Thanh minh ven hồ, Ninh Ba.
Hoàn cảnh nơi này rất là yên tĩnh, bên ven hồ trung ương tọa lạc một tòa đại trạch.
Phía sau đại trạch chính là núi hồ nổi danh xanh lơ Giang Thành, có thể nói, phong thủy vị trí chỗ đại trạch này là một trong những nơi nổi danh của Ninh Ba.
—— Phía trong đại trạch Giang Thành _ Sở gia Ninh Ba, !
Lịch sử về Sở gia Ninh Ba bắt đầu từ thời Minh triều, tổ tiên Sở gia có một vị đại tướng thời Minh triều!
Từng một người một ngựa tiến vào vòng vây quân địch, chém chết gần ngàn tên kẻ địch! Lại có thể toàn thân lui ra!
Khi trận chiến này kết thúc, Sở gia bước lên hồi cường thịnh !
Sau đó theo thời gian trôi đi, Sở gia dần dần suy bại, nhưng ở Ninh Ba, cũng thuộc vào trong bốn đại gia tộc!
Không người nào ở Ninh Ba có thể rung chuyển!
Giờ phút này, trong sân Sở gia, một cô gái đang tưới hoa.
Một thiếu nữ xinh đẹp, trên người mặc một chiếc áo dây màu đen bó sát tôn lên dáng người thon thả vòng eo con kiến gọn ngàng, bộ ngực đầy đặn quyến rũ tung tăng theo nhịp thở, làn da trắng nõn cùng bờ vai thon thả lộ lộ khoe ra sự quyến rũ mê người của chủ nhân nó.
Bên dưới phối hợp chiếc quần trắng, khoe ra đôi chân thon thả dáng người cao gầy, trên chân đeo đôi giày trắng, khí chất cả người lộ ra vẻ thanh nhã nhẹ nhàng.
Cô chính là thiên kim Sở gia, Sở Thục Nhiên.
Sở Thục Nhiên chậm dãi tưới nước cho cây, đôi mắt đẹp lại để lộ ra sự phiền muộn.
Từ khi Diệp gia bị vị kinh thành kia xóa bỏ, cô luôn luôn gặp ác mộng. Trong mộng, luôn có một vị thiếu niên cả người nhuốm máu xuất hiện, mặc dù cô không thấy rõ tướng mạo của thiếu niên kia, nhưng cô dám khẳng định, người thiếu niên đó chính là Diệp Thần.
Diệp Thần người thanh niên ngày trước hướng cô thổ lộ tình cảm lại bị cô đùa giỡn khiến bao người chỉ mặt sỉ nhục.
5 năm trước chỉ là cô ham chơi, thời gian năm năm trôi qua, bây giờ thật ra cô có chút hối hận.
Cô thở dài, thả bình nước xuống, lẩm bẩm nói: " Sao lại nhớ tới hắn, hắn chỉ là một tên phế vật, coi như hắn không có chết, lấy tính cách hèn yếu của hắn, nói không chừng đã lưu lạc đầu đường, chân chính chở thành phế vật."
Ngay lúc này, Hà Thiến thở hỗn hển đi tới.
"Thục Nhiên, cuối cùng cùng nhìn thấy cô, chúng ta cũng đến hơn nửa năm không gặp đi, cô bây giờ càng ngày càng đẹp rồi, tôi đoán không biết có bao nhiêu người vì vẻ đẹp này mà mê luyến đây!"Hà Thiến kích động nói.
Nhưng Sở Thục Nhiên không để tâm đến chỉ lạnh nhạt gật đầu nói: "Ngồi đi."
"Được."Hà Thiến cùng cảm nhận được sự lạnh nhạt của đối phương, cô rất rõ ràng, sau khi tốt nghiệp Sở Thục Nhiên ra nước ngoài, ở nước ngoài ba năm, sau khi trở về lại như biến thành một người khác, cô cảm giác như có chút xa lạ .
"Cô nói cô thấy Diệp Thần, xác định chính là người từng bày tỏ với tôi, Diệp Thần?"Sở Thục Nhiên hờ hững hỏi, giọng nói bình tĩnh, giống như đối với cô chuyện này không có gì quan trọng.
Hà Thiến gật đầu, kể lại mọi chuyện diễn ra ngày hôm nay ở quảng trường Vạn Đạt (Wanda Plaza).
Sở Thục Nhiên im lặng nghe, ban đầu là bình tĩnh không có biểu cảm gì, sau đó chân mày khẽ nhíu, cuối cùng rơi vào trầm tư.
Hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Nói cách khác, cô vậy không xác định người kia là Diệp Thần? Chẳng qua là lớn lên giống nhau mà thôi, hơn nữa đối phương trùng hợp họ Diệp?"
Hà Thiến ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu.
"Thẩm Hải Hoa tôi cũng có quen biết, người này cực kỳ tinh anh, cũng vô cùng sĩ diện hão, cô nói hắn đối với một người thanh niên khom lưng khụy gối, cũng không phải là không thể.
Nhưng người thanh niên kia phải là người có gia thế cực kì cao hoặc thực lực cực kỳ mạnh!"
" Cô thấy năm xưa tên phế vật kia như thế nào, cho dù năm năm trôi qua hắn vẫn còn sống, nhưng có năm năm hắn có thể có được thành tựu gì?"
Sở Thục Nhiên một bên nghịch hoa cỏ, một bên nhàn nhạt nói.
Hà Thiến định nói chuyện, Sở Thục Nhiên không để ý tới tiếp tục nói: "Diệp gia biến mất ở năm năm trước, Diệp Thần cũng không còn ở đây. Coi như hắn còn sống sót, cũng là trở thành một người vô gia cư.
