Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 64: Phải trang bức đúng chỗ (đáng tiếc không thấy được biến thân. . . )

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không sai, vô luận tinh xảo hoa mỹ cỡ nào, vô luận chất liệu phi phàm cỡ nào, vô luận sáng chói óng ánh cỡ nào.

Đều không thể thay đổi đây thật sự là ma pháp trượng Balala.

Thiếu niên run run rẩy rẩy quỳ mọp trên mặt đất, không thể tin được sự thật này.

Tuy chưa đọc qua, nhưng chính gã cũng đã từng nghe nói cái gì gọi là "Vô hạn lưu", mặc dù bị người đàn ông kia hung hăng khiển trách mình lãng phí thời gian, nhưng gã cũng biết rõ ràng!

Coi như trong cái gọi là "Vô hạn lưu" cũng không nên có loại vật này! !

Những nàng tiên Balala!

Đây là cái quỷ gì!

"À, lão đệ, đến lúc chúng ta ra sân rồi, đối mặt với đả kích như thế, gã nhất định sẽ gia nhập chúng ta."

"Chờ một chút. . ."

Lại thêm một người anh em số khổ, Mạnh Lãng thở dài rồi nói với Phương Nhiên, sau đó nhìn thấy Phương Nhiên vẫn ngồi chồm hổm ở chỗ cũ, ngó chằm chặp về phía trước!

"Lão đệ, cậu nhìn cái gì đấy?"

Mạnh Lãng không hiểu, nhưng lập tức nhận ra, nện huỵch vào lòng bàn tay, rồi nói:

"Cậu muốn nhìn năng lực của gã một chút, rồi thuận tiện để gã trải nghiệm cảm giác sinh tử, rèn luyện tâm trí của gã phải không?"

Mạnh Lãng chầm chậm gật đầu, quả thật dạng trải nghiệm này là rèn luyện tốt nhất đối với người mới.

"Không, tôi chỉ muốn nhìn một hồi gã có thể biến thân hay không thôi."

Mạnh Lãng: ". . ."

Lão đệ, tôi thỉnh thoảng phát hiện cậu rất bẩn bựa, quả thật rất khốn nạn à.

"Ài ài! ! !"

Phương Nhiên giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó! ! Mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn Mạnh Lãng!

"Đúng rồi, lão ca, anh mới là tổ tiên của biến thân ma pháp thiếu nữ! Bây giờ anh biến tới một bộ quần áo không được sao! !"

"Cút cmm đi! ! ! Lão tử còn lâu mới mặc quần áo thủy thủ! ! Hơn nữa cậu thua rồi, mau đem áo khoác của cậu cho tôi! ! !"

Mạnh Lãng gào thét một trận! !

Mà ở bên ngoài xung quanh thiếu niên, hiệu quả của thời gian ngừng lại đã bắt đầu kết thúc, không khí xung quanh rầm rầm vỡ vụn, chó Địa Ngục bắt đầu gào théo, nước bọt từ cái miệng thối hoắc bắn tung tóe!

Thời gian ngừng lại kết thúc!

Chó Địa Ngục đột nhiên nhảy lên!

Cảm giác tử vong chưa hề hiện rõ ràng như thế trong đầu thiếu niên!

Nó ngoác cái miệng rách rưới đầy máu me mang theo hơi thở thối hoắc, lao về phía gã!

Sau đó nó bị một luồng tinh thần lực trong suốt đánh bay thẳng ra ngoài, rồi kêu ăng ẳng hóa thành những hoa lửa dung nham hòa tan hết thảy.

Linh không thể nhịn được nữa, nàng rốt cuộc xuất thủ, vì bạn học chó Địa Ngục vừa ra sân mặc niệm một giây.

"Đệch, Nữ Vương đại nhân, cô đánh chết con chó đó làm gì, tôi vẫn chờ để nhìn biến thân á!"

"Nhìn biến thân cái quần què!"

Phương Nhiên tiếc nuối nói, không ngoài dự đoán ngênh đó chính là tiếng mắng mỏ của Mạnh Lãng và Linh!

