Tiết trời giữa trưa hè, thành phố Tây An vô cùng nóng nực, mà hôm nay theo ghi nhận của Cục dự báo thời tiết là nhiệt độ đã vượt qua kỷ lục từ trước tới giờ tại Tây An. Nhiệt Độ đã lên tới 40 độ C, nhiều cư dân trong thành phố không chịu được cái oi bức của thời tiết đều đi ra Quảng Trường Đại Đường Thịnh Thế để hóng mát.
Quảng Trường Đại Đường Thịnh Thế ở ngay chính giữa là 1 bức tượng con Cự Long, tương truyền là được xây dựng từ triều đại nhà Đường họ Lý, cách đây hơn hai nghìn năm lịch sử. Trãi qua nhiều cuộc chiến tranh mà chưa từng bị hư hại. Sau khi cách mạng Trung Quốc thành công, thành phố Tây An dần dần phát triển, con Cự Long được coi là di sản văn hóa, Chính quyền thành phố trùng tu lại nó và cho xây dựng thành đài phun nước, tạo thành nơi vui chơi giải trí cho thị dân Tây An.
Lúc này các thị dân đang chậm chậm rảo bước, ở trung tâm quảng trường con Cự Long đang phun ra từng dòng nước tươi mát làm dịu đi cái oi bức của thời tiết. Thì đột nhiên, bầu trời trở nên âm u, khí trời trong nháy mắt biến hóa, những tầng mây đen bịt kín bầu trời, trong nhất thời mọi người cảm thấy thời tiết dịu mát từng hồi.
Nhưng vào lúc này, một tia sét mang theo một âm thanh như tiếng ngâm của Rồng từ giữa đám mây truyền xuống, mọi người lập tức tản ra và chú ý nhìn lên trời. Ở trung tâm quảng trường con Cự Long bị tia sét đánh nhanh chóng nứt vỡ, mười mấy thước chiều dài của con Cự Long tan rã, trong giây lát chỉ còn lại những mảnh nhỏ.
- Phu Nhân, hãy kiên trì, đứa trẻ sắp ra rồi.
Bệnh viên trung tâm thành phố Tây An - Khoa Phụ Sản, một phụ nữ đang trong giai đoan sinh nở.
Tên của phụ nữ có thai là Đỗ gia nhị phu nhân, Đổ gia là một trong những gia tộc lớn nhất tại Tây An, và là gia tộc đứng đầu trong lĩnh vực buôn bán.
- Tiểu Vương, mới vừa rồi hình như ta nghe được một tiếng giống như rồng ngâm thì phải?
Một Chiếc BMW chạy như bay trên đường, ngồi kế bên tài xế là Đỗ gia nhị thiếu gia Đổ Diệu Quang nói.
- Thiếu gia, người có nghe lầm không à? Hay là do thiếu phú nhân sanh con, nên trong lòng hồi hộp a?
Tiểu Vương lái xe, nghe được lời Đổ Diệu Quang nói, cười trả lời.
- HaHa, có thể ta nghe lầm, chạy nhanh hơn 1 chút, Thu Nguyệt đang ở trong bệnh viện chờ ta.
Tài xế Tiểu Vương sau khi nghe Đỗ Diệu Quang nói, nhanh chóng đạp ga tăng tốc hướng về Bệnh viện trung tâm đi tới.
Mẹ của Đỗ Diệu Quang đứng trước phòng phẩu thuật đợi chờ, khuôn mặt đầy lo lắng, đi qua đi lại rồi nói:
- Lâu như vậy mà còn chưa sinh, đã qua một giờ rồi!
Đỗ Phách Thiên – cha của Đỗ Diệu Quang đang ngồi trên băng ghế chờ không nhịn đươc nói:
- Bà còn không ngồi xuống, không khéo ta bị bà làm cho chóng mặt rồi ngất xỉu bây giờ.
- Chúng ta nhất định sẽ được bế cháu mà, hy vong Thu Nguyệt mẹ tròn con vuông.
