Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 30: Ngây thơ, ta sẽ dùng kịch bản nát bét gài bẫy các ngươi à?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kế hoạch thành công bước đầu, Linh cười một tiếng, sau đó chậm rãi ung dung bay ra ngoài, vẫn không quên dùng tinh thần lực phá hủy các vật dễ vỡ xung quanh.

Không sai, gì mà ‘nó’ xâm lấn hiện thực, gì mà kỳ quái tất cả đều là giả dối, không có thật.

Từ khi nàng phát giác về thái độ kỳ lạ của Phương Nhiên khi bạn cùng phòng của hắn nhắc về một nữ sinh gọi là Ngụy Văn Văn, Linh ngay lập tức tùy ý nghĩ ra kế hoạch lần này.

Đây cũng là nguyên nhân nàng rời khỏi Phương Nhiên.

Một chốc nữa khi một mình Phương Nhiên gặp gỡ nữ sinh gọi là Ngụy Văn Văn kia, bộ dạng của hắn đến cuối cùng sẽ như thế nào. Nàng thật sự mong đợi nha.

“Ha ha ha ~”

Không để ý chút nào triệu hoán thú trong hình dạng sạc dự phòng lại tiếp tục hố chủ nhân của mình, Nàng vui vẻ cười ha hả lướt đi, không biết lại đi chuẩn bị cái gì.

. . .

. . .

Lúc này dưới lầu, Ngụy Văn Văn mới vừa bước vào đại sảnh lầu một, bỗng nhiên một nữ sinh tay cầm ly trà đi ra từ chỗ rẽ.

RẦM!

Hai người lập tức va vào nhau! Cả hai đều không đứng vững, thân hình loạng choạng một cái.

Mà ly nước trà cũng không ổn định, tất cả đều vẩy vào trên người của Ngụy Văn Văn.

“A! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Bạn không sao chứ!”

Nữ sinh kia cuống quít xin lỗi, nhưng vết trà sậm màu loang lổ đã bám khắp người Ngụy Văn Văn.

“Mình không sao đâu.” Ngụy Văn Văn cũng giật nảy mình, nhìn xem chiếc áo của mình vừa ướt vừa bẩn, cũng bất đắc dĩ nói.

“Thật xin lỗi, để mình giặt lại quần áo cho bạn!”

Nữ sinh kia áy náy nói, nhặt lên ly trà, có chút không biết xin lỗi như thế nào.

“Không sao đâu, mình tự giặt được rồi.”

Ngụy Văn Văn cũng không có chỉ trích đối phương, trong khi đối phương vẫn tiếp tục áy náy xin lỗi, nàng đi về phía lầu hai.

Xem ra không có cách nào mặc bộ quần áo này đi về, đành phải thay một bộ y phục khác trước đã.

“Hết lần này đến lần khác, hôm nay mình lại cho mượn . . . Ai.” Nàng nghĩ như vậy.

Đợi sau khi nàng rời đi, trong đại sảnh, nữ sinh cầm ly trà trên tay đột nhiên rùng mình một cái, giống như lấy lại tinh thần, hoang mang nháo nhác ngó xung quanh, tựa như có chút không hiểu rõ.

“A! ? Trà của mình đâu ?”

Phát ra một tiếng thất thanh nghi vấn, trí nhớ của nàng có chút không rõ ràng, cầm ly trà trở về nấu nước nóng lại.

Đằng sau biển quảng cáo được treo trên cao, Linh lẳng lặng lơ lửng ở nơi đó, nhìn xem tất cả mọi chuyện bên dưới, trong không gian số liệu, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý.

Ban đầu, nàng phát giác khi Phương Nhiên và đám bạn cùng phòng nói chuyện với nhau, sau đó lại thấy ở chỗ rẽ hắn dường như lơ đãng ngoái nhìn lại, còn có bầu không khí vừa rồi khi hai ngươi va vào nhau ở hành lang.

Rất rõ ràng, quan hệ của cô nàng này và Phương Nhiên rất không bình thường.

Nói không chừng trăm phần trăm nàng là bạn gái cũ của Phương Nhiên.

Dù sao ban nãy tên kia nhìn thấy những cô bé xinh đẹp ở câu lạc bộ múa Latin đều không phản ứng gì, điều đó đã đủ để chứng minh cái gì đó!

Thế rồi khi đã cơ bản xác nhận được mục tiêu, sau vài lần chạm mặt, trong chớp mắt Linh lập tức đã góp nhặt được tin tức của Ngụy Văn Văn.

Linh đại khái cũng đoán được nàng là thành viên của câu lạc bộ nào đó ở đây, xác định vị trí tủ quần áo của nàng, rồi đơn giản tự biên tự diễn một vở kịch thành công lừa gạt Phương Nhiên nấp vào trong ngăn tủ.