"Tốt, hiện tại chúng ta đã bại lộ, chuẩn bị ra ngoài đi, song, lão ca, anh không cảm thấy chúng ta nên nghĩ ra một hình thức ra sân thiệt là ngầu sao?"

Hai mắt Phương Nhiên lóe sáng, hắn nói:

"Đối với bạn học thế giới quan vỡ vụn-ing này, chúng ta nhất định phải dùng hình thức chấn động nhất để xuất hiện, phải trang bức đúng chỗ!"

"Ừm. . ." Mạnh Lãng vuốt cằm suy tư không tới một giây, lẩm bẩm nói: "Hơi có lý đó. . ."

Trong không gian số liệu, Linh vỗ trán một cái, hai con hàng này thật hết thuốc chữa.

"Có thể lão đệ, hiện tại tôi chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, mặt cậu thì loang lổ vệt máu, làm sao trang bức đúng chỗ?"

Mạnh Lãng nhướng mày hỏi lại, Phương Nhiên nở nụ cười thần bí, từ trong ngực chầm chậm rút ra thẻ bài【 ILLUSION 】. . .

. . .

. . .

Quái vật mới đây còn uy hϊếp sinh mệnh mình, chớp mắt một cái hóa thành tro tàn biến mất tăm, thiếu niên nhìn vết tích còn sót lại trên mặt đất, thật lâu không nói gì, rung động khiến hô hấp của gã như thể ngừng lại.

"Cậu không sao chứ?"

Bỗng dưng có tiếng nói vang lên sau lưng!

Thiếu niên đột nhiên ngoái đầu! Nhìn thấy!

Hai bóng người xe mở màn đêm, từ trong tối đi tới!

Hô! Ầm! !

Ngọn lửa cháy ngùn ngụt dưới chân bọn hắn, áo dài đen nhánh thẳng tắp trên thân, góc áo mang theo ánh sáng tối tăm, tiếng ủng da giẫm trên mặt đất vang lên, bên dưới mắt kính đen là gương mặt lạnh lùng cứng cỏi, nhất là người đi ở phía trước, trên tay cầm một thanh trường kiếm màu bạc, mỹ lệ như một tác phẩm nghệ thuật.

"Vẫn khỏe chứ?"

Nam nhân phía trước lên tiếng, hắn tiện tay tháo xuống kính râm, tùy ý quăng ra, kính râm hóa thành ánh sáng biến mất tăm, như thể rời đi cơ thể của hắn thì không có cách nào tồn tại.

Thiếu niên ngây ngẩn cả người, hai người trước mắt khiến gã không cách nào trả lời.

Song, kinh lịch trong quá khứ vẫn để gã nhanh chóng bình tĩnh lại, gã hít sâu một hơi, ráng chống đỡ mặt đất đứng lên.

Cứ việc đối mặt với hai người so với những người mạnh mẽ gã từng gặp qua đều lợi hại hơn, cảm giác áp bách mười phần, nhưng gã vẫn bình phục tâm tình, chầm chậm mở miệng.

"Tôi không sao, cám ơn các người đã cứu tôi."

"Chuyện nhỏ, không có chúng tôi cứu cậu, cậu cũng có thể dùng năng lực của mình để giải quyết."

Một người nam nhân khác mở miệng, thiếu niên nhìn về phía gã, so với người cầm kiếm, gã còn muốn vạm vỡ hơn một ít, gương mặt đeo kính đen cũng đặc biệt dọa người.

"Bất kể như thế nào, đều cám ơn các người đã cứu mạng tôi." Thiếu niên lắc đầu, rồi dừng một chút tựa hồ muốn hỏi điều gì nhưng lại không mở miệng.

Phần phật phần phật!

Ngọn lửa tụ lại, hóa thành một con chim lửa, hắc diện thạch đen tuyền trở thành đôi mắt của nó, lông đuôi từ lửa nóng bỏng mà lộng lẫy, cháy hừng hực trong không khí rải rác từng đóa hoa lửa, mang theo hơi nóng rực, đậu trên bờ vai của nam nhân phía trước.

