“Ừm. . . Chị ơi, điện thoại di động của tôi không cẩn thận rơi bể, nơi này có thể sửa chữa được không?”
Cô gái cẩn thận mở miệng hỏi, giọng nói trong trẻo, để cho người ta kìm lòng không được có chút say mê, Phương Nhiên cũng giật giật lỗ tai.
Đệch, tiếng nói thật dễ nghe.
Bình thường chỉ tiếp xúc với toàn lứa tuổi cha chú, Phương Nhiên lập tức cảm thấy nhân sinh của mình rõ là u ám và xám xịt.
“A, đương nhiên, có thể sửa, xin hỏi điện thoại của chị hiệu gì vậy?”
Một nữ nhân viên bán hàng khác bị cách ăn mặc của cô gái làm sững sờ một chút, nhanh chóng lấy lại tinh thần mỉm cười hỏi.
“A, hiệu. . .” Như thể bị hỏi tới chỗ mình sơ sót, cô gái vội vàng lục lọi lấy ra điện thoại từ trong túi xách của mình, đưa cho nữ nhân viên bán hàng, nàng ấp úng: “hình như là Apple. . .”
Nữ nhân viên bán hàng nhận lấy, hơi kinh ngạc, iPhone 11 pro max, lại là mẫu mới nhất?
Nàng cẩn thận cầm lấy, chiếc điện thoại nho nhỏ này tương đương với hai tháng tiền lương của nàng!
"Há! Xem điện thoại của người ta kìa, nhìn lại của ngươi đi, chênh lệch tới nổi thái độ của nhân viên cũng không giống nhau.”
Linh tiếp tục trào phúng trong đầu Phương Nhiên, hắn vẫn trợn to mắt ra vẻ khinh khỉnh, không muốn phản ứng tới tiểu công chúa dường như rất giàu có không hiểu sự nghèo khó của người khác.
Lại nói người tham gia Dạ Chiến đều rất có tiền phải không?
Vậy thể nào cũng có con đường kiếm tiền à?
Thế tại sao mình lại nghèo túng như vậy?
Phương Nhiên không khỏi rơi vào trầm tư.
“Ừm, nếu như bị nước vào, khả năng cần phải thay luôn bo mạch chủ, giá cả khoảng chừng hai ngàn tệ, thậm chí còn hơn. . .” Nữ nhân viên bán hàng này cũng công tác rất lâu, lập tức giải thích rành mạch.
“Nghe kìa, người ta sửa điện thoại đều đủ ngươi mua hai ba chiếc. . .”
Linh vẫn tiếp tục lải nhải trong đầu Phương Nhiên, mặc dù nàng chướng mắt năm mươi vạn đô-la Mỹ tiền phi pháp, nhưng nếu như hiện nay có một khoảng tiền như vậy, ít nhất nàng có thể xây dựng một mạng lưới thiết bị kết nối internet, từ đó thu thập càng nhiều tin tức hơn.
Mặc dù không có, cũng có thể kết nối thông qua Dạ Võng, nhưng yêu cầu tốc độ truy cập cao, Linh tự nhiên không thể chịu đựng được.
"Nào có, rõ ràng là hai cái rưỡi. . ."
Phương Nhiên mạnh miệng chống chế, lúc này trước quầy, sau khi nghe được nhân viên báo giá, cô gái bỗng dưng ngây người một lúc, giống như chợt nhớ ra điều gì đó.
Cử động lập tức hơi mất tự nhiên một chút, tựa hồ thẹn thùng, dưới khẩu trang, nàng có vẻ như khẽ cắn bờ môi, lí nhí nói.
" Tôi không mang tiền. . ."
Này này, một thân trang phục của cô đoán chừng đều có thể sửa chữa được năm chiếc điện thoại, hơn nữa không phải không mang đủ tiền, mà là không mang tiền, cô là nhà nào đại tiểu thư vậy?
Trong lòng Phương Nhiên cà khịa một hồi, mà ý nghĩ của nhân viên bán hàng cũng không khác mấy so với hắn, nữ nhân viên bán hàng nhìn xem cô gái mặc toàn hàng hiệu đắc tiền, cũng thầm cười khổ.
Vậy mà không mang tiền?
“Không sao cả, chờ điện thoại của chị sửa xong, có thể thanh toán qua chuyển khoản.”
“Tôi cũng không có thẻ ngân hàng hay thẻ tín dụng gì hết. . .”
Giọng nói của cô gái trở nên nhỏ hơn, nàng cúi gầm mặt xuống, thẹn thùng tới nổi gương mặt nàng đỏ ửng như gấc.
Này này này, cô là tới đùa với nhân viên bán hàng (tôi) sao?
Phương Nhiên và nhân viên bán hàng cùng lúc nói thầm trong lòng.
"Không có ý định giúp nàng sao?"
"Cô đang nói cái gì?"
Linh đột nhiên hỏi Phương Nhiên, hắn kinh ngạc đáp lại nàng.
“A ~ Loại tình huống này, chẳng phải là dựa theo mô-tip tiểu thuyết của ngươi, không phải là sau khi nhân vật chính lấy được dị năng sẽ giúp mỹ nhân giải quyết rắc rối, rồi lưu lại cho người ta ấn tượng sâu sắc, cuối cùng phát triển quan hệ sao?”
Linh chậm rãi nói.
Phương Nhiên im lặng, móa, vì sao cô lại rõ ràng mô-típ của tiểu thuyết đô thị như vậy! ?
