Lúc này vẻ mặt Phương Nhiên tràn đầy, không!
Đầy đầu đều là sững sờ!
Mẹ nó! ! Móa! Đây chuyện gì?
Phương Nhiên run run rẩy rẩy thu tay về, nước mắt lưng tròng, thuận tay che kín gương mặt.
Ông trời ơi, con mẹ nó đến cùng chuyện gì xảy ra mới có thể biến một cô bé xinh đẹp thành một thằng đàn ông ngồi móc chân!
Hơn nữa lại là một tên biếи ŧɦái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ!
Không! Tỉnh táo!
Tỉnh táo!
Phương Nhiên, ngươi nhất định phải tỉnh táo!
Càng là loại tình huống này, càng là lúc nam nhân thể hiện ra trấn định!
. . .
Moá. . . Đột nhiên phát hiện tuần này hình như mình nói như vậy nhiều gấp năm lần trong một năm qua.
Phương Nhiên run lẩy bẩy nhìn về phía trước, một lần nữa xác nhận Mạnh Lãng đang ngồi đối diện, rồi hắn ngó gã chỉ mặc mỗi quần cộc, hai tay để trần, lúc này cũng run rẩy nhìn chính mình.
Moá, con hàng này mặc kiểu quần què gì đây! ?
Moá, con hàng này hoá trang kiểu quần què gì đây! ?
Khoé miệng Mạnh Lãng cũng giật giật nhìn bộ dạng rách rưới đầy bụi đất của Phương Nhiên, phảng phất như mới từ công trường tan tầm trở về, điểm chết người chính là, mặt bên phải tựa như những nam chính trong những quyển manga nhiệt huyết, loang lổ vết máu đỏ ngòm che lấp cả con mắt.
Trời, lão đệ đang cosplay sao?
Thật tình không biết, lúc này trong lòng Phương Nhiên cũng đang xỉa xói Mạnh Lãng, toàn thân chỉ mặc độc một chiếc qυầи ɭóŧ.
Đệch. . . Con hàng này không phải vừa mới quay tay xong chứ ?
Nhưng sau một phen giãy dụa kịch liệt trong lòng, Phương Nhiên rốt cuộc cũng thừa nhận, ngồi đối diện mình xác thật là Mạnh Lãng, rồi hắn nổi lên một nghi vấn trong lòng.
Vì sao?
Nhưng Phương Nhiên nhanh chóng biết được nguyên nhân, hắn theo bản năng ngó dáo dác xung quanh.
Thì ra hiện tại hắn đang ngồi trong một sảnh uống trà rộng rãi, khắp nơi bày biện mấy bộ bàn ghế cao cấp, mỗi một bộ gồm một cái bàn kèm với mấy cái ghế, có nơi thì hai người ngồi, nơi thì ba người.
Rồi Phương Nhiên thấy được đường phố phồn hoa bên ngoài mà hắn chưa từng gặp qua. . .
Trời tối, không có người.
Ừm. . . .
Tốt, mình hiểu rồi.
. . .
"Đậu móa. . . ."
Phương Nhiên che mặt khóc sướt mướt, một lần nữa cảm thấy mình không thể nhìn thẳng vào vận mệnh.
Vì sao, cuối cùng vì sao mình lại tiến đến đây?
Con mẹ nó, mình mới ở nhà nghỉ ngơi một ngày thôi mà! !
Ngày đầu tiên sập cao ốc! Ngày thứ hai rơi từ không trung! Ngày thứ ba đánh sập phòng thay quần áo nữ!
Thật vất vả được một ngày thứ tư để nghỉ ngơi, con mẹ nó nửa đêm còn chọc trúng bọn buôn lậu ma tuý!
Tốt, những điều này còn chưa tính, Phương Nhiên cảm thấy lòng dạ rộng rãi của mình đều có thể nhẫn nhịn những chuyện này.
Có thể ngày thứ năm ngươi lại bắt ta vào đây!
Điều này cũng quá đáng đi! ?
Hết thảy năm ngày tới bốn lần!
Ngay cả đại di mụ [1] đều không tới thường xuyên như thế á!
*([1] đại di mụ: kinh nguyệt)
Phương Nhiên tràn đầy tuyệt vọng, cảm thấy mình sinh không thể luyến [2], hiện tại trên mặt hắn chỉ còn kém viết mấy chữ ‘lại muốn tham gia cái đồ chơi quỷ quái này, mình thà rằng bị đè dưới mặt đất cho rồi"
*([2] sinh không thể luyến (生无可恋): Đây là một ngôn ngữ mạng, ý chỉ cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả)
Còn có! ! Mình mới không phải đi đâu sập đó! ! !
Nói mình đi tới đâu sập tới đó, đều là người xấu! ! !
“Lão ca, có thể giải thích cho tôi một chút tình huống bây giờ không?”
Phương Nhiên phiền muộn mở miệng. . . .