Con ngươi của thiếu niên co vào như thể bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động.

"Chúng tôi cứu cậu không hẳn là thuận tay mà còn mục đích khác nữa."

Chim lửa đậu trên vai hắn, nhưng chiếc áo dài đen nhánh không biến hóa chút nào, trường kiếm màu bạc bị hắn tiện tay cắm phập vào mặt đường cứng rắn dưới chân, rồi thuận tay lấy ra một bao thuốc lá đắt đỏ và đẹp đẽ, chim lửa bên cạnh run xuống một phiến lông vũ hóa thành đốm lửa, cho hắn nhóm thuốc.

"Mục đích gì?"

Nghe nói như thế, thiếu niên lập tức không tâm tình đi kinh ngạc đủ loại thủ đoạn thần kỳ không thể tưởng tượng nổi của hai người trước mắt, theo bản năng hỏi lại.

"Gia nhập chúng tôi."

Nam nhân vạm vỡ bên cạnh lãnh đạm nói, mà lời nói của gã cũng làm cho con ngươi của thiếu niên co rụt lại.

"Vì sao?"

"Bởi vì trên người cậu có chỗ tương tự với chúng tôi."

"Cũng vì điều này thôi sao?"

"Chỉ như là vậy đủ rồi."

Lần này là nam nhân phía trước trả lời, hắn nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói thuốc, nhe răng cười với thiếu niên.

"Gia nhập chúng tôi, chúng tôi sẽ nói cho cậu biết mọi chuyện liên quan tới Dạ Chiến, tin tưởng tôi, không có người hướng dẫn, rất khó sống sót trong Dạ Chiến."

Thiếu niên trầm mặc tựa hồ nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, cân nhắc đủ loại tin tức.

Nhìn thiếu niên trầm mặc, nam nhân ở trước mắt cười một cái, rồi nhấc lên trường kiếm màu bạc điêu khắc hình rồng cắm trên mặt đất, tiện tay ném đi điếu thuốc chỉ hút một hơi, điếu thuốc cũng biến mất tăm.

Vẫn ung dung nói tiếp:

"Đương nhiên, cậu muốn từ chối cũng được, chúng tôi sẽ không ép buộc. . ."

"Không, tôi gia nhập các người."

Không đợi nam nhân nói hết lời, thiếu niên tức thì bình tĩnh nói như thể hạ quyết tâm.

Ngay khi thiếu niên nói xong lời này, nhắc nhở từ hệ thống lập tức vang lên.

【 đinh! Ngài đã vào tổ đội 】

Sau khi xem hết thông báo này, thiếu niên phát hiện hai người trước mặt đột nhiên. . . Ừm, dừng lại.

"Thế nào, lão ca, trang bức kiểu này cũng được há. . ."

Một giọng nói lạ lẫm kỳ quái vang lên, tựa như rất xa nhưng cũng rất gần.

"Không tệ! Không tệ! Lão đệ, trang bức kiểu này dùng rất đúng chỗ."

Một giọng nói lạ lẫm khác vang lên, tựa như rất xa nhưng cũng rất gần.

Sau đó xảy ra cảnh tượng này, thẳng đến rất nhiều năm về sau đều để cho Cẩu Úc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh hai con hàng này tơi bời một trận!

Chỉ thấy hai người nam nhân mặc áo dài đen nhánh lạnh lùng, cứng cỏi và ngầu lòi vừa rồi đột nhiên giống như một thước phim bị ấn tạm ngừng.

Sau đó chậm rãi tiêu tán.

Tựa như ảo ảnh.

Sau đó một người nam nhân hai ở trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc và một thanh niên lấm lem bụi đất trên người, gương mặt còn loang lổ vết máu đứng trước mặt gã.

Còn con chim lửa mỹ lệ cũng biến mất tăm, thay vào đó là một pin sạc dự phòng, lơ lửng trên vai của thanh niên.

Sạc dự phòng là cái quỷ gì a! ! !

Thiếu niên gầm lên trong lòng!
« Chương TrướcChương Tiếp »