

Lão Tăng cười nói:

- Còn cần chú nói sao. Tất cả hùng binh Liệp Ưng đều biết cả rồi.

Vũ Ngôn bất đắc dĩ nhìn hắn cười cười.

Lão Tăng nói tiếp:

- Chú đi học thì cứ học, đừng nghĩ phức tạp như vậy. Con người ta sống nào có nhiều lý tưởng hay khát vọng như vậy. Chú không phải còn muốn giúp em gái của Hầu Tử thi đại học sao? Chú không phải muốn dạy con trai Đại Tráng võ thuật sao? Chú không phải muốn phụng dưỡng cha mẹ Tiểu Lý Tử sao? Đó không phải là những mục tiêu của chú ư? Đừng nghĩ cả ngày đi cứu vớt Địa Cầu, chống lại sự xâm lăng của người ngoài hành tinh, ít xem mấy thứ bọn Hollywood kia đốt tiền tưởng tượng ra đi.

Vũ Ngôn nắm tay lão Tăng, kích động nói:

- Đại ca, quả là chân lý. Nghe anh nói chuyện còn hơn em đọc sách mười năm. Anh đúng là nhân tài đệ nhất của Liệp Ưng chúng ta!

Lão Tăng vỗ tay hắn nói:

- Anh cũng cho là vậy!

Diệp Tử nghe hai người tự sướиɠ với nhau, khinh thường hừ một tiếng. Số 9 hỏi:

- Diệp Tử, tên đầy đủ của em là gì?

Diệp Tử tự hào nói:

- Tô Diệp! Thế nào, dễ nghe không, là anh trai đặt cho em đó.

Số 9 kỳ quái hỏi:

- Vì sao em họ Tô còn anh trai em họ Vũ?

Ánh mắt Diệp Tử buồn bã, nhẹ nhàng nói:

- Em là cô nhi, chỉ biết mình họ Tô, là anh trai thu nhận em.

Nhìn dáng vẻ nhàn nhã đằng xa xa của Vũ Ngôn, ánh mắt Diệp Tử bỗng sáng ngời, ưỡn ngực kiên định nói:

- Anh trai là người quan trọng nhất trong cuộc đời em!

Số 9 nhìn Diệp Tử như hiểu được chút gì đó.

"Sang năm phải mua lớn hơn một số mới được."

Nhìn Diệp Tử đang vẫn còn ưỡn ngực lên, Số 9 nghĩ thầm. Trên mặt cô lại hơi đỏ nhưng cũng không tự chủ được ưỡn ngực lên. Hai người con gái từ trong ánh mắt của đối phương đọc được chút gì đó khác thường nên nhất thời trầm mặc.

Khi ăn cơm, Diệp Tử đã cho Số 9 một kinh hỉ. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Số 9 kêu lên:

- Diệp Tử, thủ nghệ của em quả là không tệ.

Diệp Tử cười nói:

- Đây đều là những móm anh em thích ăn nhất. Chị Tiểu Thiến, sư huynh, hai người nếm thử đi.

Vũ Ngôn cười nói:

- Quan hệ của chúng ta bị một câu của Diệp Tử làm đảo lộn hết cả rồi.

Diệp Tử cong môi nói:

- Đảo lộn cái gì? Như vậy rất tốt mà!

Số 9 đỏ mặt, trộm nhìn Vũ Ngôn với lão Tăng.

Lão Tăng lắc lắc đầu nói:

- Không việc gì. Kệ miẹ nó đi. Dù sao anh thấy Tiểu Thiến cũng không muốn gọi chú là sư thúc nên cứ để thế này đi.

Vũ Ngôn kêu lên:

- Không thể thế được. Em là sư thúc chính tông của đại nha đầu này mà, sao lại chẳng hiểu tại sao lại bị anh giáng cấp vậy?

Lời còn chưa hết đã bị Số 9 đập một quyền.