Đỗ Phách Thiên nhìn mẹ của Diệu Quang nói:
- An Na, bà sinh thằng Diệu Quang cũng không lâu như vậy a.
An Na là mẹ của Đỗ Diệu Quang, cũng là lão bà của Đỗ Phách Thiên. Hơn sáu chục năm qua cùng với Đỗ Phách Thiên gây dựng nên địa vị Đỗ gia bây giờ, tiếc nuối nhất trong cuộc đời thành công của ông bà là hai người con trai không thể sinh ra một thằng cháu trai để nối dõi tông đường. Đứa lớn nhất - Đỗ Diệu Tông sinh hạ 1 nữ nhi, không biết bây giờ vợ của đứa con trai thứ hai có sinh đươc cho mình đứa cháu trai hay không?
- Quản gia, ngươi đi gọi điện thoại cho Diệu Quang, xem lúc nào nó tới?
Đỗ Phách Thiến nói với quản gia Tào Kiếm, nghe được lão gia an bài, người quản gia liền hướng phía lầu đi tới.
Đã ba giờ trôi qua, đứa trẻ vẫn chưa được sinh ra, tại phòng sinh, Thu Nguyệt đang chịu sự thống khổ nhất của sứ mạng làm mẹ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong lòng hy vọng lão công sẽ ở bên cạnh mình giây phút quan trọng này.
Bốn giờ trôi qua, đứa trẻ vẫn chưa chịu ra, trong phòng sinh các bác sỹ và y tá vội vội vàng vàng, trên trán đầy mồ hôi, bọn họ không hiểu tại sao đứa bé chưa sinh ra được, ca sinh này trước giờ họ chưa bao giờ gặp phải, nhất thời không biết làm sao, trong lòng cuống quít, toàn thân nỗ lực giúp đứa trẻ ra đời.
- Nhị thiếu gia đến!
Người quản gia từ trong hành lang đi ra, nói với Đỗ Phách Thiên cùng An Na.
- Phụ thân, đứa trẻ sinh chưa ạ?
Ngay khi Đỗ Diêu Quang vừa nói xong câu đó, thì trong phòng sinh truyền ra một tiếng khóc của trẻ sơ sinh, tiếng khóc vang vọng tới mọi ngóc ngách dù rất nhỏ của bệnh viên.
- Sinh rồi, đứa trẻ được sinh rồi.
Bộ mặt hưng phấn của Đỗ Diệu Quang hướng về thân mẫu la lớn.
Lúc này, một vị bác sỹ từ phòng sinh đi ra hướng về phía Đỗ gia nói:
- Chúc mừng mọi người, một nam hài tử, ba cân chín lượng.
- Ta biết mà, ta sẽ có cháu trai mà, Thu Nguyệt chúng ta cuối cùng cũng sinh hạ thằng cháu yêu quý này.
Đỗ Phách Thiên nói với An Na, nước mắt từ trên khuôn mặt đầy hưng phấn chảy ra.
- Thu Nguyệt! Thật khổ cực cho nàng rồi.
Đỗ Diệu Quang nắm lấy tay vợ, nước mắt ràn rụa nói.
- Diệu Quang! Chàng còn chưa đặt tên cho con chúng ta đó.
Thu Nguyệt vừa mới sinh con, nói chuyện cảm giác không cho khí lực, cười vời chồng, nhỏ giọng lên tiếng.
- Mới vừa rồi ta trên đường đên đây, nghe đươc trên trời một tiếng Long Ngâm, Tiểu Vương nói ta nghe lầm, sau đó ta suy nghĩ lại một chút, ta tuyệt đối không co nghe sai, đó quả thật là âm thanh của Rồng. Mà Rồng vừa ngâm không bao lâu, thì đứa trẻ của chúng ta ra đời. Viêm Long Tử Tôn, con chúng ta sẽ là Đỗ Viêm Long, được không?
