Sững sờ trong giây lát, Túc Quần phát hiện mình đã trở về trong nhà, trước khi bị cuốn vào tràng cảnh, gã vốn là định ngủ trưa một giấc, thế nhưng hiện tại gã tỉnh cả ngủ!
Gã xoay người một cái ngồi dậy, ngó món đồ đang cầm trên tay mình.
Một bộ đồ lót nữ còn chưa được mở ra.
Mình đã có thể cầm đồ vật này trở về từ tràng cảnh, vậy quả nhiên nói rõ, bộ đồ lót này hẳn là của Dạ Nha!
Vậy thì. . . Chẳng phải là nói. . .
Đã từng theo học khoá điều tra phá án, Túc Quần dựa vô ‘bằng chứng thép’ trong tay to gan đưa ra suy luận!
Thật ra Dạ Nha là nữ!
Túc Quần nghiêm túc, nhớ lại quá trình chiến đấu với Dạ Nha, gã càng lúc càng khẳng định suy đoán của mình, bản lĩnh mạnh nhất của đối phương ắt hẳn là dùng ảo thuật, như vậy hình dạng bên ngoài tất nhiên cũng có thể do ảo thuật biến thành.
Cộng thêm bộ đồ lót này rơi ra từ trên người Dạ Nha và thêm vào đó Dạ Chiến lần này đầy bất ngờ!
Dạ Nha, quả nhiên là một người phụ nữ.
Túc Quần kích động, gã cảm giác mình đã nhìn ra được chân tướng sự việc.
Điều quan trọng nhất thật ra không phải là đạt được kết luận này mà quan trọng nhất chính là . . .
"Không được, mình phải nhìn kỹ lại. . ."
Gã vặn người một cái rồi ngồi lên máy vi tính, mở ra một văn kiện bị mã hoá đã gửi đến từ mấy hôm trước đó, phía trên còn có con dấu của tổ chức chính phủ - Dạ Cục, cũng chính là đơn vị mà gã đang công tác.
Miêu tả cực kỳ chung chung, nhưng có thể nhìn ra hai điểm quan trọng. Đó chính là . . .
Một đạo kiếm quang mạnh liệt dữ dội!
Cùng lúc với sự xuất hiện bất ngờ của người kia bên trong tràng cảnh!
Túc Quần ngó phần miêu tả của văn kiện, cẩn thận đọc lấy từng chữ một, câu chuyện xảy ra ở một tràng cảnh Dạ Chiến cách đây ba ngày trước, lần đó Dạ Cục thông qua một ít phương pháp đặc biệt biết được phần thưởng là một món bảo vật quốc gia đã thất lạc trong lịch sử.
Ngay lập tức Dạ Cục thông báo tin tức lên Dạ Võng, tuyên bố chủ quyền ban thưởng lần này.
Nhưng vẫn có người cưỡng ép tới tham dự để gây rối, mà tới phút cuối lại xuất hiện thêm một người chưa hề có trong danh sách người tham gia từ đầu. Người kia chém ra một đạo kiếm quang to lớn, cướp đi bảo vật quốc gia.
Sau nhiều lần xác nhận, người kia quả thật không nằm trong bất kỳ người tham gia nào, thậm chí đến số lượng người tham gia biểu hiện trên hệ thống cũng chẳng thay đổi.
Tự nhiên lại nhiều hơn một người!
Túc Quần xem hết phần văn kiện này, nhìn nơi ký tên ở phía dưới cùng có ghi một cái tên.
Dạ Sanh.
Gã cầm lên điện thoại, liên tục do dự, cắn răng bấm điện thoại, theo nhịp tim của gã đập càng ngày càng nhanh, hơi thở cũng trở nên gấp rút, một giọng nói truyền từ đầu dây bên kia.
"Chuyện gì?"
“Chị Dạ Sanh, có lẽ đã có dấu vết của người kia . . .”
"Cái gì! ?"
. . .
. . .
