Tôn Di túm liền mấy cái gối đập tới, đến lúc mệt không thở được, lúc này cô mới chú ý tới ánh mắt Diệp Thần có chút không đúng.
Cô nhìn theo ánh mắt Diệp Thần, rất nhanh phản ứng lại, đặt lại gối ôm lên ghế sa lon, làm bộ có chút tức giận: "Ngươi lại đang có ý gì?"
Chắc vừa rùi vận động có chút kịch liệt, Tôn Di lại mặc áo thun trắng dính chút mồ hôi, loáng thoáng thấy được chút chia ngăn, hơn nữa gương mặt lại đỏ hồng, mang theo mười phần quyến rũ.
Diệp Thần cảm thấy, hai người ở chung như này có chút nguy hiểm!
Củi khô bốc lửa, hai người lại là tấm thân trong trắng?
Tôn Di hít sâu mấy hơi, nghĩ tới một việc, hỏi: " phía bên Hạ Nhược Tuyết anh thật sự không đi? Cô ấy là đại tiểu thư Hạ gia một gia tộc lớn tại tỉnh Chiết Giang, quốc sắc thiên hương, anh cứ vậy mà bỏ qua sao?"
Diệp Thần uống một hớp, thuận tay mở ti vi, khá là tùy tiện nói: "Tôi lại không gấp, muốn gặp tôi, là rồng cũng phải tự mình đến cửa, đừng nói đến chỉ là một thiên kim Hạ gia tỉnh Chiết Giang, dù là thiên kim đại gia tộc tại kinh thành, Diệp Thần tôi cũng không nhất định phải gặp!"
Tôn Di coi như là phục Diệp Thần, một ngày tên này không khoác lác là không được sao?
Đoán chắc đến khi tận mắt nhìn thấy nhan sắc Hạ Nhược Tuyết, liền phải hối hận.
Có người đàn ông nào mà không thua trận ở dưới váy Hạ Nhược Tuyết?
Lúc này, trong tivi người dẫn trương trình đang nói đến nội dung trọng điểm của bản tin ngày hôm nay: . . . Người chết đã xác định được thân phận, chính là hội trưởng thương hội Ninh Ba - Trần Chính Quốc, cùng con trai đã bị sát hại, bước đầu cảnh sát đã xác định, đây là hành vi cố ý mưu sát, hơn nữa thủ đoạn của hung thủ cực kỳ đáng sợ, hy vọng người dân Giang thành mấy ngày nay nên chú ý an toàn, giữa đêm không nên dừng chân bên ngoài quá lâu. . .
Tôn Di thấy bản tin tức này, theo bản năng che miệng.
Trần Phong và Trần Chính Quốc mấy hôm trước cô mới gặp! Thậm chí mấy hôm nay đều ngủ không ngon, chỉ lo lắng bọn họ tới báo thù!
Không nghĩ tới hai người họ vậy mà lại bị người sát hại!
Trời ạ, đây chính là Trần gia a, mặc dù tại Ninh Ba cũng không phải là một gia tộc cao cấp, nhưng cũng là một gia tộc có tiếng!
Ai dám gϊếŧ bọn họ? hơn nữa thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy!
Tôn Di vội vàng uống ngụm nước để bản thân bình tĩnh lại đôi chút, quay ra nhìn Diệp Thành, thấy hai mắt hắn híp lại như đang suy tư chuyện gì.
Trong một thoáng cô lại có suy nghĩ chuyện này là do Diệp Thành làm!
Lại có tự tin Diệp Thành có đủ năng lực để làm chuyện này, hơn nữa nếu Trần Chính Quốc và Trần Phong chết, đối với hắn cũng có lợi, chí ít không cần lo lắng bị người trả thù, cô bị suy nghĩ của mình dọa sợ, vội quay ra hỏi Diệp Thành.
"Diệp Thành. . . chuyện này không phải do người làm chứ?".
Diệp Thần hơi ngẩn ra, bật cười, cố ý làm bộ dáng hung ác: "Đúng nha, cô đã nhìn ra rồi sao, tôi là một sát thủ cao cấp, gϊếŧ người vô số, cô chắc chắn muốn cho tôi ở lại, vạn nhất tôi không kìm được nổi lên sắc tâm, hì hì. . ."
Tôn Di thấy hắn nói như vậy, lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, bởi dưới tình huống chưa có chứng cứ, không có ai lại tự đi nhận mình là hung thủ.
Hơn nữa nhìn bộ dáng kia của Diệp Thành, đánh người một chút còn tạm được, gϊếŧ người hắn khẳng định là không dám, chứ huống chi đây lại là một nhân vật có mặt mũi ở Ninh Ba.
"Diệp Thành, mấy ngày tới chúng ta tốt nhất nên chở về nhà sớm chút, hung thủ này khẳng định vẫn còn ở Ninh Ba, vạn nhất nếu chúng ta xui xẻo gặp phải, anh có nghe thấy không, buổi tối không nên đi ra ngoài!"
Tôn Di lo lắng nói.
Sau đó, cô đứng dậy, vươn vai.
