Kể từ khi Bành Trân Trân nhìn trúng Long Thiếu Quân, hắn bị nàng dọa cho sợ đến gần chết, chỉ cần nơi nào có Bành Trân Trân xuất hiện, tuyệt đối không thể có thân ảnh của hắn.
Bành Trân Trân nhìn Long Thiếu Quân, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, bất quá, nhìn qua nụ cười kia đủ làm người ta rợn cả tóc gáy.
"Quân Quân iu, em là Trân Trân của anh đây, hôm nay cơ hội khó mà có được, vừa đúng dịp em bày tỏ nỗi niềm con tim với anh." Bành Trân Trân thanh âm ồm ồm vang lên, giọng nói mang theo tia hờn dỗi.
"Ặc..." Long Thiếu Quân chỉ cảm thấy bụng một trận sôi trào, cơm ăn vào buổi trưa đã lên tới cổ họng, vội vàng áp chế đem chúng nuốt xuống.
"Ý, Tiểu Quân Quân, anh chỗ nào không thoải mái a, để Trân Trân dẫn anh đi bệnh viện!" Bành Trân Trân một mực quan tâm, cất bước tới chỗ Long Thiếu Quân.
"Dừng!" Long Thiếu Quân mắt thấy Bành Trân Trân đang tới chỗ mình, bị dọa cho sợ phải lùi lại hai bước, hét lớn: "Ta, ta không sao hết, chỉ là thấy ngươi đến, có chút kích động."
"Hai chúng ta có thể nói là tâm ý tương thông nha, em gặp được anh lại càng thêm kích động, Quân Quân thân ái: kể từ lúc gặp anh, em mới biết có loại bệnh gọi là tương tư, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em liền hiểu cái gì gọi là si tình. . ."
"Aaa!" Long Thiếu Quân kêu thảm một tiếng, cơm trưa lúc này đã tràn vào đầy miệng, vội vàng liều mạng nuốt trở về.
"Tướng mạo anh tuấn của anh, giống như ánh dương đỏ chiếu khắp muôn nơi, khí chất cao ngạo của anh, giống như một tảng đá đứng sừng sững. . ."
"Oa!" Long Thiếu Quân không thể nhịn được nữa nhảy dựng lên như điên.
"Em biết em đã mắc phải bệnh tương tư, nhưng lại không cách nào không nhớ đến anh, em biết đó chỉ là vọng tưởng, nhưng lại hy vọng có được anh. . . Á, anh đừng có leo tường nha, trên kia toàn miểng thủy tinh không đó, coi chừng bị thương!" Bành Trân Trân quan tâm nói.
"Con bà nó lão thiên a, thằng nào xây tường lại cao như vậy, lỡ có người muốn trèo qua thì làm sao bây giờ!" Long Thiếu Quân mắng to.
"Đoạn tình này, đã chôn giấu bao nhiêu ngày, phần này yêu, đã lẻ loi bao nhiêu tối, hôm nay, em rốt cục lấy tất cả dũng khí, biểu đạt tình yêu của em dành cho anh. . ." Bành Trân Trân thâm tình xướng lên.
"Ôi ***, là con cɧó ©áϊ nào, lại gắn đầy thủy tinh trên tường thế này, ta đcm tổ tông tám đời nhà hắn!" Long Thiếu Quân rêи ɾỉ.
"Quân Quân thân ái, em yêu anh, hai ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, dưới đất như cây liền cành, trên trời như chim liền cánh, như keo như sơn, như cá với nước; anh là Ngưu lang, em là Chức. . . A, Quân Quân a, anh thế nào leo qua kia rồi, còn chảy rất nhiều máu, ai da, quên nói cho anh biết, bên kia là một ngõ cụt á!" Bành Trân Trân đau lòng kêu lên, thân thể hùng tráng "mềm mại" lập tức biến mất tăm hơi, tiếng bước chân dần dần đi xa, chỉ để lại Cố Ngưng Chi ngây ngô đứng tại chỗ, nhất thời không biết vừa xảy ra chuyện gì.
Một hồi lâu, Cố Ngưng Chi đột nhiên bật cười "hích hích" một tiếng, rồi ha hả cười to. Đột nhiên, nàng phát hiện không đúng, mình tại sao không có chút nào hình tượng thục nữ, cười to ngoài đường phố như vậy, tay khẽ che cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt bẽn lẽn nhìn chung quanh, thấy không có người bên cạnh mới yên lòng, ấy mà, từ trong mắt nàng, có thể thấy được nàng đang liều mạng nín cười.
"Rầm!" Long Thiếu Quân từ trên tường té xuống, nằm trên mặt đất rêи ɾỉ không ngớt, Bành Trân Trân đối với hắn quả nhiên là tình thâm ý trọng, đối với hắn không có chút lừa dối, phía bên này tường, quả nhiên là một ngõ cụt, hơn nữa ở đầu ngõ cụt không xa, có thể nghe thấy thanh âm yêu kiều của Bành Trân Trân vang lên, Long Thiếu Quân khẽ cắn răng, thầm nhủ một không sợ đau, hai không sợ khổ, ba không sợ chết, một lần nữa khiêu chiến bản thân, từ phía bên kia tường nhảy ra.