Cảnh đêm tĩnh mịch, sân trường đã trở nên yên tĩnh trở lại, chỉ còn vài ánh đèn lẻ tẻ vẫn còn sáng lên từ một ít phòng học.
Trong khu câu lạc bộ, những mảnh vỡ bừa bộn từ cửa kiếng và đèn nê-ông đã được thu dọn sạch sẽ, nhìn qua camera giám sát cũng chỉ thấy những bóng đèn, cửa kiếng tự nhiên nổ tung, còn gây ra rối loạn không nhỏ.
Tuy nhiên hiện tại mọi thứ đã trở về bình thường, theo màn đêm buông xuống, ngoại trừ khu vực ký túc xá, những nơi khác trong sân trường đều đã an tĩnh trở lại.
Trong phòng thay quần áo nữ, những mảnh kiếng vỡ vụn đã bị thu dọn xong, ngoại trừ cửa số bị hỏng cũng không ảnh hưởng đến sử dụng, nhưng trong bóng tối đen như mực, một pin sạc dự phóng lấp loé ánh sáng nhàn nhạt trôi lơ lửng giữa không trung.
Ban đêm, bóng tối, không có người, phòng thay quần áo nữ, mảnh kiếng vỡ nát, sạc dự phòng lơ lửng một cách kỳ quái.
Con mẹ nó chỉ cần có sức tưởng tượng hơi phong phú một chút đoán chừng sẽ nghĩ ngay tới một bộ phim kinh dị đi!
Mà giờ khắc này hiện trạng nhưng là. . . .
“Chậc chậc, thật không nhìn ra cô nàng này đã cao như vậy, ngực vẫn rất lớn.”
“Lại còn có kẹp tất ren màu đen nữa chứ, hừ!”
Linh tung bay ở bên ngoài tủ quần áo của Hạ Yêu nhận xét lấy đồ lót của người khác, về phần Phương Nhiên, dùng trí thông minh của nàng, sau một lúc tìm kiếm không có kết quả, tự nhiên có thể suy đoán ra tên kia cuối cùng đi đâu.
Khẳng định lại là bị hệ thống bắt đi chứ sao.
“Tốt nhất bị người ta đánh chết một lần để cho hắn hiểu được Dạ Chiến không không phải là trò đùa.”
Linh cau mày lầm bầm, lần trước muốn hố Phương Nhiên nhưng không thành công, kết quả lại để cho tên ngốc đạp phải vận khí cứt chó, cuối cùng dành được chiến thắng, hừ
Lần sau nhất định phải tìm một cơ hội, khiến hắn hiểu được rõ ràng, cái chết kinh khủng như thế nào!
Linh có chút nhàm chán, Phương Nhiên không ở đây, nàng cũng mất đi năng lực xem Dạ Võng, nàng tự nhủ: "Ừm, nếu không lại đi xem cô nàng kia luyện múa đi."
Sau đó tiện tay dùng tinh thần lực đóng lại cửa tủ quần áo, thế nhưng khi nàng vừa đóng cửa lại.
"Lư Sơn Thăng Long. . . . Ài u, moá! ! !"
Một cái vật thể tại thay quần áo trong tủ phát ra ầm một tiếng tiếng vang, một trận nhường người bên ngoài cũng nghe được chua thoải mái va chạm về sau, một cái chỉ mặc quần cộc đau lăn lộn đầy đất gia hỏa từ thay quần áo trong tủ rơi ra.
Một tiếng ầm chua chát vang lên như thể một vật gì đó đâm sầm vào tủ khóa, thế rồi một kẻ chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc, đau đớn lăn lộn bò ra từ tủ quần áo.
"A a A AA A ~~~ đau chết mất! ! !"
Phương Nhiên đau đớn đến nổi nước mắt đều ứa ra, hắn nắm thật chặt tay phải lăn qua lăn lại.
Linh yên lặng nhìn xem tên biếи ŧɦái chỉ mặc mỗi cái quần cộc lăn tới lăn lui.
Nàng cân nhắc có nên dựa vào chính mình bay trở lại Bắc Cực hay không.
