Trải qua một phen giãy dụa kịch liệt trong lòng, Phương Nhiên rốt cuộc bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật chính mình rút đến một thẻ bài ‘gân gà’, lại một lần nữa, hắn nhớ đến thân phận tôn quý của mình trong game Âm Dương Sư, nhớ lại vô số lần mình rút ra được ‘Tỳ Mộc Đồng Tử’.
"Ai ~ "
Hắn thờ dài, mở ra thiết bị giải trí duy nhất trong phòng của mình —— một chiếc TV cổ lỗ sĩ.
Đài truyền hình Trung Ương vẫn đang phát sóng chương trình thời sự, trên TV, nữ MC nghiêm túc thông báo tin tức cuối cùng.
“Liên quan đến bảo vật quốc gia bị cướp đi trước đó, đến nay vẫn chưa có tin tức về tội phạm truy nã, cảnh sát vẫn đang tích cực điều tra, dự kiến mức án phạt sẽ tăng từ mười đến mười lăm năm tù giam.”
Phương Nhiên: ". . ."
Trầm mặc nửa ngày, hắn dứt khoác xoay người đứng dậy, quyết định lựa chọn, quả nhiên, làm một người công dân lương thiện, chấp hành nghiêm chỉnh đường lối, chủ trương của Đảng và chính sách pháp luật của Nhà Nước, mình cho rằng chỉ cần thẳng thắn sẽ dược khoan hồng, quốc gia nhất định sẽ cho mình một cái . . .
"Tiểu Mễ! ! Tiểu Mễ đại nhân! ! ! Cứu mạng! ! ! Mị không muốn bị bắt! ! Mị còn trẻ! ! Mị còn muốn đi chơi! Mị không muốn ngồi tù! ! !"
Phương Nhiên lăn trên sàn nhà trực tiếp té nhào vào trước mặt Linh, thực hiện một cái quỳ gối tiêu chuẩn.
"Móa! Ngươi làm gì! !"
Linh cũng bị Phương Nhiên làm cho giật nảy mình, tên này đột nhiên mang theo một mặt giàn dụa nước mắt nước mũi nhào tới chỗ mình, nàng vội vàng bay lên né tránh.
"Tiểu Mễ! Tiểu Mễ! ! Cô không thể đối với chủ nhân thấy chết không cứu à!"
Phương Nhiên vẫn hai tay hướng phía nàng nhào đến, để cho nàng cảm giác buồn nôn.
"Cút! Đừng gọi ta là Tiểu Mễ! Còn có, lão nương không phải triệu hoán thú của ngươi! !"
Nàng buồn nôn rống to, dùng tinh thần lực điều khiển dép lê hung hăn đập vào mặt Phương Nhiên.
Mà giờ phút này, hắn đã không để ý đến dép lê hay không dép lê, mặt mũi hay không mặt mũi, tôn nghiêm của chủ nhân đã sớm bị hắn ném lên chín tầng mây, hắn khóc bù lu bù loa nhìn Linh, nhìn lấy pin sạc dự phòng (triệu hoán thú) của mình có thể biết tất cả mọi chuyện, giống như bắt lấy hy vọng cứu mạng cuối cùng.
“Ngươi có thể có chút tiền đồ hay không! Nhìn xem ngươi sợ sệt thành cái dạng gì! Chỉ có một tin tức liền đem ngươi hù dọa đến như vậy!”
Linh khinh thường nhìn xem hắn, đương nhiên hắn cũng không thể nhìn thấy nét mặt của nàng, chỉ có thể từ thanh âm của nàng loáng thoáng đoán được.
“Xin nhờ! Đó là quốc gia truy nã! Tôi nếu như bị bắt, chắc chắn phải ngồi tù! Hơn nữa đều không phải ngồi tù ba năm hay năm năm, con mẹ nó là trên mười năm! !” hắn che mặt không thể nào tiếp nhận được sự thật.
Linh giống như không thể nào hiểu được, khóe mắt giật giật nhìn xem Phương Nhiên, trong lòng ngờ vực.
Thật sự hắn là người tham gia Dạ Chiến?
