Chương 29: Thấy Người Quen!

Tôn Di đưa Diệp Thần tới cửa hàng thương hiệu Armani.

Nói thật, cô rất muốn đưa Diệp Thần đi vào trong mua thật nhiều quần áo, dù sao người đàn ông ăn mặc đẹp đi bên cạnh cũng đáng mặt tiền.

Nếu như Diệp Thần mặc vào một thân quần áo sang trọng, đương nhiên sẽ bớt đi nhiều người ngây khó dễ cho hắn, nhưng vừa nghĩ tới giá cả bên trong, cô lại có chút do dự.

Mấy năm liều sống liều chết vật lộn ở tập đoàn Hoa Mỹ, mua xe và nhà ở, tiền tiết kiệm gửi ngân hàng cũng không coi là quá nhiều, nếu như mua quần áo trong của hàng này cho Diệp Thần, với cô mà nói thì quả thật không có nhiều tiền.

Đi hay là không đi?

Diệp Thần chú ý tới sự do dự trên mặt Tôn Di, hắn quay lại nhìn cửa hàng kia, liền rõ sự tình.

Hắn dù sao cũng từng là thiếu gia của một gia tộc, tự nhiên biết đến thương hiệu Armani nam.

Lúc tới, Tôn Di đã nói hôm nay mua đồ cho hắn cô sẽ là người trả tiền, chắc hẳn Tôn Di đang phân vân có nên dẫn hắn vào đây mua đồ hay không.

"Đi thôi, ta không thích mặc quần áo thương hiệu này, bên kia Adidas đang dảm giá, ta cảm thấy mặc đồ bên đó sẽ thuận tiện vận động và thoải mái. Hơn nữa, ta và cô quen biết chưa được mấy ngày, sao lại định mua đồ đắt tiền như vậy cho ta? Chẳng lẽ đây là muốn bao nuôi ta sao?"

Diệp Thần nói xong liền hướng đi về phía trước đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước, liền bị Tôn Di kéo trở lại!

"Nhưng tôi muốn xem anh mặc bộ quần áo mà người mẫu mặc, nếu là trên người anh thì sẽ như thế nào?"

"Không cần phải vậy, người ta cũng chỉ là treo thêm một cái mác mà thôi, tôi thấy mấy cửa tiệm kia cũng không có gì khác biệt. . ."Diệp Thần bất đắc dĩ nói.

"Nhưng mà. . ."

Ngay tại thời điểm Tôn Di và Diệp Thần đang tranh luận, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô.

"Tôn Di! Là cậu sao!"

Tôn Di nghe được thanh âm, có hơi ngẩn ra, sau đó xoay người, thấy một cô gái có lối ăn mặc khá là mốt.

Sắc mặt Tôn Di khá là khó coi khi nhìn thấy người này.

Diệp Thần cũng chú ý tới người phụ nữ này, tướng mạo coi như không tệ, nhưng so với Tôn Di thì lại kém xa.

Hơn nữa khá trùng hợp, người này hắn cũng biết.



Chính là bạn học trường cấp 3 của Diệp Thần và Tôn Di, Hà Thiến.

Diệp Thần sở dĩ vẫn còn nhớ, là vì người này ngày trước vẫn hay xum xoe phía sau Sở Thục Nhiên, năm đó ở trong lớp, hay tìm đến Diệp Thần gây phiền toái, mở miệng ngậm miệng đều là hai chữ phế vật.

Đi cùng Hà Thiến bây giờ là một Cao đại soái ca mặc trên người bộ quần áo có nhẵn hiệu nổi tiếng, hai mắt đối phương dán chặt trước ngực Tôn Di với vẻ si mê,.

"Tôn Di, không nghĩ tới thật sự là cậu a, năm ngoái bạn học tụ họp với nhau không thấy cậu tới? Nghe nói cậu làm ở tập đoàn Hoa Mỹ? Bán thuốc thẩm mỹ sao? Đầu năm nay, thị trường bán loại thuốc thẩm mỹ có vẻ không được bao nhiêu, tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh chóng tìm một người đàn ông có tiền để dựa dẫm, nhiều ung dung ~ "

Trong giọng nói và trên mặt Hà Thiến tất cả đều là sự khinh thường và cao ngạo. Gia cảnh của cô ta cũng khá giả, mặc dù không so được với Sở Thục Nhiên, nhưng cũng đủ đem ra khoe khoang trước mặt người khác.