Trong một ít trường hợp đặc biệt mới có thể thấy rõ tính cách thật của một ít người.

Đây là đạo lý mà Linh đã biết từ lâu, trong không gian số liệu, nàng vẫn lơ lửng y chang như trước, có chút chờ mong cười khánh khách lên.

“Ha ha~ để ta nhìn xem, ngươi đến cùng là loại người gì.”

. . .

. . .

Lầu một khu câu lạc bộ, căn phòng vũ đạo rộng rãi, bốn phía đầy ắp các tấm gương sáng loáng, một đám tân sinh viên đại học năm nhất vẻ mặt ngu ngơ, trợn to tròng mắt vây xung quanh các đàn chị đang nhảy múa ở giữa.

Trong phòng vũ đạo, hai bóng dáng cô gái mảnh khảnh uyển chuyển lắc lư theo điệu nhạc, vũ đạo gợi cảm, kỹ thuật điêu luyện được hai nàng phát huy vô cùng tinh tế.

Múa Latin là một bộ môn thể thao thi đấu, nó là những vũ điệu nóng bỏng với những chuyển động của cơ thể trên nền nhạc latin, đòi hỏi người nhảy phải nắm vững kỹ thuật, phong cách biểu diễn . v . v. . trong đó, khó khăn nhất chính là tạo được sự kết hợp giữa tinh thần và kỹ thuật cơ thể, nó còn có rất lớn không gian phát triển về vũ điệu thi đấu. Hiện tại, múa latin đã chính thức trở thành một bộ môn thể thao ở Á Vận Hội.

Đương nhiên, những điều này đối với đám sinh viên năm nhất đang vây xem chẳng có chút ý nghĩa nào, tầm mắt của bọn họ đều bị vũ điệu của hai cô gái hấp dẫn, đặc biệt là Hạ Yêu, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài miên man lắc lư đem đến cho người ta cảm giác hứng thú luôn muốn nhún nhảy theo từng giai điệu.

Đây chính là một đặc điểm khác nổi tiếng của múa Latin!

Quần áo mặc khi nhảy . . .

Khụ Khụ, vũ điệu nóng bỏng ! ! (nghiêm túc)

“Cạch, cạch, cạch, cạch!”

Gót giày mạnh mẽ giẫm lên sàn nhà, tạo thành một chuỗi tiết tấu nhanh chóng nhẹ nhàng mà vang dội, không chỉ có vậy, nhảy động tác của vũ công nam, khóe miệng ôm lấy ý cười mê người, Hạ Yêu đắm chìm bên trong từng động tác của vũ đạo, một đám nam sinh xung quanh quanh đăm đăm ngó lấy, tròng mắt sắp trợn lồi ra.

“Hô!”

Bài nhảy kết thúc bằng một động tác khỏe khoắn mà ưu nhã, Hạ Yêu thở ra một hơi thật dài, không nhảy rất lâu, hơn nữa vẫn là nhảy động tác của vũ công nam để nàng cảm giác phí sức không ít.

“Cảm ơn các bạn, đây chính là điệu múa Latin, hoan nghênh các bạn đến tham gia.” Cô gái vừa nhảy với Hạ Yêu cười cười, rồi nói với tất cả người tham quan.

“Ào ào ào! !”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên! ! Tất cả mọi người kìm lòng không được vỗ tay lên, ài, không thể không thừa nhận, sức hút của trưởng nhóm xinh đẹp thật khủng khϊếp, dù múa latin, loại đồ chơi này ít được chú ý nhưng vẫn như cũ được nhiều người như vậy cổ động.

Nếu Phương Nhiên ở chỗ này nhất định sẽ cảm khái, ài, cái này đúng là mặt tối của xã hội.

Nhóm người tham quan phần phật tán đi, chỉ còn để lại những thành viên câu lạc bộ múa latin, nữ sinh vừa nhảy ban nãy duỗi lưng một cái, cười trêu ghẹo: “Hạ Yêu, vẫn là cậu lợi hại nha, xem ra năm nay tuyển thành viên mới không có vấn đề rồi.”

Hạ Yêu yên lặng nhìn xem bạn xấu của mình, lau mồ hôi chảy ra do nhảy lúc nãy, nhếch miệng thầm nói: “Tớ biết ngay lúc trước cậu để tớ làm nhóm trưởng không có đơn giản như vậy.”

“Ài ~ không muốn nói như vậy nha, nhan sắc xinh đẹp đương nhiên muốn tận dụng rồi!” Cô gái kia mang theo một vẻ mặt háo sắc bắt lấy bờ eo thon của Hạ Yêu, lại bị Hạ Yêu né tránh, nàng trợn mắt bảo:

“Nóng đến chết rồi, tớ đi thay quần áo khác đây.”