"Không được rồi, hôm nay đi nhiều quá mệt mỏi, tôi phải đi nghỉ ngơi đây, mấy nam nhân như các anh khả năng sẽ mệt mỏi hơn vì không quen. . . hì hì. . ."
Cánh cửa khép lại che đi bóng hình Tôn Di, trên mặt Diệp Thần lộ vẻ âm trầm, tự nhủ: "Tôn Di, cô yên tâm, coi như có gϊếŧ hết tất cả mọi người trên toàn thế giới, tôi cũng sẽ không tổn thương cô. Nếu ai dám bắt nạt cô, tôi sẽ không để chúng sống yên!"
Diệp Thần đứng dậy, sáng mai phải giao thuốc chữa trị cho Thẩm Hải Hoa, nên không thể chờ đến thời gian đã hen với Chu Nhân Đức, hôm nay phải chuẩn bị đủ dược liệu luyện chế đan dược cho Thẩm Hải Hoa.
Lần này hắn không tới Đức Nhân đường, tùy tiện chọn một tiệm nhỏ ở gần mua một số dược liệu.
Mặc dù có ít loại, nhưng Diệp Thần cũng tìm được một số loại khác thay thế.
Mua song, chuẩn bị cầm đồ dời đi, một cô gái cao gầy chắn đường đi của hắn.
Chính là Bách Lý Băng nữ cảnh sát đã đưa hắn về đồn.
Hôm nay Bách Lý Băng không mặc đồng phục, hẳn trong thời gian nghỉ ngơi, làm hắn thiếu chút nữa không nhận ra.
"Làm sao, thân thể có vấn đề, cần dùng thuốc bồi bổ?"Bách Lý Băng khoanh hai tay trước ngực, có chút ý vị nói.
Diệp Thần nhún vai, không có ý định giải thích, hơi lệch sang bên cạnh bước đi.
Hắn không muốn cùng người phụ nữ này có quá nhiều liên quan.
Khi Diệp Thần bước được mười mấy bước, Bách Lý Băng âm thanh lạnh lùng vang lên: " Sự việc của Trần gia, là ngươi làm."
Diệp Thần ngưng bước chân, mặt không chút thay đổi nói: " Tin tức hôm nay tôi cũng thấy được, nhưng Bách Lý tiểu thư, cô tùy tiện hoài nghi cho tôi? Vậy xin hỏi cô có chứng cứ gì, không phải cảnh sát mấy người quan trọng nhất là chứng cứ sao.?"
Nói xong, Diệp Thần quay lưng chuẩn bị bước đi, thanh âm Bách Lý Băng lại vang lên:
"Cũng đúng, bắt người cần có chứng cứ, chẳng qua hôm nay tôi tới đây, cũng không phải vì sự việc của Trần gia, mà có một chuyện khác. Tôi thật sự tò mò, 5 năm trước, thiếu niên rơi xuống hồ Đông Tiền làm thế nào vẫn còn sống?"
Diệp Thần con ngươi hơi co lại, sát khí bao trùm thân thể!
Hắn không ngờ, Bách Lý Băng biết thân phận của hắn.!
5 năm trước! Hồ Đông Tiền! người xảy ra chuyện chỉ có một người là phế vật Diệp gia, Diệp Thần!
Bách Lý Băng đi tới trước mặt Diệp Thần: "Xem ra, tôi đoán đúng rồi, anh chính là người năm năm trước đã chết kia, Diệp Thần. không nghĩ tới người nổi danh phế vật vào năm năm trước, chết đi rồi lại có thể chở về, hơn nữa còn đem theo một thân thực lực cường đại chở về. . ."
Bách Lý Băng chưa nói song, một bàn tay bóp lấy cổ cô, cả cơ thể bị nhấc lên rời khỏi mặt đất, nỗi sợ hãi lan tràn cảm thấy đang đối mặt với sự chết chóc.!
"Cô có ý gì.?"
Qua mấy giây, Diệp Thần ném Bách Lý Băng ra, người kia lộn một vòng đem thân thể ổn định lại.
Sắc mặt hoảng sợ!
Bách Lý Băng tu luyện cổ võ, thực lực không phải mạnh, nhưng cũng không phải thứ người bình thường có thể đối phó lại.!
Nhưng mới vừa rồi, trong nháy mắt khi Diệp Thần ra tay, cô lại cảm thấy một sự chết chóc bao quanh, lại cảm thấy cơ hội phản đòn cũng không có.!
Giống như bị một lực lượng cường đại chấn áp cơ thể.!
Cô theo bản năng lùi lại, cô phát hiện người thanh niên trước mắt này không có đơn gian như kết quả điều tra được.!
5 năm trước, hắn chỉ là một phế vật bị toàn bộ Ninh Ba cười nhạo.!
Nhưng qua năm năm hắn lại là một người có thực lực cường đại.!
5 năm này, hắn đã trải qua những gì.?
Hơn nữa coi như hắn sau sự việc kia bắt đầu tu luyện cổ võ, nhưng cũng đã quá muộn, bỏ qua thời điểm tốt nhất để tu luyện, vậy tại sao thực lực của hắn lại mạnh như vậy.?
Vô số sự nghi ngờ hiện lên trong đầu Bách Lý Băng.