Trước không nói đến hành trình đào vong lần thứ hai của Phương Nhiên trong Dạ Chiến.
Mấy phút trước khi cửa tủ mở ra.
Linh đi theo Ngụy Văn Văn, lại phát hiện cô nàng cũng không có đến tủ treo quần áo có viết tên mình mà lại đi tới văn phòng câu lạc bộ.
Linh nhìn xem mấy chữ viết to tướng ‘Văn Phòng Câu Lạc Bộ Cosplay’, chớp chớp mắt có chút sững sờ.
Ài! ?
Tại sao nàng không đi đến tủ quần áo của mình! ?
Meo meo meo! ? ! ?
Sau khi chờ Ngụy Văn Văn đi vào, Linh lơ lửng ở bên ngoài khung cửa, bỗng nhiên nghe được hai nữ sinh bên trong trò chuyện.
“Hở? Văn Văn, thế nào? Có chuyện gì à?
“Không có việc gì, không cẩn thận làm bẩn quần áo, tủ quần áo của tớ cho chị Hạ Yêu mượn rồi, cửa tủ của chị ấy bị hỏng cho nên hôm nay tớ đến nơi này thay đồ.”
Linh ngoài cửa nghe lén: “. . .”
Emmm . . .
Có vẻ như . . .
Kế hoạch . . .
Giống như xảy ra vấn đề?
Nữ sinh gọi là Ngụy Văn Văn này mang tủ quần áo của mình cho cô gái xinh đẹp chân dài vừa nãy mượn, tiếp đó Phương Nhiên lại bị mình dụ dỗ, hiện tại trốn vào trong hộc tủ ở phòng thay đồ nữ?
Ách . . .
Linh cảm giác mặt mình có chút nóng rần lên.
Ài, làm hư rồi.
Kế hoạch ban đầu là để xem xét quan hệ kỳ quặc của hai người này, cho dù ở phòng thay quần áo nữ nhìn thấy Phương Nhiên, nàng cũng sẽ không lộ ra cái gì, nhưng hiện tại vừa vặn rất tốt, cô nàng này không đi, đây chẳng phải là nói . . .
Tên Phương Nhiên kia đi vào phòng thay đồ nữ, trắng trợn chiếm hết tiện nghi! ! !
“Hừ! Coi như hắn gặp may mắn, lần này tiện nghi cho hắn.”
Trong không gian số liệu, Linh hừ một tiếng, rồi ung dung bay mất, được rồi, kế hoạch lần này của mình có chút vội vàng, mười mấy phút cũng không kịp cho mình chuẩn bị.
Sau đó Linh bay về một hướng khác của lầu hai, định kêu Phương Nhiên đi ra từ trong chốn ‘thiên đường của đàn ông’, tránh cho người ta phát hiện hắn ở hiện trường đầy nhóc bóng đèn thủy tinh vỡ vụn, lại bắt tên nghèo nàn kia đền bù tiền.
“A ~ lần sau ta nhất định khiến cho ngươi hiện nguyên hình!”
Linh âm thầm nghĩ đến, thế rồi ở một đường khác dẫn đến phòng thay quần áo, nàng nhìn thấy một người đang giẫm lên bậc thang đi tới, Hạ Yêu.
“AAA! !”
Linh khϊếp sợ lên tiếng, lập tức cảm thấy có chút không ổn.
Với IQ siêu cao của nàng, dùng móng tay nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, cô nàng chân dài này được cô bé kia cho mượn ngăn tủ khẳng định là đi thay quần áo! ! !
Có thể con mẹ nó Phương Nhiên, hắn còn ở trong tủ thay đồ à! !
Linh đã có phần không dám tưởng tượng khi hắn bị cô nàng chân dài này này phát hiện trong tủ treo quần áo, hai người đối mặt lẫn nhau thét lên, loại tình huống này cũng quá "đẹp đẽ" đi.
Móa! Nhất định là bởi vì Vận Rủi của tên ngu xuẩn kia mới khiến cho kế hoạch của mình không thuận lợi như thế!
Dứt khoác làm hoặc không làm, đã làm thì làm đến cùng!
Khống chế một người cũng là khống chế, khống chế hai người cũng là khống chế! Dù sao dựa theo công ước Dạ Võng, mình đều đã bắt đầu nhiễn loạn xã hội! Vậy thì dứt khoát . . .
Linh bất chấp tất cả, trong lòng tức giận, càng ngày càng nóng nảy.
“A! Cái này . . . Chuyện gì xảy ra! ? Vương Như, cậu mau tới đây! !”