Chỉ cần là người tham gia Dạ Chiến, dù không quan tâm trong hiện thực là dạng gì, nhưng ít nhất tâm trí đều nhất định không phải quá cứng nhắc! ?
Nàng biết rõ không ít người thậm chí cả một đời đều sống ở trong thế giới ‘bóng tối’.
Đối với người tham gia Dạ Chiến mà nói, vẻn vẹn một cái truy nã, hơn nữa cơ quan quốc gia liền con mẹ nó hình của ngươi đều không có, đoán chừng đây cũng chỉ là một cái cảnh cáo, dù sao đều là người tham gia Dạ Chiến.
Nhưng, chỉ vẻn vẹn dạng này?
Ngươi liền hoảng sợ thành bộ dạng này?
Nàng thật không thể tưởng tượng nổi, cảm giác thói quen của mình trong xã hội thượng lưu đột nhiên xuất hiện một người uống trà đều sợ chính mình trả không nổi.
Mặc dù không phải rất chuẩn xác, nhưng giờ phút này nàng liền là có loại cảm giác này.
Nhìn xem bộng dạng hoảng sợ của hắn, nàng đột nhiên giật mình, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nét mặt như một tiểu ác ma..
“Trước tiên, ngươi đừng hốt hoảng, lấy ra bảo vật quốc gia để ta xem một chút, sau đó đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể cho ta nghe một chút đi ~”
Giọng nói của nàng đột ngột trở nên nhu hòa, thanh âm loli tràn đầy cảm giác đáng tin cậy, lập tức liền ổn định Phương Nhiên.
"Tốt!"
Vừa nghe đến Linh đồng ý giúp mình, hắn vội vàng đem đầu tượng Tị Xà từ dưới giường của mình lấy ra.
Linh im lặng nhìn xem hắn.
Thì ra văn vật bị mất tích trong lịch sử bị ngươi nhét vào dưới giường cất giấu!
“Cô nghe tôi nói, mọi chuyện bắt đầu từ ngày tôi trở về từ hội chợ Anime . . .” Phương Nhiên cắn răng giậm chân một cái, rốt cuộc vẫn quyết định nói ra đoạn lịch sử mà chính mình đều không muốn nhớ lại.
"Chờ một chút? Hội chợ Anime? Ngươi còn đi loại địa phương kia, a, quả nhiên là trạch nam." Linh cười lạnh một tiếng.
"Ách, đây là có nguyên nhân rất phức tạp." Ngoài ý muốn, hắn cũng không có giảo biện, mà gãi gãi đầu, ánh mắt trốn tránh cười cười nói ra.
"Sau đó thì sao? Ngươi làm sao từ trong tay cơ quan quốc gia đoạt đến phần thưởng đặc biệt này?"
Sạc dự phòng (Linh) chậm rãi bay đến trên ghế sa lon, mà Phương Nhiên quỳ gối trên sàn nhà trước mặt nàng, một khung cảnh vô cùng quỷ dị.
"Tôi cũng không rõ ràng a," Phương Nhiên vẻ mặt đau khổ, sau đó từ khi hắn bắt đầu tiến vào nhà ga, cẩn thận từng li từng tí kể lại cho Linh, đương nhiên, chuyện bị Dạ Sanh túm rơi quần phải trần chuồng chạy trở về, có chết hắn cũng sẽ không nói.
Linh thỉnh thoảng ‘Ừ’ một tiếng, chờ đến khi hắn kể xong toàn bộ câu chuyện, nàng đã đại khái rõ ràng tình huống lúc đó của tên này.
Rất rõ ràng, mê vụ là hình dạng ngụy trang của mục tiêu D – 27, nhưng bản thể của nó xui xẻo bị Phương bắt gặp, cảm thấy Phương thực lực yếu gà, nó lập tức điên cuồng đuổi theo mười con phố, Cuối cùng, vừa khéo bị một đám boss đánh nhau tiêu diệt ngụy trang, chết không chết bị Phương Nhiên may mắn xử lý.
Không thể không nói, tên ngốc này vận may cũng không tệ lắm.
Dưới trạng thái linh hồn số liệu, nàng nhẹ nhàng nheo mắt lại, từ trong miêu tả của Phương Nhiên, nàng có thể loáng thoáng đoán được người đến từ cơ quan quốc gia.