Qua một lúc lâu, cơn đau do Phương Nhiên trực tiếp đấm vào cửa sắt mới chậm rãi giảm bớt, hắn run rẩy đứng dậy. Căn phòng thay đồ đã mất đi cửa sổ, một trận gió đêm thổi tới, trong chớp mắt hắn lạnh đến thấu xương.
Sau đó hắn và Linh nhìn nhau khoảng ba giây.
. . .
“A! ! Sạc dự phòng! ! ! Tôi. . . . Tôi. . . . Tôi. . . . .! ! ! !” Phương Nhiên lập tức giống như người sắp chết đuối vớ được một cọng rơm, vừa khóc bù lu bù loa vừa nhào về phía Linh!”
Sau đó bị Linh đập thật mạnh vào mặt hắn.
“Cách xa ta một chút! Cút ngay cho ta, tên biếи ŧɦái chỉ mặc quần cộc! Đàn ông con trai thì chớ có khóc lóc thảm thiết như vậy ! !" Linh nổi quạu hét lên!
"Ách. . ."
Lúc này, Phương Nhiên mới thành thật, sau đó kìm lòng không được quỳ gối xuống trước mặt của Linh, một bộ dạng tự giác nhận lỗi.
"Ai. . ." Trong không gian số liệu, Linh nhức đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, cố dằn xuống cảm xúc muốn cà khịa, nàng mở miệng hỏi:
"Đầu tiên, quần áo của ngươi đâu?"
“Không cẩn thận đυ.ng phải trang bị vủa người khác, sau đó quần áo bị đốt mất. . .”
Phương Nhiên che mặt, cảm giác chính mình không còn mặt mũi đối mặt với câu hỏi của nàng.
"Trang bị? Trang bị gì?
Linh lập tức nhạy bén nhận ra điểm mấu chốt trong lời nói của Phương Nhiên.
“Ách. . . Thì là Dạ Khí đó. . .” Phương Nhiên gãi đầu một chút, tức đến nghiến răng nghiến lợi, hắn luôn có cảm giác Ngải đại ca nhất định là cố ý, cái gì mà tôi lỡ tay, lỡ tay vì vì sao quần cộc của mình vẫn còn! ?”
Nhất định là tên đó cố ý!
Hừ! mình cầu cho tình yêu của gã vĩnh viễn gặp trắc trở!
“Dạ Khí! ? Liên quan tới tràng cảnh đặc thù tranh đoạt Dạ Khí sao! ?”
Linh lập tức phản ứng lại, gặng hỏi:
"Ngạch, ân. . . Đúng vậy a. . ."
Ánh mắt Phương Nhiên mau chóng né tránh, không nhịn được liếc nhìn bên cạnh, không dám nhìn thẳng vào linh thú triệu hồi của mình.
“Lại là tràng cảnh đặc thù tranh đoạt Dạ Khí . . .”
Linh nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm, liên quan tới Dạ Khí, nàng còn không nói cho Phương Nhiên biết bởi vì nàng cảm thấy hiện tên này quá yếu căn bản không tiếp xúc được đến Dạ Khí. Thật không nghĩ tới hắn lại có thể lọt vào tràng cảnh tranh đoạt Dạ Khí sớm như vậy? ?
"Sau đó thì sao?"
Linh hỏi Phương Nhiên, nhìn về phía tên biếи ŧɦái chỉ mặc mỗi cái quần cộc đang ngồi trên mặt đất.
Phương Nhiên chột dạ một trận, không có trả lời, che mặt khóc lóc thảm thiết, rồi hắn uất ức gào lên!
“Cô không phải nói với tôi Dạ Chiến siêu cấp nguy hiểm sao! Không phải nói sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao! Vì sao không nói trước cho tôi biết căn bản là không có chết người! !
Phương Nhiên quỳ xuống, đấm thùm thụp lên sàn nhà, vừa khóc lóc vừa làu bàu lên án!