Ngay lúc này, Hạ Yêu chạy tới ‘hiện trường phạm tội’, những mảnh kiếng vỡ bừa bộn, vung vãi khắp nơi, nàng giật nảy mình vội vã kêu một người khác, mà nữ sinh gọi là Vương Như, cũng chính là bạn nhảy của Hạ Yêu, nghe được tiếng kêu hốt hoảng của nàng, lập tức chạy nhanh đến.
Linh tranh thủ thời gian hốt hoảng thu hồi tinh thần lực, nghiến răng ken két, đau đầu nhìn xem hai nữ sinh.
Hiện tại nàng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế một người, mà ở thời điểm khống chế còn phải làm cho đối phương hôn mê một lát, lúc này Vương Như đi lên lập tức làm cho nàng hoàn toàn không có cách nào ra tay! !
“Đáng giận! ! cô nàng này đi lên làm gì chứ! !”
Linh ngoái đầu lại, khóe miệng co giật nhìn về phía phòng thay quần áo.
Làm sao bây giờ . . .
Cả hai người đều ở đây, mình không có cách nào dùng năng lực, hơn nữa hiện tại thân thể là sạc dự phòng, chính mình cũng không có cách nào thẳng thừng bay qua!
Đáng giận! ! ! Nguyên nhân đều là do pin sạc dự phòng đáng chết này! ! ! ! ! !
“Hạ Yêu, cái này . . . Đây là . . . xảy ra chuyện gì! ? Vương Như nhìn xem dưới đất đầy ắp miểng thủy tinh và mảnh vỡ của bóng đèn, vẻ mặt kinh ngạc!
“Tớ cũng không biết, lúc tớ đến đã như vậy.” Hạ Yêu lắc đầu.
“Sẽ không phải là phần tử phạm tội nào chứ?” Vương Như có chút lo lắng, nói ra suy đoán.
Hạ Yêu cũng có chút khẩn trương, sau đó thấy được cửa phòng thay quần áo bị mở ra, lặng lẽ túm lấy Vương Như, Vương Như cũng lập tức hiểu ý, hai người chậm rãi đi đến cửa ra vào phòng thay đồ.
“Ai! ! Đừng nhúc nhích! !”
Gần đến cửa ra vào, Vương Nhiên bỗng dưng nhảy phắt tới, lớn tiếng hô!
Nhưng mà làm cho hai nữ có chút an tâm, đó là trong phòng thay quần áo trống rỗng.
“Hô! Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng có người xấu gì gì đó tiến đến trộm đồ đây.” Vương Như vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra.
“Ừm, bị cậu hù chết.” Hạ Yêu cũng yên lòng, nhỏ giọng thì thào, đồng thời chính mình cũng bị chọc cười.
Đúng thế, cho dù có tên biếи ŧɦái nào đó muốn đột nhập vào phòng thay quần áo nữ trộm đồ, cũng không cần phải phá nát cửa kính và đèn điện, một đường đi giống như phần tử khủng bố hung hăn đập phá mọi thứ.
Hạ Yêu bật cười nghĩ đến, sau đó đi vào trong phòng cười nói: “Có thể là đám người của câu lạc bộ bóng đá lại làm vỡ cửa kính đi.”
“Ừm, cũng có thể.”
“Ài! Đèn trong phòng thay quần áo của chúng ta cũng nổ!”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Chúng ta nhanh chóng thông báo cho giáo viên đi!”
Hai người ngạc nhiên nói chuyện, không chút nào biết rõ giờ phút này bên trong tủ treo quần áo cuối cùng, một tên đang cầu nguyện hai nàng đi nhanh lên.
Lúc này, Linh cũng vắt óc suy nghĩ biện pháp, nàng nhanh chóng bay ra khỏi tòa nhà, từ trên không trung khẩn trương nhìn chằm chặp tình huống bên trong thông qua cửa sổ bên ngoài phòng thay quần áo.
Nàng cũng đang tự hỏi, làm thế nào kết thúc chuyện này đây.
Đáng giận! Vừa rồi không nên thuận tay phá hủy đèn nê-ông ở trong phòng, bằng không lúc này cho nổ có thể dọa hai cô nàng kia rời khỏi!
Hiện tại chỉ có thể chờ mong chính các nàng rời đi.
“Chờ một chút, chờ tớ thay quần áo khác trước đã.”
Lúc này mà ngươi còn thay quần áo cái quỷ gì!
Trong lòng Linh lảm nhảm một trận, sau đó cũng bất đắc dĩ làm ra quyết định.
Ài, chơi lớn rồi.
Thật tình, nếu hiện tại chính mình không ở trong trạng thái hỏng bét này, làm sao có thể xảy ra chuyện này.
Được rồi, vì tên chết nhát kia, một hồi lại xóa sạch đi ký ức của hai cô nàng.