Hẳn là người mà bạn của tên ngốc này trước đó từng ‘tự sướиɠ’ nghĩ đến: Dạ tiên tử - Dạ Sanh, sức mạnh huyền bí, năng lực tu chân, thực lực cấp A.
“Ha ha ~” Linh nhếch miệng cười khẽ, cơ bản nàng đã xác định, cơ quan quốc gia tựa hồ chưa nắm được tin tức của Phương Nhiên, nếu không, từ tràng cảnh kia kết thúc đến bây giờ đã trôi qua hai ngày, còn hàng này sớm đã bị bắt lại.
Nói như vậy. . . . Tin tức kia quả nhiên là cảnh cáo?
Linh cười một tiếng không quan trọng, thứ gọi là cảnh cáo, đơn giản liền biểu lộ thái độ của quốc gia, nhưng đối với nàng, tồn tại đặc biệt không thuộc về bất kỳ thế lực nào, sống một mình ở Bắc Cực, một chút tác dụng cũng không có.
Ai, nhưng là.
Nàng nhìn thoáng qua Phương Nhiên, một bộ dạng trong lòng thấp thỏm lo sợ, sợ hãi mình nói ra ‘từ bỏ đi, đừng vùng vẫy, chờ lấy ngồi’ . . .
Thật không có tiền đồ.
Xin nhờ, ngươi bây giờ là người tham gia Dạ Chiến được chứ?
Nói một cách khác, ngươi có siêu năng lực, ngươi không phải người bình thường.
Thôi, dù sao cùng tên này nói, hắn cũng sẽ không hiểu, trong lòng nàng rõ ràng, cho dù hắn biết rõ, muốn thay đổi tâm tính cũng phải cần thời gian dài dằng dặc.
Có điều, dạng này cũng vừa vặn ~
Linh lộ ra nụ cười xấu xa, tằng hắng một cái, mở miệng nói ra một cách nặng nề.
"Nói thật, bây giờ tình huống của ngươi rất không ổn."
"Quả nhiên, là như thế này a." Phương Nhiên lập tức giống như trái bóng xì hơi, gục đầu xuống.
"Nhưng là. . . ." Linh dừng một chút, Phương Nhiên lập tức lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, hận không thể ôm lấy đùi của nàng, vội vàng hỏi: “Nhưng là có biện pháp! ?”
"Đương nhiên," Thanh âm của nàng vô cùng tự tin giúp cho Phương Nhiên an tâm lại: "Ngươi rõ ràng thân phận của mình? bây giờ ngươi là người tham gia Dạ Chiến, Dạ Chiến cho ngươi năng lực siêu phàm."
"Mặc dù là năng lực ma pháp thiếu nữ." Phương Nhiên nhịn không được, vẻ mặt đau khổ nói chen vào.
"Im lặng, đừng ngắt lời!" Linh tức giận nói, tên này nói chen vào để nàng kém chút nữa liền lắc lư. . . Khục, chuẩn bị xong lí do từ chối đều quên.
“Dựa theo trong phim, ngươi cũng là siêu năng lực gia, nói cách khác, ngươi có vốn liếng để sống yên phận.” Linh từng bước dẫn dắt nói ra: “Chỉ cần ngươi trở nên mạnh hơn, đạt tới cấp bậc B, tìm đến tràng cảnh thích hợp, đem đầu tượng Tị Xà trả lại.”
"A a a, sau đó thì sao?" Phương Nhiên ra vẻ ghi nhớ trong lòng, gật đầu hỏi tiếp
“Sau đó, quốc gia sẽ cho rằng người hướng quốc gia biểu đạt thiện ý, e ngại thực lực cấp B của ngươi, bọn hắn cũng sẽ không tiếp tục truy cứu, ngược lại sẽ tìm cách tạo dựng quan hệ với ngươi, chuyện này tự nhiên cũng sẽ đi qua, cái gì mà mươi năm tù giam tất nhiên là đều là chuyện cười.” Linh nói ra mục đích cuối cùng của mình.
"Nha nha" Phương Nhiên gật gù như chợt bừng tỉnh, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì.
