“Àiiiiii. . .! ! !” Phương Nhiên thở dài một hơi, hắn ngậm ngùi nghĩ, năm thứ nhất đại học của mình thật giống như sống trên thân chó. Hắn cảm khái lắc đầu, dự định trở về.
“Lúc này mà bạn đi về hả? Cơ hội để có thể nhìn thấy chị Hạ Yêu cũng không nhiều đâu!”
Phương Nhiên nghe được, trợn mắt trở lại:
“Nhìn nhiều để làm gì, cô gái xinh đẹp giống như chị ấy thì có liên quan gì đến mình chứ?”
Sau khi nói xong, hắn xoay người rời đi, đối với một người bình thường như Phương Nhiên mà nói, đây cũng là một trong những đặc điểm không nhiều của hắn bị bạn bè cùng phòng tấm tắc lấy làm kì lạ, không ham mê gái đẹp.
Nhưng thực tế, Phương Nhiên thật sự nghĩ như vậy, nàng có xinh đẹp thì như thế nào, liên quan gì tới mình chứ? Thà rằng không thấy, hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ nhanh chóng trở về rồi ngủ một giấc ngon lành, còn có ban đêm thức giấc nên ăn gì đây . . . (FA)
À, đúng rồi, còn phải tiết kiệm tiền để mua điện thoại nữa.
Móa!
Vừa nghĩ tới đây, Phương Nhiên lập tức đau lòng quá chừng! Điện thoại của mình rõ ràng mới sử dụng được có ba năm (. . .), cứ như vậy sớm chết yểu.
“Chờ một chút, ta phát hiện tòa nhà kia có chút kỳ quái.”
Ngay khi Phương Nhiên toan trở về, Linh đột nhiên kêu lên, giọng nói bình tĩnh giống như thật sự có chuyện gì đó xảy ra.
“Kỳ quái! ? Chuyện gì kỳ quái! ? Sẽ không phải lại có quái vật đi!”
Phương Nhiên lập tức nhảy cẫn lên, sợ bóng sợ gió, khẩn trương nhìn lại khu câu lạc bộ.
“Ta cũng không quá rõ ràng, ngươi đi vào xem sẽ biết.”
“Không đi.”
Phương Nhiên quả quyết trả lời.
Linh lập tức buồn bực một trận trong lòng!
“Đáng chết! Hôm qua ngươi đã nói sẽ nghe lời ta.” Trong chớp mắt, giọng nói của Linh gào thét trong đầu Phương Nhiên.
“Ách, chuyện này . . . Tôi có nói sao?” Phương Nhiên lúng túng hỏi, cố gắng khống chế cơ mặt của mình, tỏ ra bộ dạng cực kỳ vô tội.
“NGƯƠI LẶP LẠI LẦN NỮA XEMMM! ! ! ! ! !”
Một tiếng gầm như sấm dội vang vọng trong đầu của Phương Nhiên. Vẻ mặt của hắn lập tức co nhúm lại, hắn nhỏ giọng thì thầm: “Tốt, tôi đi còn không được sao?”
“Hừ! ! !”
Sau đó, Phương Nhiên giống như tên trộm, lặng lẽ quay trở về nhóm người vây xem Hạ Yêu.
Tên nam sinh trước đó lập tức im bặt, nhìn xem hắn:
“Bạn không phải nói là không có gì đẹp mắt sao?”
“Ách, tôi nghĩ kỹ rồi, cơ hội nhìn thấy ‘nữ thần’ xác thật không nhiều, tốt nhất vẫn phải nắm lấy dịp này.”
Vẻ mặt Phương Nhiên nghiêm túc, chính nghĩa ngôn từ nói ra, sau đó nhận lấy ánh mắt đầy khinh bỉ của bạn học, hắn cố gắng chen lấn vào trong đám đông.
Một đám người trùng trùng điệp điệp đi theo sau thành viên câu lạc bộ múa Latin cùng với các câu lạc bộ khác tiến vào toà nhà.
“Chị Hạ Yêu, năm gần đây thật nhiều người đến nha.”
“Ha ha, đoán chừng đều vì vị trí bạn nhảy với nhóm trưởng xinh đẹp của chúng ta đến đấy.”
Hai nữ sinh bên cạnh Hạ Yêu nhỏ giọng cười trộm, Hạ Yêu im lặng nhìn xem các nàng, thở dài một hơi, sau đó xoay người lại lộ ra nụ cười tươi tắn trên mặt:
“Phòng vũ đạo ở lầu một, hiện tại chúng mình sẽ biểu diễn một bài múa, bạn nào yêu thích có thể đăng ký gia nhập vào câu lạc bộ.”
Đôi mắt to mang theo trêu trọc, nàng cùng với mấy nữ sinh khoá dưới vui đùa, không chú ý đến sắc mặt của mấy nam sinh mới nhập học đã đỏ rần như gấc chín.
Mà Phương Nhiên - giả tân sinh viên - cũng lặng lẽ xen lẫn vào phía cuối đám đông, nghe Hạ Yêu và một nữ sinh khác cùng câu lạc bộ giới thiệu về chi tiết về các hoạt động.
“Này! Nữ vương đại nhân, cô nói kỳ quái là ở chỗ nào vậy!” Phương Nhiên hỏi lại, sự khẩn trương hiện rõ trên nét mặt hắn, đã lo lắng có người nhận ra hắn là một tân sinh viên ‘dỏm’, lại lo lắng không biết từ chỗ nào đột nhiên xuất hiện một con yêu quái cắn mông của hắn.
