Chương 45: Dạ Sanh, bớt giận còn không tới mức như vậy

Bắc Kinh, trong khu vực cấm xa xôi nào đó.

Đây là nơi mà người bình thường không thể tiến vào. Dọc theo hàng rào kẽm gai, các binh sĩ tay ôm chặt súng luân phiên nhau tuần tra cảnh gác, bên cạnh là những lá cờ báo hiệu mang tiêu chí quân đội cảnh báo tất cả mọi người. Cánh cổng sắt to tướng đứng sừng sững toát lên uy nghiêm, luôn luôn có cảnh vệ vũ trang đầy đủ canh giữ suốt 24/24, ngăn chặn bất kỳ kẻ nào bén mảng lại gần.

Mà bên trong khu vực được canh giữ nghiêm ngặt này là một dãy nhà hiện đại đầy đủ tiện nghi.

Nào là sân luyện tập, ký túc xá, sở nghiên cứu, còn có những khu vực không biết công dụng, tất cả cùng một chỗ hợp thành mảnh cấm khu này.

Hoặc có thể gọi bằng một tên khác

—— Tổng cục giám thị tràng cảnh Dạ Chiến Hoa Hạ

Một chiếc xe Audi chầm chậm chạy vào cánh cổng sắt to lớn, dừng xe lại trước cổng để kiểm tra, người lái xe giơ ra thẻ căn cước của mình.

"Xác nhận không sai, cho đi."

Cảnh vệ trực ban cúi chào một cách tiêu chuẩn, sau đó lệnh cho gác cổng mở ra cửa sắt.

Xe Audi lái vào trong Dạ Cục, sau đó dừng lại trước một tòa nhà lớn nhất, mặc dù trời càng ngày càng tối nhưng vẫn còn lác đác vài bóng người ở nơi đó.

Một bóng người cao gầy bước xuống, đôi chân dài miên man được che phủ bởi lớp tất mỏng màu đen càng thêm gợi cảm, được phối với đôi boot nữ cổ thấp mang phong cách Anh càng tôn thêm chiều cao của nàng. Bên ngoài khoác chiếc áo dạ dáng măng tô màu đen sẫm phối cùng áo sơmi công sở trắng tinh tươm bên trong toát lên vẻ thanh lịch sang trọng, mái tóc đỏ sậm hơi xoăn ôm lấy gương mặt tinh xảo viễn siêu các minh tinh.

Dạ Sanh.

Sau khi Túc Quần nhìn thấy Dạ Sanh, vội vàng xuống xe, còn chưa chờ gã mở miệng, Dạ Sanh đã không kịp chờ, vội vàng hỏi:

“Cậu xác định có tin tức của người kia! ?”

“Ừm, không sai, chị Dạ Sanh, nàng hoàn toàn ăn khớp với những miêu tả chị cung cấp.”

"Đi vào rồi nói."

Vẻ mặt Dạ Sanh trở nên nghiêm túc, xoay người đi vào trong tổng hành dinh của Dạ Cục, Túc Quần hồi phục tâm tình, nhanh chóng đi theo sau.

Hai người đi thẳng vào đại sảnh, bên trong vắng vẻ không một bóng người, điều này khiến cho Túc Quần hơi kỳ quái, gã hỏi.

"Tại sao không ai ở đây?"

“Nhân lực không đủ, đều phái ra ngoài rồi, hơn nữa.” Dạ Sanh ngừng lại nhìn gã một cái, sau đó nói tiếp: “Lúc này Cục trưởng hẳn là đang gặp gỡ những người kia.”

Trong lòng Túc Quần lập tức dao động, gã hiểu được nguyên nhân, có thể để cho cục trưởng tự mình đi tiếp xúc những người kia.

Thế nhưng, đó là những người đứng ở trên đỉnh kim tự tháp trong Dạ Chiến.

"Nguyên nhân chẳng lẽ là. . ." Gã cẩn thận thử thăm dò.

"Ừm," Dạ Sanh trầm giọng nói ra:

“Cách đây mấy hôm trước, thế giới Dạ Chiến bất ngờ tuyên bố chuyện đạt được thành tựu, hiện tại mỗi một thế lực đều đang suy đoán cuối cùng ai là người đạt được và đó là năng lực gì.”

Túc Quần im lặng một hồi, loại chuyện này thực sự không phải gã có thể tiếp xúc tới.

Lúc này, hai người đã mở ra một cửa thang máy trông khá đặc biệt, bên trong đầy nhóc các thiết bị điện tử hiện đại lấp lóe ánh sáng màu xanh nhạt, Dạ Sanh tiện tay ấn xuống, thang máy hơi lắc lư một chút rồi bắt đầu di chuyển.

Tuy nhiên, cũng không phải là đi lên mà là nhanh chóng đi xuống.