“Cô cứ chọc ngoáy tôi đi , tôi cũng không giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết thu hoạch được năng lực ngầu lòi gì hết, tôi chỉ muốn nói, cô cũng không biết y thuật, dẫn đến tôi cũng không có cách nào cứu chữa đại nhân vật bị bệnh nan y vừa vặn tái phát, từ đó cũng không có cách nào tìm kiếm quan hệ và danh tiếng, dựa vào cái gì cô yêu cầu tôi giống như những nhân vật chính đó làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Tên ta cũng không phải là Dược lão, sẽ không biết y thuật, thật rất xin lỗi rồi ~, còn có, luôn luôn ở thời điểm ta ngầm nói móc ngươi, phản ứng của ngươi đặc biệt nhanh nhạy đấy.”
Linh lạnh lùng cười nói trong đầu Phương Nhiên, hắn cũng khẽ đảo cặp mắt cá chết, đáp lại:
"Quá khen, quá khen, "
“Anh ơi, điện thoại di động của anh đây.”
Lúc này, nữ nhân viên đi lấy cho Phương Nhiên chiếc điện thoại cổ lỗ sỉ cũng đã trở về.
Phương Nhiên đứng dậy từ cái ghế bành bên cạnh, đi tới quầy hàng gần đó, nhận lấy hộp điện thoại di động, mà lúc này, cô gái mang theo mắt kính, khẩu trang mà mũ mềm cũng theo bản năng nhìn Phương Nhiên một chút.
Sau đó nàng ngây ngẩn cả người.
“A, tốt, cảm ơn.”
Sau khi xác nhận điện thoại, Phương Nhiên xoay người toan rời đi.
"A, cái kia! ! !"
Đột nhiên, Phương Nhiên cảm giác có người kéo lại góc áo của mình.
Hắn có chút bất ngờ, xoay người lại, nhìn xem thiếu nữ đột nhiên lớn tiếng mở miệng.
"Cái kìa. . . Cái kia. . ."
Không riêng gì Phương Nhiên, những người khác trong cửa hàng cũng tò mò nhìn nàng vì sao đột nhiên lại kéo người ta lại.
Thiếu nữ lập tức cũng lúng ta lúng túng, hiện tại nàng cứ nghĩ ngợi vẩn vơ ở trong lòng.
A! Thật tìm được rồi!
A ~ mình đang làm gì đây! Vì sao lại níu người ta lại!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Giờ mình nên nói điều gì đây?
Nói điều gì cho phải à?
Không được, đừng hoảng hốt, nỗ lực lên,
Thế nhưng mình cố ý đi nhờ tổ mẫu mới tìm được nơi này đó!
"A, cái kia. . . Cái kia. . ."
Thiếu nữ ngẩng đầu lên tập trung vào Phương Nhiên. Ở khoảng cách gần hắn mới phát hiện, cô bé này có một đôi mắt to rất xinh đẹp.
Nhưng mà nàng giữ mình lại làm gì? Trong lòng Phương Nhiên kinh ngạc nghi hoặc.
Không có đạo lý, mình không có khả năng đẹp trai tới nổi nữ thần cấp bậc này đều chủ động tới bắt chuyện chứ?
Mỗi người đều có tâm tư phức tạp, giằng co lẫn nhau.
Tuy nhiên lúc này Linh ngược lại nghiêng đầu nghiến răng một tiếng, không giống tên ngu xuẩn kia, nàng sớm nhận thiếu nữ ngụy trang kỹ lưỡng trước mặt.
Biết rõ các nữ nhân viên bán hàng đang cười trộm mình, mới khiến cô gái kịp phản ứng "ô ngô" một tiếng trong lòng, ý thức được động tác của mình rất kỳ cục, sau đó nàng cảm thấy mặt của mình nhanh chóng nóng bừng lên, nắm chặt góc áo của Phương Nhiên, trừng to mắt nhìn hắn, hoảng quá không kịp lựa lời lớn tiếng nói:
“Cái kia. . . Mình có thể mời bạn ăn cơm không! !”
Một ít lời kỳ quặc thốt ra từ trong miệng thiếu nữ, Phương Nhiên lập tức sững sờ, nhưng cô gái lại thở phào nhẹ nhõm.
Quá tốt rồi, cuối cùng cũng nói ra!
Mình làm được rồi!
Bước đầu tiên!
Bước kế tiếp, chính là muốn phương thức liên lạc của hắn. . . .
Thiếu nữ mở to đôi mắt xinh đẹp của nàng, trong đôi mắt lóe ra những tia hào quang khiến người ta rung động.
Nhưng hiện tại, Phương Nhiên hoàn toàn không có cảm giác gì bởi vì hắn đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Một cô bé xinh đẹp vừa nhu nhược vừa dễ thương, lại ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, tất đen váy ngắn với giày da nhỏ nhắn, quần áo nhẹ nhàng.
Đang mời mình đi ăn cơm sao?
Vẫn là lần đầu tiên gặp gỡ, tình huống ngẫu nhiên! ?
Đợi một chút,
Hiện tại mình chẳng lẽ đang nằm mơ?
Thế là, não chập mạch treo máy.
Hắn vô thức theo bản năng cà khịa của mình, Phương Nhiên nhịn không được miệng, nói ra một câu không chỉ Linh mà cả nhân viên bán hàng đều thầm mắng ‘F.A’
“Ách, cô không phải không mang theo tiền ư. . .”