Cái thế giới này không để loại hèn mọn tồn tại, hắn bị quy tắc khắc nghiệt của cái thế giới này nghiền ép , sau đó từ từ khuất phục. 5 năm trước sự kiện ở Vân Hồ sơn trang kia không phải là bằng chứng tốt nhất sao? Hà Thiến, cô hiểu ý của tôi không?"
Hà Thiến cảm thấy không nhìn thấu Sở Thục Nhiên, bây giờ Sở Thục Nhiên toát ra một sự cao ngạo, mặc dù nói chuyện nhưng vẫn không để vào mắt, tất cả giống như đều nắm hết vào lòng bàn tay.
Cô biết loại khí chất này được tạo nên từ tự tin về sự cường đại của gia tộc.
Năm ngoái bạn học cũ tụ họp, cũng có nghe nói Lão gia tử Sở gia tại Ninh Ba vừa bước vào cảnh giới võ đạo, Sở gia thậm chí có cơ hội chở thành gia tộc đầu tiên ở Ninh Ba bước vào gia tộc tỉnh Chiết Giang.
Chẳng lẽ Sở Thục Nhiên tự tin như vậy là vì việc này?
"Thục Nhiên, vạn nhất, ý tôi nói là vạn nhất. . . Người ngày hôm nay tôi nhìn thấy thật sự là Diệp Thần, vậy nên làm thế nào?"Hà Thiến vẫn không muốn bỏ qua chuyện này.
Sở Thục Nhiên ngưng ngón tay đang nghịch hoa cỏ lại, cười lạnh:
"Coi như thật sự là hắn trở về thì có làm sao? Ninh Ba đã không còn là Ninh Ba của năm năm trước! Tôi, Sở Thục Nhiên cũng không còn là Sở Thục Nhiên của năm năm trước!
Cho dù Thẩm Hải Hoa đối với hắn khom lưng khụy gối! Cho dù hắn có thực lực cường đại!
Nhưng một khi hắn đứng trước cửa Sở gia, cũng sẽ không khác với năm năm trước, chỉ có thể hèn mọn ngước cổ lên nhìn Sở gia ta!"
Câu nói vừa dứt, sắc mặt Hà Thiến có chút tái nhợt, cô bị khí thế của Sở Thục Nhiên làm cho kinh sợ.
Cô rất muốn hỏi Sở Thục Nhiên những năm qua đã trải qua những chuyện gì, nhưng cô đã bị người ta hạ lệnh tiễn khách.
"À, ta có thể cả đời này đều phải ngửa mặt lên nhìn Sở Thục Nhiên, không biết nam nhân như thế nào mới có thể chinh phục cô ấy."Hà Thiến lẩm bẩm nói.
. . .
Khu nhà ở Đại Đô.
Diệp Thần và Tôn Di xách túi lớn túi nhỏ trở lại nhà.
Ngày hôm nay, tâm trạng Tôn Di đặc biệt tốt, còn tự tay xuống bếp chuẩn bị một bàn ăn ngon.
Ba mặn một canh.
Diệp Thần ăn hết sáu chén cơm mới dừng lại, Tôn Di có chút giật mình.
Cô biết Diệp Thần ăn được, nhưng như này cũng quá nhiều đi.
"Ngươi đây là quỷ chết đói đầu thai à, người không biết còn nghĩ ngươi bị ngược đãi a!"Tôn Di mỉm cười nói .
Diệp Thần ăn nốt chỗ còn dư lại, vỗ bụng một cái, cười nói: "Quả thật, những năm này, tôi thật sự chưa được ăn bữa cơm như này, trước kia mẹ tôi luôn là. .."
Nói tới đây, Diệp Thần ngưng lại, bật cười một tiếng: "Chuyện cũ thôi không nói đến, không nghĩ tới, cô làm đồ ăn lại ngon như vậy, ngày mai cô vẫn sẽ làm sao?"
Tôn Di biết Diệp Thần lại nghĩ đến ba mẹ đã khuất, không hiểu sao, nơi mềm mại nhất trong nội tâm cô bị chạm tới, hốc mắt hơi đỏ, chân thành nói: "Sau này nếu anh muốn ăn, tôi ngày ngày làm cho anh ăn, dù sao tôi cũng là chủ nhà."
"Vậy sau này cô không lấy chồng?"Diệp Thần nháy mắt nói, "hay vẫn nên nói, cô đây đang trá hình bày tỏ với tôi sao. Tôi cho cô biết, yêu cầu đối với lão bà của tôi rất nhiều."
Tôn Di có một chút hứng thú: "Nói một chút xem, nhỡ may tôi có thể giúp anh chú ý."
Diệp Thần hắng giọng, nghiêm túc nói: "Thứ nhất, ngực to. Thứ hai, ngực to, thứ ba, vẫn là ngực to. . . tôi thấy cô vừa vặn lại phù hợp, nếu không chúng ta cùng thử một chút?"
Tôn Di tức giận túm lấy cái gối trên ghế salon đập về phía Diệp Thần! Thì ra ngươi luôn chú ý ngực con gái nhà người ta có lớn hay không!
Miệng tên này quá thèm đòn.
Khi vung gối cô dùng sức quá lớn, bộ ngực ngạo nghễnh rung chuyển theo động tác, Diệp Thần nhìn no con mắt.
"Tiếp tục. . . Hẵn còn mấy cái, tiếp tục đánh tới. . . Động tác nên mạnh hơn chút nữa, có như vậy đánh mới đau. . ."
. . .