Không sai, tổng hành dinh thực sự của Dạ Cục là dưới mặt đất, cao gần mười tầng.

Đinh!

Thang máy dừng lại, hai người đi tới một gian phòng họp cỡ nhỏ, đẩy cửa bước vào.

“Tốt, hiện tại cậu thuật lại kỹ càng một chút, cậu gặp phải chuyện gì?” Dạ Sanh ngồi trên ghế, đăm đăm nhìn Túc Quần, nàng hỏi.

Túc Quần hít một hơi thật sâu, nhớ lại ‘ban đêm kỳ quái’ xảy ra vào sáng hôm nay, sau đó chậm rãi mở miệng.

“Hôm nay tôi ngẫu nhiên tôi bị cuốn vào tràng cảnh đặc thù tranh đoạt Dạ Khí.”

Nghe được hai từ ‘Dạ Khí’, trong mắt Dạ Sanh lập tức lóe lên một tia sáng, ngay cả chuyện muốn hỏi đều bị gạt sang một bên, nàng ngắt lời hỏi lại.

“Vậy kết quả như thế nào? Cậu đoạt được không! ?”

"Ban đầu. . . Tựa như là có thể. . ."

Túc Quần cười khổ một tiếng, Dạ Sanh cũng im lặng, chờ lấy gã nói tiếp, đối với Túc Quần, nàng vẫn luôn rất rõ ràng.

Sau khi gia nhập vào trong cục, gã nghiêm khắc hoàn thành các loại huấn luyện, thực hiện nhiệm vụ một cách hoàn hảo, gã là một trong những thành viên ưu tú nhất trong cục. Mà ưu tú trong Dạ Cục không phải là những người chỉ biết kiếm chút tiền hoặc có chút học vấn giống như trên xã hội.

“Nơi diễn ra tràng cảnh là ở Hà Bắc, ban đầu tôi ngẫu nhiên bị đưa đến vùng ngoại ô. . .”

Túc Quần bắt đầu chậm rãi thuật lại những tao ngộ cả ngày hôm nay của gã.

“Sau đó tôi biết được Sí Quang – Ti Ngải, một người tham gia cấp B, cũng xuất hiện. Khi biết được có một tên phù thủy hệ thủy, tôi quyết định lập liên minh.”

Túc Quần từng chút từng chút kể lại mỗi hành động, mỗi quyết định, mỗi một bước suy nghĩ của gã trong tràng cảnh Dạ Chiến lần này. Dạ Sanh im lặng lắng nghe, không ngắt lời gã, cách làm của Túc Quần không có bất kỳ chỗ nào sơ suất, có thể nói đây là cách ổn thỏa nhất, có khả năng lớn nhất để đạt được Dạ Khí.

"Thế nhưng sau khi chiến loạn kết thúc, chúng ta mỗi người trốn một nơi đều hồi phục sức mạnh. . ."

Sắc mặt Túc Quần trở nên nghiêm túc, gã bắt đầu kể tới chuyện mà gã không ngờ tới nhất, Dạ Sanh vẫn chăm chú lắng nghe.

“Từ đó trở về sau, mọi người liên tục bị loại bỏ, tôi vốn cho rằng ít nhất phải mất ba đêm mới có thể giải quyết hết tất cả những người còn lại, nhưng. . . từ khi kẻ được gọi là Dạ Nha bắt đầu nhúng tay vào, chỉ dùng duy nhất một buổi tối.”

Túc Quần thở ra một hơi thật dài, bất đắc dĩ nói tiếp:

“Bao gồm cả tôi, bốn người tham gia cấp C và ba người cấp D, toàn bộ đều bị hắn xử lý.”

"Toàn bộ?"

“Đúng, toàn bộ.” Túc Quần gật đầu: “Không biết vì sao, nàng luôn có thể tìm tới nơi ở của chúng tôi một cách chính xác, Hà Bắc to lớn như vậy nhưng lại không cách nào trốn được, cuối cùng tôi chỉ có thể lựa chọn một cái sân bay đợi nàng tới.”

Dạ Sanh nhíu lại lông mày xinh đẹp như vẽ, suy tư tất cả manh mối, một bên suy tư một bên nàng tiếp tục hỏi:

"Cậu có chắc người kia chém ra kiếm quang giống như tôi miêu tả không?

“Không sai, tôi khẳng định giống y như đúc chị miêu tả.” Túc Quần không hề nghi ngờ, gật đầu.

"Hô. . . ."

Dạ Sanh thở hắt ra một hơi thật dài, âm thầm thầm nghĩ,

Bắt được ngươi rồi

“Vậy cậu nói manh mối quan trọng ở đâu? Cho tôi xem đi.”