A, hôm nay xảy ra chút chuyện nhỏ này, tên ngu ngốc đầy ắp tinh thần trọng nghĩa chắc sẽ không để ý, rảnh rỗi truy cứu đi, Linh nghĩ lung tung chút chuyện không quan trọng, nhìn xem Hạ Yêu đã cởi xuống áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo ngực màu đen gợi cảm, gương mặt tinh xảo, dáng người nóng bỏng, đủ để cho ‘trạch nam’ Phương Nhiên phun trào máu mũi, nàng chuẩn bị mở ra cửa tủ thay quần áo.
“Thôi đi, may mắn cho tên háo sắc, ngu ngốc, chết nhát!”
Linh khinh thường Phương Nhiên lúc này hẳn là đang trốn trong tủ, trong lòng đơn phương phủi sạch quan hệ.
Ài, kết quả tên kia có thể nhìn thấy loại phúc lợi này, tất cả đều do bản tiểu thư ban ơn.
Nhớ kỹ cảm kích ta, Phương Nhiên.
Linh chẳng có tý ý thức nào về trách nhiệm chuyện này, đây vốn là kế hoạch của nàng, cũng chính nàng đã vô tình âm thầm gãi bẫy Phương Nhiên vào trong tình trạng này.
Sau đó nàng giơ lên ngón tay thon thả, ngó lấy thế giới bên ngoài Hạ Yêu sắp mở ra tủ quần áo, chuẩn bị trong chớp mắt kích choáng hai người.
Thế nhưng . . .
Trong tủ treo quần áo trống trơn, không có người.
“Nhanh lên nha, nhanh đi nói cho giáo viên, chuyện này cũng quá lạ lùng đi.” Vương Như vẫn còn chút sợ hãi, nói ra.
Thật tình không biết, bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng kích choáng hai nàng, Linh đều ngây ngẩn cả người.
Ài! Meo?
Phương Nhiên đâu?
Nhưng Hạ Yêu cũng không biết từng có người nấp ở nơi này, nhanh chóng tìm lấy quần áo của mình để thay đổi, ngay lúc nàng chuẩn bị đóng lại cửa tủ, đột ngột phát hiện tựa như thiếu đi thứ gì đó.
“Ài! Mình . . . đâu mất rồi! ? Không thấy?” Nàng hoảng sợ nói
“Cái gì không thấy.” Vương Như cũng lại gần hỏi.
Mắt mũi Hạ Yêu tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi, còn có một tia ngượng ngùng đỏ ửng, nàng khẽ cắn lấy bờ môi mềm mại được tô lên son màu cam đất, dở khóc dở cười chỉ vào tủ quần áo nói ra:
“Tớ vừa mua đồ lót còn không chưa lấy ra khỏi bịch, hiện tại không thấy đâu rồi!”
“Hả! ! ? ? “ Vương Như ngây ngẩn cả người, không chỉ có nàng, ngoài cửa sổ trong không gian số liệu, Linh cũng vỗ trán của mình, sắc mặt đen lại, tên hỗn đản không biết đang ở đâu kia đến cùng đã làm cái gì à? ! !
Sắc mặt Hạ Yêu và Vương Như khó coi nhìn nhau, tranh thủ thì giờ kiểm tra một vòng quanh phòng thay quần áo, sau đó xác nhận một sự thật khủng khϊếp, đó chính là ngoại trừ mất đi một món đồ lót còn chưa mở ra của Hạ Yêu, tất cả mọi thứ đều còn nguyên vẹn.
Sau khi xác nhận sự thật này, hai nữ khϊếp sợ nhìn nhau.
Thật sự có một tên biếи ŧɦái phá hủy mọi thứ trên đường đến chỉ để trộm một món đồ lót còn chưa mặc qua! ! ? ?
. . .
. . .
Tốt, hiện tại chúng ta một lần nữa trở về quan sát tình hình thực tế Phương Nhiên qua góc nhìn của hắn . . .
Không biết mình đã làm ra chuyện biếи ŧɦái gì, Phương Nhiên liều mạng hối hả chạy trong màn đêm, hắn khóc không ra nước mắt, đau khổ tột cùng la hét dưới bóng đêm!
“Em gái ngươi! Lão tử giống như đã hô qua hai ngàn chữ, làm sao còn không có ai tới cứu đi ! ! !”
Sau đó, giống như tiếng gào to của những lão già mưu sinh bằng nghề mài dao mài kéo ở Bắc Kinh, giọng kêu thảm thiết đặc sắc của Phương Nhiên quanh quẩn trong màn đêm.
“A a a ~ a ~~ cứu ~~ mạng ~ a ~~ ! ! !”
---------------------------------
hỗn đản: khốn nạn