“Lão đệ, cậu phải tin tưởng tôi, tôi mặc như vầy là có nguyên nhân hết, cậu tuyệt đối không nên hiểu sai, vừa lúc nãy tôi chỉ. . .” Mặt gã ra vẻ đứng đắn, gã nghiêm túc giải thích.
“Tôi không hỏi anh vì sao ăn mặc như vậy được chứ! ?” Phương Nhiên lập tức trợn trắng mắt, ngồi phịch ở trên ghế, chẳng muốn nhúc nhích, có quỷ mới biết rõ anh có phải đang quay tay thì bị bắt tới hay không.
“Ách,” Mạnh Lãng nghẹn lời một giây, rồi lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, chính trực nói ra.
“Vậy tôi cũng không có gì để nói!”
Trời, ngoại trừ vì sao anh chỉ mặc qυầи ɭóŧ, chuyện gì anh cũng không biết sao?
Phương Nhiên thở dài thườn thượt, thật là muốn mạng à, lão tử vừa mới liều mạng với người khác bên ngoài, dù cho hiện tại vẫn còn nguy cơ sinh tử à, ngươi đột nhiên bắt ta tới đây thật được chứ?
Có thể đừng "sóng trước chưa yên sóng sau đã tới" [3] được hay không, loại mô-tip này thật mệt tim à. . .
*([3] Nguyên văn là一波未平一波又起: nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi, nghĩa là tai nạn này chưa xong tai nạn sau đã tới, hết chuyện này tới chuyện khác lúc nào cũng có chuyện xảy ra)
“À nè, lão ca, vì sao chúng ta lại ở cùng một chỗ vậy?” Phương Nhiên ngó dáo dác xung quanh một lần nữa, đây là một nơi xa hoa lịch sự, tao nhã, ít nhất cũng ngót nghét một trăm chỗ, mà mới chỉ có mỗi hắn và Mạnh Lãng.
"Tràng cảnh tổ đội”
Thình lình, Linh trả lời hắn, trong mũ trùm đầu nàng cũng rất kinh ngạc.
Con hàng này vậy mà lại đuổi kịp tràng cảnh tổ đội?
Đây thật là. . .
Nghe xong ‘bắp đùi’ mở miệng, Phương Nhiên vội vàng lấy lại tinh thần, nịnh nọt hỏi lại:
“Lão đại, chuyện này là thế nào, tràng cảnh tổ đội là gì vậy? Hơn nữa vì sao tôi đột nhiên bị kéo vào đây, cô gái bên ngoài kia không sao chứ. . . Còn có tôi. . .”
"Câm miệng.”
Linh lạnh lùng quát bảo hắn ngưng lại, nói ra với vẻ bất thiện:
“Chuyện gì nên nói ta tự nhiên sẽ nói, hơn nữa, chớ có dùng cái danh tự tục tằn như vậy để gọi ta! Cô gái kia chắc chắn không có việc gì, nhưng ngươi có biết không. . .”
Linh chợt ngừng lại một chút.
Sau đó lạnh lùng nói tiếp.
“Tóm lại chớ hỏi nhiều, ta sẽ nói cho ngươi biết nên làm gì.”
“A, nhưng mà cô gái kia thật sự không sao chứ?”
Phương Nhiên vẫn hơi không yên tâm hỏi lại, quẳng một cô gái ở trong một nơi vừa tối om vừa chật chội, hắn vẫn cảm thấy có phần không yên lòng.
Mặc dù cô gái đó chẳng hề có quan hệ gì với hắn.
“Ngươi ngược lại thật sự lo lắng cô nàng kia.” Linh cười lạnh nói: “Thời gian trong Dạ Chiến và bên ngoài khác biệt, tuy nhiên chỉ là một toà hai tần sụp đổ mà thôi, nàng ước chừng chờ không đến nửa giờ sẽ được cứu ra ngoài.”
Thằng ngu này còn không biết mình chọc phải phiền phước lớn cỡ nào, trong không gian số liệu Linh cuối tầm mắt thấp xuống, không tiếp tục giải thích.
Cùng lắm thì mình ngủ đông mấy năm mà thôi, nếu nói cho tên chết nhát này rằng hắn sắp chết, không biết hắn sẽ hoảng loạn thành bộ dạng gì đây.
“A, vậy thì tốt, hiện tại tôi nên làm gì đây?”
Phương Nhiên ngồi nghiêm chỉnh hỏi, Linh chầm chậm từ trong mũ trùm đâu bay ra ngoài, Mạnh Lãng cũng biết rõ sự tồn tại sạc dự phòng của Phương Nhiên là lợi hại cỡ nào, nhìn thấy bộ dạng ‘cung nghênh’ của hắn, gã bèn xoa xoa tay bày ra dáng vẻ nịnh nọt.
“Ài này, Nữ Vương đại nhân, cô cũng tới.”
"Đừng gọi ta la Nữ Vương đại nhân!"
Đối với tên biếи ŧɦái này chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ thêm với vẻ mặt hèn mọn, Linh gầm thét!