“Má! Chuyện này không khoa học chút nào! Trong tiểu thuyết rõ ràng đều là bạn thân nhân vật chính chết đi sau đó nhân vật chính sẽ quyết chí tự cường, vì sao mình không giống như vậy! ! !”
Linh: ". . ."
Căn bản nghe không hiểu con hàng này đang nói cái gì.
“Ta nói với ngươi sẽ chết người trong tràng cảnh hồi nào? Còn có nguy hiểm tới tính mạng là khi ngươi giúp ta làm việc kia! Về phần Dạ Chiến nguy hiểm. . . .”
Linh lạnh lùng mở miệng: "Nguy hiểm của Dạ Chiến đến từ việc những người đó sẽ hành động ở thế giới hiện thực, bọn họ sẽ đe dọa đến cuộc sống của ngươi, gia đình của ngươi, người thân của ngươi, bạn bè của ngươi, những điều này có đủ nguy hiểm chưa?”
Vừa nghe đến hai chữ hiện thực, Phương Nhiên chột dạ run run một cái.
Nhưng Linh nhạy bén phát giác, nàng nhíu mày hoài nghi hỏi:
"Ngươi sẽ không phải gây phiền toái gì chứ?”
Phương Nhiên lập tức chột dạ quay đầu chỗ khác.
"Cho ta quay lại!"
Linh lập tức nhận ra có chỗ không đúng, hét to lên. Sau đó, nàng không nguyện ý tin tưởng sự thật, mở miệng hỏi lại:
“Ngươi. . . Ngươi sẽ không phải là đi trêu chọc cái gì ngươi không nên trêu chọc chứ? Ta nói cho ngươi biết với tình trạng hiện giờ của ta, ngay cả một tên cấp D ở hiện thực tìm tới cũng là một rắc rối rất lớn!”
Toàn thân Phương Nhiên lại run rẩy một cái.
"Ngươi. . . cuối cùng. . ."
Linh hung tợn mở miệng đe doạ, thế nhưng nàng mới chỉ nói một nửa, tiếng nhắc nhở từ Dạ Võng do nàng thϊếp lập trước đó vang lên in ỏi.
Không có cách nào tiếp nhận tin tức giống như trước đây, cho nên Linh cài đặt Dạ Võng một ít nhắc nhở tin tức, mà khi Phương Nhiên trở về, nàng tự nhiên có thể kết nối với Dạ Võng.
Linh mở ra một giao diện, chỉ thấy ở phía trên có một bài viết lời lẽ cực kỳ gay gắt.
【 Bởi vì Dạ Nha cưỡng ép tham gia tràng cảnh đặc thù tranh đoạt Dạ Khí lần này, còn sử dụng các loại thủ đoạn hèn hạ, chúng tôi đồng ý cùng nhau đưa hắn vào danh sách kẻ thù chung, bên trong bất kỳ tràng cảnh nào chắc chắn sẽ bị truy sát! 】
Phía dưới bài viết này, còn có mấy lời bình luận của những người tham gia Dạ Chiến, nhao nhao đồng ý với ý kiến trên, đặc biệt rõ ràng nhất là ba phe thế lực bao gồm Tử Dạ, Nghịch Thuỷ và Dạ Cục.
Linh đột nhiên có một cảm giác xấu.
"Phương. . . . Nhiên. . . ! ! ! ! !"
Giọng nói của nàng bỗng dưng trở nên âm trầm giống như tiếng kêu đầy tối tăm lạnh lẽo của một ác ma, nàng chầm chậm hét lên tên của Phương Nhiên.
"Tên Dạ Nha này với ngươi. . . .”
“Bà xã! Anh sai rồi! Em hãy nghe anh giải thích!”
Phương Nhiên bị dọa đến tè ra quần, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, hắn nhanh nhẩu quen miệng hét lên lời thoại thường gặp trong phim ảnh! Mà nghênh đón hắn đương nhiên là cơn thịnh nộ khủng bố của Linh.
"Ngươi muốn chết! ! ! ! ! ! ! !"