“Ô kê ~, à đúng rồi, không phải ngăn tủ của cậu bị hỏng ư?”

“Không có việc gì, một bé khóa dưới cho tớ mượn ngăn tủ của nàng.”

Hạ Yêu vẫy vẫy chìa khóa trong tay, rồi đi đến phòng thay quần áo ở lầu hai.

. . .

. . .

Sau đó, chúng ta đưa ánh mắt trở về nhân vật chính.

Giờ phút này, mặt mũi Phương Nhiên tràn đầy kinh sợ, nấp ở trong tủ thay quần áo nhỏ hẹp tối tăm, hắn không dám nhúc nhích, vẫn duy trì lấy tư thế bị Linh đẩy vào, bên trong không gian đen kịt, hắn cũng không biết loại quần áo gì treo trước mặt mình.

Có một mùi thơm ngan ngát lan tỏa.

Ngửi đặc biệt dễ chịu.

Trải qua một phen giãy dụa chật vật trong lòng, rất không có tiền đồ, hắn tiếp tục yên tâm trốn tránh.

Tuy rằng bên ngoài tiếng vỡ nát của thủy tinh đã ngừng lại, nhưng Phương Nhiên không dám buông lỏng cảnh giác chút nào!

Ta chính là biết nha~

Loại cốt truyện điện ảnh này, chỉ cần vừa ngoi đầu ra ngoài, tất nhiên ngỏm củ tỏi, cho nên . . .

Hừ! Mơ tưởng gạt ta!

Theo một dân cày phim già dặn kinh nghiệm truyền lại ngươi chỉ cần trốn ở trong ngăn tủ, cô đơn . . . Khụ Khụ, Zombie sẽ không đuổi kịp ngươi!

Phương Nhiên đang suy nghĩ miên man, chóp mũi hắn bị một vật bằng lụa không rõ hình dạng cạ phải làm hắn có chút ngưa ngứa, một tiếng loẹt xoẹt vang lên dường như vật này có chưa lấy ra khỏi bọc ni-lông.

Ài! Chờ chút!

Bằng lụa?

Vì sao có đồ bằng lụa trong tủ quần áo?

Chỉ nháng một cái nét mặt của hắn nghiêm túc hẳn bởi lẽ hắn nghĩ đến một khả năng rất có thể diễn ra!

“Mẹ nó ~ Đây sẽ không phải là phòng thay quần áo nữ đi . . .”

Phương Nhiên lập tức rùng mình một cái, cảm giác toàn thân đều cứng nhắc lại, hắn rầu rĩ.

“Tỉnh táo! Ngươi nhất định phải tỉnh táo! ! Phương Nhiên! Càng đến loại thời điểm này càng là lúc nam nhân cần phải trấn định!” Phương Nhiên hoảng hốt, thầm động viên chính mình.

“Yên tâm! ! Tình trạng bên ngoài đều sắp hỏng bét ắt hẳn sẽ không có người đến!”

Phương Nhiên khẳng định lại một lần nữa giống như đang cố gắng an ủi chính mình.

Đúng lúc này bên ngoài tiếng bước chân dồn dập chạy hộc tốc về phía này!

“Chuyện gì xảy ra! Cái gì phát sinh sao! ?”

Đệch! !

Hai mắt Phương Nhiên lập tức thất thần, một vạn con ‘thảo nê mã’ đang gầm thét chạy ào ào trong lòng hắn.

“Ai! ! Đừng nhúc nhích! !”

Một tiếng kêu khẽ vang lên!

Phương Nhiên bị hù suýt thì quỳ xuống, cũng nhờ ngăn tủ chật hẹp chèo chống cơ thể mất đi sức lực của hắn.

Xong, mình bị phát hiện! Con có lỗi với cha mẹ! Con có thể sẽ bị xem như một tên biếи ŧɦái, Phương Nhiên khóc không ra nước mắt, nghĩ đến.

“Hô! Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng có người xấu gì gì đó tiến đến trộm đồ đây.”

Nghe được tiếng thở ra của một nữ sinh, toàn thân Phương Nhiên lập tức ướt nhẽm mồ hôi lạnh, hắn cảm động chảy xuống nước mắt.

Mình biết ngay mà, lúc nào nữ sinh viên đại học có thêm năng lực nhìn xuyên thấu.

“Chờ một chút! Nơi này có nhiều ngăn tủ như vậy, các nàng mở không nhất định là cái này!”

Phương Nhiên khẩn trương run rẩy toàn thân, hắn hoàn toàn không nghe thấy đối thoại của hai người bên ngoài, không ngừng lẩm nhẩm câu nói kia.

“Ài! Đèn trong phòng thay quần áo của chúng ta cũng nổ!”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Chúng ta nhanh chóng thông báo cho giáo viên đi!”