"Nhưng là!" Nàng hơi lên cao giọng, Phương Nhiên đột nhiên cảm thấy ánh mắt sạc dự phòng của mình đột nhiên trở nên sắc bén.
"Nếu thực lực của ngươi quá kém, hơn nữa còn bị phát hiện, ha ha ~ "
"Sẽ như thế nào?" Phương Nhiên khẩn trương nuốt ngụm nước miếng.
"Nhẹ thì chung thân, nặng thì tử hình."
"Phốc!"
Phương Nhiên lập tức phun ra một ngụm lão huyết, không thể tưởng tượng nổi gầm thét lên:
"Không phải đâu! Nghiêm trọng như vậy! Dựa theo pháp luật không đến mức phạt nặng như vậy! ! ! Còn có rõ ràng nhẹ nhất là mười năm tù giam, làm sao đột nhiên trở thành chung thân a!"
"Ha ha, Dạ Chiến thế giới là dựa vào sức mạnh để nói chuyện, ngươi không có lực lượng, vậy đối phương đương nhiên sẽ không khách khí." Linh chậm chậm rãi nói.
Sau đó trong lòng nàng âm thầm cho mình một ‘like’, lần này hắn bị hù dọa chắc chắn sẽ cố găng tăng cường thực lực, chỉ cần hắn đạt được cấp B, vậy mình liền có hy vọng thoát khỏi pin sạc dự phòng đáng chết này!
Vài chục năm so với chung thân và tử hình, hắn hẳn là rõ ràng nên lựa chọn bên nào.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Phương Nhiên trực tiếp phá vỡ mộng tưởng của nàng, cũng làm cho nàng hối hận lúc nãy đe dọa hắn quá độc ác, đồng thời trong lòng giận mắng, tại sao trên đời có thể có người chết nhát như vậy!
"Tôi nói Tiểu Mễ à" Phương Nhiên cân nhắc thực lực của mình cùng với thực lực người tham gia cấp B duy nhất hắn mà hắn biết – thiếu nữ điện quang, vẻ mặt như đưa đám nói.
"Nếu không chúng ta đi tự thú đi!"
---------------------------------------------
- Tỳ mộc đồng tử (Ibaraki Douji): thẻ bài cấp SSR trong game Âm Dương Sư
- Gân gà: dùng để miêu tả những vật giữ lại thì không có ích, bỏ đi thì tiếc.
Dựa theo điển cố trong Tam Quốc Diễn Nghĩa:
Tào Tháo đóng quân đã lâu, muốn tiến thì bị Mã Siêu chống cự hăng lắm, muốn thu quân về lại sợ quân Thục (quân Lưu Bị) coi thường: trong lòng còn do dự chưa biết nên quyết thế nào. Vừa lúc đó nhà bếp dâng món canh gà. Tháo thấy trong bát canh có miếng gân gà, nghĩ, lại thấy buồn rầu trong lòng. Đúng lúc đó, Hạ Hầu Đôn vào trướng, xin mật khẩu trong quân đêm nay, Tào Tháo buột miệng nói:
"Kê lặc! Kê lặc" (gân gà, gân gà)
Hạ Hầu Đôn truyền lệnh cho quân sĩ, mật khẩu đêm nay là "Kê lặc". Quan chủ bạ hành quân là Dương Tu nghe truyền hai chữ "Kê lặc" liền sai quân sĩ của mình sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị rút quân.
Có người báo cho Đôn biết, Hạ Hầu Đôn cả kinh, liền mời Dương Tu tới trướng, hỏi: "Sao ngài lại thu xếp đồ đạc như vậy?"
Dương Tu đáp: "Qua mật khẩu đêm nay thì biết Ngụy Vương chắc sẽ thu binh sớm thôi. Kê lặc, ăn thì vô vị, bỏ đi thì tiếc. Ngay tiến binh thì không thắng nổi, lui về lại sợ người ta chê cười, ở đây mãi cũng vô ích, chi bằng sớm lui binh. Vài hôm nữa Ngụy Vương sẽ rút quân thôi. Vì thế tôi thu xếp đồ đạc trước, sợ tới lúc đó lại vội vàng."