Lão Tăng từ đêm uống với Vũ Ngôn đã bị mẹ con Số 9 cấm rượu. Hôm nay do nể mặt mũi Vũ Ngôn nên mới để lão Tăng uống một chút. Lão Tăng nhấp một ngụm, hít một hơi thật dài nói:

- Hơn cả thần tiên!

Vũ Ngôn chuyển tặng cho hắn một ánh mắt khen thưởng.

" Anh quả là một người rất có chí khí."

Dạo bước trong rừng núi, thấy một không gian cây cỏ một màu xanh biếc êm dịu, Số 9 vui vẻ nói:

- Nơi này thật đẹp! Số 1, đây là nơi trước giờ anh vẫn sống đó sao?

Vũ Ngôn cười nói:

- Đúng vậy, bây giờ cô đã biết vì sao tôi lớn lên lại đẹp trai như vậy chưa,

Số 9 "sặc" một tiếng, trừng mắt với hắn nói:

- Lúc anh đi sao phải vụиɠ ŧяộʍ như vậy?

Vũ Ngôn thở dài nói:

- Tôi sợ các cô lại anh hùng nhụt chí, sợ nhi nữ tình trường làm tôi không thể dứt áo ra đi được.

Số 9 lại nhớ tới trên sân ga, nhớ nước mắt mình tuôn chảy khi nhìn theo đoàn tàu đi xa thì khuôn mặt lại phát sốt, rồi tức giận nói:

- Anh khi nào mời tôi ăn cơm?

Vũ Ngôn nói:

- Tôi dù gì cũng là sư thúc của cô nên cô cũng đừng nhỏ mọn như vậy chớ. Cả ngày nhớ mỗi chuyện đó. Chờ khi nào tôi về Thiên Kinh mới nói đi có được không.

Số 9 nửa câu cuối của hắn nên cũng chẳng thèm so đo với hai tiếng "sư thúc" kia, nói:

- Là anh nói đấy nhé. Nhất định phải về Thiên Kinh đó. Dứt khoát anh phải đỗ đại học ở Thiên Kinh. Đến lúc đó chúng ta lại có thể ở cùng nhau.

Câu cuối là cô thuận miệng nói ra. Nói xong, ý thức được nó, khuôn mặt Số 9 lại đỏ lên đưa mắt lén nhìn Vũ Ngôn, thấy hắn không có phản ứng gì thì trong lòng lại có chút thất vọng.

Vũ Ngôn nghĩ một lúc rồi cười nói:

- Tôi tạm đồng ý. Đợi thi vào đại học Thiên Kinh đi.

Đại học Thiên Kinh là trường đại học tốt nhất trong nước. Số 9 nghe hắn nói thoải mái như vậy thì cười nói:

- Anh khoác lác quá đó. Đến lúc ấy da trâu bị thổi vỡ thì để tôi xem mặt anh văng đi chỗ nào.

Tâm tình vui vẻ, hai tay cô giang ra chạy về trước, bay nhảy vui vẻ trong những khóm hoa trên núi, tiếng cười giòn tan phiêu đãng khắp núi rừng. Trong lòng Vũ Ngôn nói:

" Lúc này mới giống dáng vẻ của một cô gái. Suốt ngày cứ cầm súng bắn bắn gϊếŧ gϊếŧ. Sư huynh cũng nên nghĩ lại rồi.”

Nghiêng người tựa lên cây, Vũ Ngôn hô lớn:

- Cháu gái à, mau tới đây!

Số 9 quả nhiên như một mũi tên bắn tới nơi, một quyền vung lên đấm thẳng vào người hắn. Vũ Ngôn cười né tránh. Số 9 tức giận nói:

- Không được gọi vớ vẩn.

Vũ Ngôn cười hì hì:

- Tôi sao lại gọi vớ vẩn. Quan hệ của chúng ta rất rõ ràng mà. Đâu có asai chi đâu.

Hai mắt Số 9 đỏ lên, nước mắt lưu chuyển trong vánh mắt, thét lớn:

- Không được gọi, không được gọi, không được gọi như vậy.