Lúc này, trốn trong tủ treo quần áo, Phương Nhiên điên cuồng ‘thả like’ cho đề nghị của cô gái kia.

Đúng! Đúng! Nhanh đi thông báo cho giáo viên à! ! !

“Chờ một chút, chờ tớ thay quần áo khác trước đã!”

Móa! Chị hai! Lúc này nguy hiểm như vậy chị còn thay quần áo làm gì! !

Sau đó Phương Nhiên nghe tiếng lóe xóe của vải vóc ma sát vào nhau, còn có tiếng bước chân đang chậm rãi đi về bên này!

Không . . . Không không không không không . . . Không phải đâu! ! !

Ngay cả suy nghĩ trong đầu hắn đều cà lăm, thông qua khe hở nhỏ xíu, hắn mơ hồ thấy được một bóng người cao gầy, cánh tay mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo đi đến bên này càng ngày càng gần!

Xong!

Tạm biệt, cuộc sống đại học của mình!

Phương Nhiên đã có thể dự liệu được kết quả của chính mình.

Nấp trong phòng thay đồ nữ rình coi nữ sinh ắt sẽ bị trường học khai trừ!

Sau đó cũng không cách nào tìm được công việc IT, đừng thêm nói đến tiền lương năm ngàn, tìm cô vợ hiền lành ôn nhu.

Những điều này tạm biệt, đều tạm biệt.

Tạm biệt, danh dự của mình

Mặc dù, ngươi đã theo ta hai mươi năm, đồng thời cũng không cỡ nào nổi tiếng, nhưng hiện tại, ngươi . . .

Giống như muốn bị ta vấy bẩn.

Phương Nhiên che lại khuôn mặt, nói không chừng chốc nữa, nữ sinh mặc quần áo xộc xệch kia sau khi nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên hẳn là một đấm đánh tới, như vậy mặt mày của hắn của không đến nỗi quá mức thê thảm.

Lòng như tro tàn.

Câu này khắc họa rõ nhất tâm tình của Phương Nhiên lúc này.

Hắn cuối cùng cũng từ bỏ chút hy vọng mong manh còn sót lại, rụt lùi về phía sau, chờ lấy kết quả, lại không chú ý âm thanh yếu ớt rơi xuống của túi nhựa ni-lông.

Tiếng cọt kẹt vang lên, cửa tủ bị mở ra.

Tia sáng bắn vào.

Phương Nhiên đã chuẩn bị tâm lý tốt xem như là biếи ŧɦái, hắn sẽ bị hành hung một trận, bị đưa lên phòng giáo vụ, tiếp nhận tất cả ánh mắt miệt thị xem thường của mọi người, cuối cùng bị buộc phải thôi học, từ đây nhân sinh rơi vào trong thung lũng.

Mười giây trôi qua, bên ngoài vẫn im phăng phắt, người mở ra cửa tủ cũng không phát ra bất kì âm thanh nào.

Phương Nhiên run lẩy bẩy lấy tay ra khỏi mặt, hắn cẩn thận từng li từng tí mở mắt ngó ra ngoài.

Sau đó hắn nhìn thấy

. . .

Trời tối om, không một bóng người.

Phương Nhiên: “. . .”

Khung cảnh quen thuộc này giống như mới gặp qua cách đây không lâu.

Tòa nhà lạ lẫm hoàn toàn không quen biết, trên đường phố, mấy con quái vật hình người toàn thân đen nhánh, đôi mắt đỏ chóe lắc lư xoay người, cùng nhau tập trung vào Phương Nhiên.

【 Đinh! Tràng cảnh tranh đoạt ngẫu nhiên mở ra 】

【 Người tham gia dưới tình huống quái vật du dãng loại bỏ những người khác sẽ chiến thắng 】

【 Số lượng người tham gia hiện tại: 12/12 】

Phương Nhiên: “. . .”

Sau đó hắn hiên ngang xoay người . . .

Lần nữa bắt đầu chạy thục mạng dưới bầu trời đêm! Động tác hết sức nhuần nhuyễn, mười mấy con quái vật chớp nhoáng lao tới phía sau mông của hắn! !

“Sao ngươi không để cho ta nghỉ học điiii! ! ! ! ! !”

Tình huống thay đổi nhanh đến chóng mặt, Phương Nhiên khóc không ra nước mắt, vừa chạy vừa la lớn!

“A a a a a ~~~ cứu ~~ mạng ~~ a ~~~”

Trong màn đêm yên ắng, tiếng kêu thảm thiết uyển chuyển kéo dài vang vọng khắp thành phố xa lạ không biết tên . . .

-----------------------------------

[1] Thảo nê mã: Một câu chửi được lưu hành trên mạng, phiên âm của nó giống câu “Đ.m mày”
« Chương TrướcChương Tiếp »