Thật lâu, Long Thiếu Quân rốt cục thở một hơi, vừa cúi đầu nhìn, thầm kêu không cong, hai bên sườn còn không ngừng chảy máu, vội vàng xé một đoạn ống tay áo lau, hoàn hảo, lúc trước hắn leo tường đánh rớt phần lớn thủy tinh, nên bị thương cũng không nặng, chẳng qua là có chút thoát lực mà thôi.
"Quân Quân, Quân Quân em yêu anh, tựa như chuột yêu gạo. . ." Bành Trân Trân thanh âm ồm ồm mang theo chút làm nũng lần nữa truyền đến.
"Xoẹt!" Long Thiếu Quân giống như ăn gan hổ, lập tức cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, phóng người lên, hướng về phía ngược với thanh âm truyền tới chạy trốn, trong chớp nhoáng, Long Thiếu Quân cho rằng nếu mình cũng đi tham gia vận hội thể thao của tỉnh, lấy tốc độ bây giờ, tuyệt đối có thể nằm trong top 3 a.
Rốt cục, Long Thiếu Quân cũng không còn nghe thấy thanh âm ngọt ngào của Bành Trân Trân nữa, nhìn quanh, bất tri bất giác đã chạy ra khỏi thành phố, đến chân núi Á Đồng Sơn.
Á Đồng Sơn là ngọn núi nằm bên ngoài thành phố nơi hắn ở, thế núi cũng không cao, mỗi khi mùa xuân tới, nơi này chính là thắng cảnh du lịch, người người ra vào tấp nập, bây giờ, lại chẳng có một ai.
Long Thiếu Quân lúc trước chạy một mạch như điên, bây giờ dừng lại, mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi, suy nghĩ một chút, đi qua một đoạn đường nhỏ, tới một nơi trên sườn núi, nơi này có một mảnh sân cỏ, vừa đúng nơi dùng để nghỉ ngơi.
Long Thiếu Quân nằm trên bãi cỏ, trong lòng thầm than không dứt, vốn tưởng rằng một tấm chân tình son sắt của mình, rung động lòng người, chắc mẩm sẽ làm xiêu lòng mỹ nhân a, vậy mà gặp phải con khủng long cái này, cơ mà là thoát được nhanh, nói không chừng hôm nay sẽ bị hái hoa, mình phải cáo biệt thân xử nam, thật là vận đen như cứt chó msà.
Trong miệng lẩm bẩm mắng, mơ mơ màng màng, Long Thiếu Quân đã chìm vào giấc ngủ say.
Không biết qua bao lâu, Long Thiếu Quân bị một loạt tiếng vang thức tỉnh, lập tức ngồi dậy, nhìn về hướng thanh âm truyền tới.
Quả nhiên, trên đỉnh núi lại truyền đến một tiếng vang nhỏ, Long Thiếu Quân lấy làm kỳ, ngẩng đầu nhìn trời một chút, cũng đã là buổi tối, trăng treo lơ lửng trên không trung, vùng đất là một mảnh trắng xóa.
Long Thiếu Quân đứng lên, lần theo thanh âm truyền tới chạy đi.
Vượt qua một sườn núi nhỏ, Long Thiếu Quân vừa nhìn sang, thiếu chút nữa đã la lên, bởi vì, trên mặt cỏ lưng chừng núi, có hai người đang đánh nhau kịch liệt.
Đó là hai trung niên nhân, một người mặc một bộ âu phục, tay cầm một thanh trường kiếm, trường kiếm ở trước người xuất ra những vòng tròn, đem tên còn lại bao phủ bên trong.
Tên còn lại cũng là một trung niên, dáng dấp hơi anh tuấn, người mặc một bộ y phục cổ trang, hai tay ở trước người không ngừng co duỗi, mỗi lần như vậy, vòng tròn do trung niên nhân kia bắn ra liền biến mất.
"Đang đóng phim sao, không giống a, nơi này chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa loại võ công này so với cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp còn muốn lợi hại hơn, cõi đời này dường như không nghe nói qua ai có võ công lợi hại như vậy a, nếu như có, người nọ đã sớm là trùm rồi, thật không hiểu được võ công của bọn họ làm thế nào luyện ra được, mình ngồi đợi một chút, nhất định phải bái một người trong bọn họ làm sư phụ mới được, nếu như có thể học được một chiêu nửa thức, nhất định sẽ trở thành minh tinh, đến lúc đó liền nở mày nở mặt rồi, cũng chả cần đi thi cái mẹ gì đại học nữa, cũng có thể kiếm nhiều tiền, cho cha mẹ một cuộc sống thật hạnh phúc a." Long Thiếu Quân đắc ý thầm nghĩ.