“Ừm, giống như ở trên lầu, ừ . . . Ta cảm giác giống như ngay ở phía trên phòng vũ đạo kia. Linh chững chạc đàng hoàng hốt . . . Nói, giống như nàng rất chắn chắn vậy.
“Không được, quá nhiều người, chúng ta vẫn từ bậc thang bên kia đi đi!”
Phương Nhiên thấp giọng nói, thừa dịp mọi người đều tập trung vào cô nàng trưởng nhóm xinh đẹp, hắn phóng một bước dài xông lên cầu thang.
“Cô xác định có vật gì kỳ lạ ở nơi này ?” Phương Nhiên thận trọng hỏi, trong tiềm thức con hàng này đã cho rằng điều kỳ lạ ở đây hẳn là một con quái vật đen nhánh đang ẩn nấp ở đâu đó giống như hắn đã từng gặp phải.
Linh cũng im lặng không thèm uốn nắn, nghiêm túc nói ra: “Không sai, cẩn thận một chút.”
Phương Nhiên từng bước từng bước chậm trãi đi dọc theo hành lang, qua đủ loại các câu lạc bộ tấp nập người ra kẻ vào, hắn dần dần tiếp cận đến dãy phòng bên trên phòng vũ đạo.
“Sau chỗ rẽ phía trước là đến nơi, chúng ta thật muốn đi đến đó sao?” Phương Nhiên bất an hỏi lại một lần nữa.
“Ngươi cũng biết đồ chơi kia nguy hiểm cỡ nào, nơi này là trường học đó.” Linh nhàn nhạt nói, sau đó không biết Phương Nhiên suy nghĩ như thế nào, cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
Bất thình lình hắn gặp phải Nguỵ Văn Văn từ chỗ rẽ đi ra.
“Ừm . . . !”
“A . .”
Hai người hoàn toàn không nghĩ đến sẽ gặp nhau ở đây, lập tức ngây người ra một lúc. Vẫn là Nguỵ Văn Văn phản ứng trước, nàng lẳng lặng nhẹ nhàng gật đầu với Phương Nhiên, tiếp tục bước về phía trước, Phương Nhiên cũng nở nụ cười, cả hai đều không nói với nhau câu nào.
Đợi đến Ngụy Văn Văn rời khỏi, hắn lại khôi phục bộ dạng khẩn trương, vội vã cuống cuồng đi tiếp, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lại làm ra vẻ, ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi.
Chờ lát nữa, để cho ta nhìn xem, Tính cách thật sự của ngươi là như thế nào?
Trong mũ chùm đầu, Linh dùng tinh thần lực quan sát bên ngoài, ánh mắt của nàng loé lên không hiểu ý cười. Trong không gian số liệu, nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay tinh xảo, vặn vặn cổ tay.
Bóc!
Tiếng búng tay thanh thuý vang lên!
Ầm!
Trong chớp mắt, cửa kính bên cạnh Phương Nhiên nổ tung! !
“Móa! ! !”
Phương Nhiên quá sợ hãi, theo bản năng chửi một tiếng!
“Không xong! ! Tên kia giống như có năng lực ẩn thân gì đó! Mau tìm chỗ trốn đi!” Tiếng nói lo lắng của Linh vang lên trong đầu hắn!
Ầm Ầm Ầm! ! !
Trong khi hai người nói chuyện, một cửa kính khác lại nổ tung!
Không chỉ có như thế, cùng lúc đó, đèn nê-ông trên trần nhà từng cái từng cái vỡ vụn! Thậm chí không ít mảnh vỡ rơi vào phía sau cổ áo của hắn! !
Cổ tê rần, hắn theo bản năng nghe tiếng la hét của Linh gấp rút chạy về phía trước!
“Không kịp rồi! Chạy nhanh lên đi! !” Linh nôn nóng hét ầm lên trong đầu hắn, cùng lúc đó, tiếng thủy tinh vỡ vụn sắc lẻm không ngừng truyền đến từ sau lưng!
Hắn không kịp nghĩ ngợi gì nữa, luống cuống mở lấy cánh cửa gần mình nhất rồi xông vào!
“Nhanh! Nấp đi! ! Đừng thở mạnh! Chớ để nó phát giác ra ngươi! !”
Lúc này Linh đã bay ra khỏi mũ trùm đầu! Dùng tinh thần lực ngăn chặn những mảnh vỡ từ đèn nê-ông rơi lả tả xuống người hắn.
Sau đó nàng cứng rắn đẩy hắn vào một ngăn tủ tối om! Phương Nhiên cảm giác lưng mình truyền đến lực đẩy mãnh liệt, hắn lập tức va vào trong một đống quần áo mềm mại,
Nhưng Linh thì bay ra ngoài!
“Cô đi đâu vậy! ?”
“Ngươi đừng quản ta! Ta đi tìm biện pháp giải quyết nó!”
Linh vội vã đáp lại một cách khẩn cấp, nhìn xem bộ dáng thảng thốt của hắn, nàng đổi một cái góc độ đυ.ng vào cửa tủ, cánh cửa khép lại giấu Phương Nhiên ở bên trong.
Sau đó mặc dù bóng đèn thủy tinh xung quanh nàng vẫn còn nổ tung, Linh đột nhiên trở nên an tĩnh lại.
Nàng lơ lửng bên ngoài cửa nơi mà Phương Nhiên không thấy được.
Trong không gian số liệu, Linh vẫn nghiêng chân lơ lửng, đôi môi mềm mại chợt cong lên lộ ra nụ cười xấu xa.
Nàng lặng lẳng bay ra ngoài, phía trên cửa tủ đã khép chặt, một tờ giấy trắng tinh có in mấy chữ.
【 Phòng thay quần áo nữ 】
【 Ngụy Văn Văn 】