Đỗ Diệu Quang nhìn Thu Nguyệt nghiêm túc nói.
- Đỗ Viêm Long, Viêm Long, ừ con chúng ta sẽ là Đỗ Viêm Long.
Chính Quyền Thành Phố Tây An, sau khi nghe tin Cự Long tại trung tâm quảng trường bị sét đánh vỡ, lập tức phái người tới hiện trường điều tra vụ việc, lúc đó nghe các thị dân đã chứng kiến thì ngay khi tia sét làm con Cự Long vỡ tan, thì bầu trời trở nên quang đãng, những đám mây đen biến mất, thời tiết khôi phục lại như lúc giữa trưa. Mọi người ai cũng không thể quên cái cảnh tượng phát sinh vừa rồi, trong lòng ai cũng thầm nghĩ:
- Điều này giống như là chuyện xảy ra trong truyền thuyết!
Dĩ nhiên không ai biết tiếng sét vừa rồi là một tiếng ngâm của rồng, ý nghĩa của một sinh mệnh vừa chào đời, ý nghĩa của một thần thoại ngìn năm ra đời, và ý nghĩa của một tuyệt thế Long Thần vừa xuất hiện.
Ngay khi giữa trung tâm Tây An đang xôn xao vì hiện tượng kì dị, một người khoác trên mình bộ tăng phục, trong nháy mắt từ trong phòng đi ra, ngước nhìn lên bầu trời. Từ đằng xa nhìn lại thì nơi vị tu sĩ này vừa bước ra là một ngôi Miếu tọa lạc trên một đỉnh núi.
Vị Cao Tăng nhìn bầu trời, nghe được tiếng Long Ngâm, trong lòng đau khổ nói:
- Rốt cuộc đã tới, không nghĩ tới nhanh như vậy, bần tăng trăm năm qua vẫn bảo vệ cái thần thoại này ra đời, hôm nay rút cuộc cũng có thể phá cấm mà xuống núi.
Sau khi nói xong, Tăng Nhân thu xếp bọc y phục của mình, thong thả đi xuống núi…
- Thu Nguyệt, nàng nên nghĩ nghơi một lát cho hồi phục sức khỏe, ở lại bệnh viện tịnh dưỡng mấy ngày, rồi mới xuất viện nhé ?
Đỗ Diệu Quang nhìn Thu Nguyệt nói, từ trong giọng nói có thể thấy nam nhân này vô cùng sủng ái nữ nhân của mình.
- Em không, em muốn về nhà nghỉ ngơi, em không thích ở lại bệnh viện, chàng phải đáp ứng là ở bên cạnh ta mấy ngày đó!
Thu Nguyệt nhìn Diệu Quang làm nủng, trên khuôn mặt đã khôi phục một ít huyết sắc, lúc này trong lòng Đỗ Diệu Quang tràn ngập vui sướиɠ, vội vàng gật đầu.
Trời vừa chạng vạng thôi, mấy chiếc xe thể thao cùng BMW có rèm che dừng lại trước một biệt thự to lớn sang trọng mang phong cách kiến trúc Châu Âu kết hợp với phong cách Phương Đông, đây chính là một biệt thự đẹp và lớn nhất tại Tây An.
- Lão gia! Thiếu gia đã về…
Một người giúp việc chạy vội vào phòng khách, hướng về Đỗ Phách Thiên cúi đầu nói.
Đỗ Phách Thiên cùng với người con cả - Đỗ Diệu Tông, đứng lên nhìn ra cửa hướng về mấy chiếc xe đang đậu trước sân. Đỗ Diệu Quang từ trên xe bước xuống ôm Thu Nguyệt vào lòng, hướng phía biệt thự đi tới.
Đưa Thu Nguyệt lên phòng nghĩ ngơi, An NA gọi người giúp việc bưng cháo gà vừa mới nấu xong vào phòng. Bà đối với người con dâu này thập phần thương yêu, không chỉ Thu Nguyệt hạ sinh cho gia tộc một đứa cháu đích tôn, mà còn từ khi gã vào Đỗ gia, Thu Nguyệt luôn chứng tỏ mình là một con dâu tốt, nên luôn mừng cho con mình.