Thét xong cô xoay người chạy mất.

Vũ Ngôn nhìn bóng lưng của cco, trong lòng nói:

"Không cần phản ứng dữ như vậy chứ. Khó hiểu quá!"

Lão Tăng với Số 9 ở đó hai ngày rồi trở về. Cuộc sống của Vũ Ngôn lại bắt đầu bình lặng. Chỉ còn hai mươi ngày nữa là tới ngày hắn phải tới trường cấp 3 đi học lại, cho nên Vũ Ngôn dành cả ngày ở nhà để xem lại sách, làm cả đống đề luyện tập Số 9 mua cho hắn, cảm giác thấy chương trình của trung học quá đơn giản đối với mình.

Môn ngữ văn đối với hắn không có gì gội là khó khăn. Thi toán chỉ là tư duy lô-gíc với óc tưởng tượng không gian. Đây đều là điểm mạnh của hắn. Liệp Ưng đã dạy hắn khả năng bình tĩnh suy nghĩ phán đoán. Còn đối với những lý giải về vật lí học hắn lại càng rành. Đường cong của đường đạn với Tường Vân Bách Biến chính là thể hiện hoàn mỹ nhất của vật lí học.

Chương trình này ba năm trước hắn đã hoàn thành bằng việc tự học. Hôm nay xem lại cũng chỉ là tri thức hắn đã biết của ba năm trước nên xem đi xem lại cũng cảm thấy hơi thừa. Nhưng hoặc không làm nhưng làm là hắn làm đến cùng, tìm mấy cuốn sách về toán của cao đẳng để xem. Bây giờ, khả năng tư suy của hắn được mở rộng, có thể học một suy ra ba. Hai mươi ngày qua, một quyển vi tích phân đã bị hắn đọc thấu toàn bộ, khi xem lại toán trung học, hắn chỉ biết nói:

"Con miẹ nó, đơn giản quá!"

Sách giáo khoa hắn dùng là sách trung học của em gái Số 9. Vũ Ngôn thấy chữ viết trên đó thanh tú đẹp đẽ, ghi chép chỉnh tề có trật tự. Trong lòng hắn nghĩ:

" Cô cháu gái này xem ra rất thích học đây. Đến lúc nào đấy phải cảm ơn nó mới được. Lão Tăng thật có phúc. Hai nha đầu này cũng không hề ỷ lại. Sau khi tìm được hai ông con rể là sư huynh sư tẩu hưởng phúc cả đời được rồi. Khi ấy người làm sư thúc như mình có khi còn có thể đi theo hưởng sái nữa chứ. He he!"

Sách Hứa Niệm Hân để lại hắn không hề động đến mà thu chúng lại cất cẩn thận vào một chiếc hộp lưu làm kỉ niệm, để mấy mươi năm sau có mở mấy quyển sách này ra còn nhớ lại tiểu cô nương bắt bướm kia, nhớ lại giấc mộng đẹp hồn nhiên khi mình mười bốn mười lăm tuổi. Quả là một việc có ý nghĩa! Vũ Ngôn nghĩ. Có thể lưu lại những thứ gắn liền với những kỉ niệm của mình, cảm giác này kỳ thật cũng không tệ nha.

Rỗi rãi, Vũ Ngôn đã biến nhành mặc trúc màu xanh biếc lấy ra trong cổ động thành một cây sáo trúc, âm sắc của nó thuần mỹ, thanh thúy như tiếng nước chảy trong khe suối khiến hắn yêu thích không nỡ rời tay. Sáng sớm với chiều muộn thì tu luyện Thiên Tâm quyết với Long Dục công, cả sáng lấy sách học, chiều đi câu cá, tối kéo đàn thổi sáo. Cuộc sống như vậy cứ như thế trôi qua. Vũ Ngôn cảm thấy lòng mình chưa bao giờ bình tĩnh như bây giờ.
« Chương TrướcChương Tiếp »