“Nghe cho kỹ, lần này là tràng cảnh tổ đội, cho nên hai người các ngươi vừa thành lập tổ đội mới có thể xuất hiện bên trong tràng cảnh này.”
Dằn xuống cảm giác phẫn nộ rất muốn đập hai con hàng lần trước sợ thành chó, Linh lạnh lùng giải thích.
"Ân ân ân!"
"A a a! !"
Hai người gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, Linh im lặng liếc mắt, nàng dám khẳng định, chỉ cần có một tia nguy hiểm, hai tên này hẳn sẽ sợ tè ra quần.
“Tràng cảnh tổ đội bình thường đều là hoàn thành mục tiêu giữa các tổ đội với nhau, từ đó Hệ thống Dạ Chiến sẽ ban cho phần thưởng.”
“Hiện tại mở ra giao diện của các ngươi, hệ thống sẽ cung cấp tin tức của tràng cảnh lần này.”
Hai người vội vàng mở ra giao diện của mình, Phương Nhiên vụиɠ ŧяộʍ mở ra màn hình Thủ lĩnh thẻ bài Sakura màu hồng phấn của mình, rồi một cửa sổ khác từ hệ thống hiện ra.
【 Đinh! Ngài đã được tuyển chọn cho tràng cảnh tranh đoạt tổ đội lần này 】
【 Mục tiêu nhiệm vụ: Tìm kiếm và gϊếŧ chết C- 13 】
【 Miêu tả mục tiêu: C- 13 tập hợp từ đủ loại - 【 số liệu xóa bỏ 】, hiện nay đã biết dưới bất kỳ tình huống nào, nó có khả năng thay hình đổi dạng, có thể đội lốt mọi loại sinh vật, cũng có thể bắt chước hầu hết các hành vi của sinh vật đó, từ đó lừa gạt suy nghĩ của những sinh vật khác, C-13 cũng có thể sao chép toàn bộ năng lực của sinh vật đó, nhưng bởi vì tập hợp từ đủ loại -【 số liệu xóa bỏ 】, khi ngụy trang của C-13 bị phát hiện, nó lập tức sẽ tiến vào trạng thái phẫn nộ, đồng thời nhanh chóng trốn thoát khỏi người phát hiện nó 】
【 Ban thưởng của nhiệm vụ: Mỗi người trong tổ đội sẽ nhận được dược tề tăng 100 điểm ma năng/thể năng x5 】
【 Ban thưởng đặc biệt của nhiệm vụ: Không biết 】
【 Thời gian hoàn thành nhiệm vụ: Ba buổi tối Dạ Chiến 】
【 Số lượng người sẵn sàng tham gia: 2/16 】
Đây là lần đầu tiên Phương Nhiên nhìn thấy nhiều nhắc nhở như vậy từ hệ thống, mỗi một miêu tả từ dòng tin tức lạnh lẽo làm cho hô hấp của hắn gấp gáp hơn, điều này khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ, đến cả dạ khí cấp A đều dùng một dòng miêu tả đơn giản【 Dạ Chi Hành Hương thuộc về Tư Duy và Ký Ức trên vai Thần Vương 】, ngay cả phương pháp sử dụng cũng không nói rõ.
Vậy mà tràng cảnh tổ đội lần này lại miêu tả nhiều như vậy!
“Tôi luôn cảm thấy phong cách miêu tả này gặp qua ở đâu. . .” Phương Nhiên lắp ba lắp bắp khẩn trương hỏi.
"Đừng!"
Mạnh Lãng quyết định thật nhanh ngắt lời hắn, vội vã dừng Phương Nhiên muốn nói những đồ chơi nguy hiểm kia.
“Tôi biết cậu muốn nói điều gì, nhưng chớ có nói ra! Tôi mới không muốn biết về sau ngộ nhỡ chớp mắt một cái, một con quái vật tức thì thuấn di sau lưng ngươi, đập nát phần gáy của ngươi
là sung sướиɠ cỡ nào!"
Đối với hai kẻ dở hơi thích khoe mẽ này, Linh chẳng còn hơi sức đâu mà đi quản, nàng nhìn giới thiệu của tràng cảnh lần này, cau mày suy tư.
Cấp C số hiệu trước hai mươi sao?
Hơn nữa còn có phần thưởng tăng giá trị ma năng và thể năng.
Tràng cảnh mười sáu người sao?
Thế rồi nàng phát hiện hai tên chết nhát đang ngồi tán dóc huyên thuyên bên cạnh, cố gắng dằn xuống cơn tức giận, nàng quát nhẹ:
"Chớ nhiều lời với lão nương!"
Phương Nhiên, Mạnh Lãng lập tức giống như học sinh tiểu học bị giáo viên bắt gặp, Linh nhìn hai con hàng này, một tên thì tay để trần chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ, một tên thì toàn thân rách rưới, trên mặt loang lổ vết máu, thở dài một hơi.
“Chú ý một chút, những người tham giác khác sắp tới.”
Vừa dứt lời, trên những bàn trà khác, ánh sáng chợt lấp lóe.