- Thu Nguyệt! Mẹ đã sắp xếp xong mọi việc, mỗi ngày sẽ cho người làm các loại thức ăn dinh dưỡng để em bồi bổ cơ thể, em yên tâm nghĩ ngơi cho khỏe, ta xuống cùng cha và đại ca bàn một số công việc.
Đỗ Diệu Quang ngồi bên cạnh Thu Nguyệt nhẹ nhàng nói, đối với người vợ thập phần yêu thương.
Thu Nguyệt sau khi nghe Diệu Quang liền nói:
- Chàng đi đi, em phải ngủ một lúc mới được, không nghĩ sinh con lại mệt mỏi và thống khổ đến như vậy.
- HAHA…Đúng rồi em tranh thủ nghỉ ngơi đi.
Đỗ Diệu Quang cười nói, kéo cửa đi ra ngoài.
- Cha! Có một việc mà con nghĩ trong lòng hoài, không biết có nên nói ra hay không?
Đỗ Diệu Quang ngổi trên ghế salon ở Đại Sảnh, tay đốt một điếu thuốc hướng về Đỗ Phách Thiên nói.
Đỗ Phách Thiên nghi hoặc nhìn con mình nói:
- Chuyện gì con nói đi!
- Lúc trưa hôm nay, thời điểm Thu Nguyệt hạ sinh, con nghe được một tiếng hống của rồng, mà lúc chiều con vừa nghe nói, tại quảng trường Đại Đường, con Cự Long tại đó bị vỡ nát, chính quyền đang điều tra chuyện này, đem chuyện này với chuyện đứa bé vừa sinh ra hình như có chút quan hệ, nên trong lòng có 1 chút nghi ngờ.
Nghe Đỗ Diệu Quang nói xong, Đỗ Diệu Tông liền nói:
- Hôm nay ta cũng nghe được, chỉ là vì không có chủ ý, nên cho là mình nghe lầm.
Đỗ Phách Thiên nhìn hai con trai, trầm giọng nói:
- Ta cũng không biết, ta sẽ phái người đi điều tra, hy vọng đây sẽ là dấu hiệu tốt.
Đỗ Diệu Tông nhìn Đỗ Phách Thiên nghiêm túc nói:
- Hy vọng ông trời sẽ ban phúc lành cho Đỗ gia ta.
Vừa lúc đó, Tào Quản gia đi ra ngoài trở về, nhìn thấy Đỗ gia ba vị gia chủ đều ngồi ở đó, liền thở gấp và nói:
- Lão gia, tôi vừa rồi làm một chuyến tới Quảng trường Thịnh Thế, thấy nhân viên chính phủ gặp ai cũng thăm dò, bất quá điều khiến cho tôi giật mình chính là….
Tào Quản gia trì hoản một hơi, liếc nhìn Đỗ Phách Thiên, lúc này Đỗ Phách Thiên nóng lòng hỏi:
- Cái gì?người nói ra đi..
Tào Kiếm nghe được lời của lão gia chủ, vội vàng nói:
- Tôi thấy một vị hòa thượng, đứng bên cạnh tại quảng trường, trong miệng luôn nói tới cái gì đó, trong tay phật châu loang loáng, người khác đoán chừng không để ý, nhưng tôi có thể nhìn ra, những hạt phật châu đó hình như phát ra ánh sáng có linh tính.
Đỗ gia ba phụ tử nghe xong,thì tròn mắt kinh ngạc, Đỗ Phách Thiên hướng về phía Tào Kiếm nói:
- Ngươi nhanh đi đến quảng trường, nhất định phải mời vị hòa thượng kia về, nên nhớ phải có thái độ cực kì lễ phép.
Tào quản gia nghe xong, vội vàng đi ra ngoài