Vẻ mặt Túc Quần lập tức cứng nhắt lại, sau đó chầm chậm từ trong túi công văn lấy ra một món đồ vật đặt ở trên mặt bàn phòng họp, mà sau khi lấy ra đồ vật này, không riêng gì Túc Quần.

Vẻ mặt Dạ Sanh cũng trở nên cứng đờ.

Nàng duỗi ra ngón tay thon dài, khóe miệng co quắp vì xấu hổ, cắn răng hỏi lại:

“Cậu. . . xác định, đây là manh mối quan trọng mà cậu nói tới! ?”

Mặt mũi Túc Quần cũng tràn đầy xấu hổ, gã dở khóc dở cười chỉ vào bộ đồ lót nữ trên bàn nói ra:

“Ừm, đây chắc chắn đồ vật là rơi xuống từ trên người Dạ Nha, hơn nữa tôi có thể mang nó ra khỏi tràng cảnh, cho nên. . .”

Túc Quần mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nói ra suy đoán của gã.

"Không chỉ lúc giao thủ với tôi, khi nàng loại bỏ những người khác, thủ đoạn cũng cực kỳ quỷ dị, ắt hẳn là nàng sở hữu năng lực ảo thuật. Dạ Chiến lần này xảy ra đột ngột tới tôi đều chưa kịp chuẩn bị, tất nhiên nàng cũng không kịp chuẩn bị, cho nên mới dùng một loại thủ đoạn đặc biệt nào đó cưỡng ép tham gia, bộ đồ lót này hẳn là lúc đó nàng đang mang theo ở bên mình."

“Cho nên, tôi thấy người thanh niên tóc đen khoác áo trùm đen tất nhiên là ngụy trang của nàng, thân phận thực sự của Dạ Nha nhất định là một người phụ nữ!”

"Hả! ! ? ?"

Dạ Sanh bị suy đoán to gan của Túc Quần làm cho sững sờ, nàng dằn xuống cảm giác hoang đường, hỏi lại lần nữa:

"Cậu chắc chứ?"

Dạ Sanh biết rõ Túc Quần đã từng được huấn luyện qua trinh sát hình sự, cho nên tương đối coi trọng cách nhìn của gã.

“Tôi cảm thấy nhất định là như vậy, hơn nữa, bộ đồ này vẫn chưa được mở ra, chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào nhãn mác tìm tới tin tức của nàng!”

Túc Quần khẳng định chắc nịch, gã nói thêm.

Lúc này!

Dạ Sanh đột nhiên nghĩ tới một sự thật kinh dị, nàng nhớ tới lúc mình ngã vào trước mặt người kia.

Hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là một chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt.

Nếu như người kia. . . Dạ Nha là nữ . . .

Điều này giống như rất hợp lí à!

Nghĩ tới đây, trong mắt Dạ Sanh lấp lánh ánh sáng, nàng hưng phấn đứng phắt dậy, lấy ra điện thoại gọi cho trợ thủ của mình.

Điện thoại vang lên một tiếng, sau đó có người nhấc máy.

"Alo? Dạ Sanh hả? À, đã trễ thế như vậy, cậu còn chưa nghỉ ngơi sao, cẩn thận ngực sẽ teo lại nha ~ "

Từ đầu dây điện thoại bên kia truyền tới tiếng nói lè nhè lười biếng như muốn ăn đòn của một cô gái.

Dạ Sanh cố nén gân xanh nổi lên trán: "Tớ có món đồ vật cần cậu tra ra nguồn gốc, tìm tới người đã mua nó."

“A ~” Điện thoại bên kia truyền tới tiếng nói không tình nguyện: “Cục phòng chống ma túy bên kia lại nhờ chúng ta qua hỗ trợ, thật phiền phức, để bọn họ tự đi làm đi~”

Cạch!

Dạ Sanh cảm thấy sự tức giận của mình lại nhỉn hơn một chút: “Mở camera giám sát bên cậu đi, cậu nhìn xem sẽ biết.”

Giọng nói rơi xuống, trong phòng hợp, từ trên trần một cái camera xoay lại đây, ống kính nhắm ngay ‘vật chứng’ trên bàn.

Dạ Sanh cảm giác điện thoại bên kia truyền tới một hồi im lặng tới nổi khó chịu, thật lâu, tiếng nói của cô gái kia có chút phức tạp vang lên:

“Dạ Sanh nè, tới biết cậu khổ sở, nhưng cũng không thể bởi vì ngực của mình nhỏ lại bị lừa tới mua áσ ɭóŧ lớn hơn một size.

Mà vận dụng cả lực lượng quốc gia đi tìm người ta chứ, người ta cũng chỉ muốn kiếm sống thôi mà, cậu. . . .”

"Cậu bớt nói nhảm cho tớ! ! !"