Hơn nữa thời điểm học cấp 3 cô ta cũng biết gia cảnh nhà Tôn Di, nếu không do hoàn cảnh thì Tôn Di cũng sẽ không bất đắc dĩ buông tha đại học, trực tiếp bước vào xã hội.

Tôn Di nhìn Hà Thiến, có chút không muốn nói chuyện, vừa định kéo Diệp Thần rời đi, Hà Thiến lại lên tiếng: "Ơ, Tôn Di, mấy năm không gặp, cậu đã có bạn trai rồi à, chỉ bất quá. . . Ngươi bạn trai này của cậu… ừ à, gương mặt có chút đẹp ra, thì ăn mặc. . . chậc chậc chậc. . . Phỏng đoán cũng là một quỷ nghèo a.

Cũng đúng a, nồi nào thì cũng chỉ có thể úp vung lấy, nhưng nhìn bạn trai cậu, sao lại thấy người này quen mắt vậy chứ?"

Hà Thiến cau mày suy nghĩ, đột nhiên, cô vỗ tay một cái, cười nói: "Đúng rồi, tôi còn nhớ đến sự việc 5 năm trước, cái thằng phế vật Diệp gia ấy? Con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, lại còn dám bày tỏ với Sở Thục Nhiên nhà ta, sao bạn trai cậu nhìn lại giống cái thằng phế vật Diệp gia. Nhưng đáng tiếc, phế vật kia sớm đã chết rồi, nếu không Sở Thục Nhiên nhà ta vẫn còn muốn đem hắn ra làm trò cười nữa đấy."

Sắc mặt Diệp Thần lạnh lẽo, hắn "Tuyệt đối không nghĩ tới", đã qua nhiều năm như vậy, những con kiến hôi này lại nhớ thương mãi đối với sự kiện kia.

Hắn định làm cho đối phương im lặng lại, Tôn Di lại đứng dậy trước, chỉ Hà Thiến mắng: "Người cũng đã đi rồi, cô vì sao con cắn mãi không buông? Còn nữa, Hà Thiến, đừng làm như cô và tôi rất quen thuộc nhau vậy, khác nghề nghiệp, chúng ta không có lấy nửa điểm quen thuộc!"

Nói xong, Tôn Di liền kéo Diệp Thần đi vào cửa hàng thương hiệu Armani!

Vốn cô vẫn đang do dự có nên mua quần áo ở đây cho Diệp Thần hay không, nhưng bây giờ, cô quyết định! Coi như táng gia bại sản cũng phải mua!

Cô phải nói cho tất cả mọi người, Tôn Di cô không thua kém một ai!

Tôn Di gắng gượng kéo Diệp Thần vào cửa hàng.

Hà Thiến và bạn trai nhìn thương hiệu cửa hàng, cười lạnh: "Một đứa nghèo, còn học đòi người khác dùng đồ Armani? Tôi cũng muốn xem xem, cô làm thế nào để dùng!"

"A Tuấn, anh xem xem quần áo tốt như vậy mà lại để dính bẩn, hay là, chúng ta vào đây mua mấy bộ?"

Hà Thiến làm nũng, dùng bộ ngực cúp C cọ tới cọ lui trên cánh tay A Tuấn, làm hắn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.



"Dĩ nhiên mua, em hẳn biết giá trị con người anh dù bao cả cái tiệm này cũng được, nhưng là. . . Buổi tối anh có thể tìm thêm bạn cùng em chơi đùa với nhau? Như vậy siêu kí©h thí©ɧ. . ."A Tuấn liếʍ môi một cái, khá là hưng phấn.

Hà Thiến cảm thấy rất chán ghét, nhưng vì lấy lòng người đàn ông trước mặt này, tỏ ra thẹn thùng e rè gật nhẹ đầu: " đàn ông các anh thật xấu xa ~ "

. . .

Trong tiệm Armani.

Nhân viên cửa tiệm nhìn lối ăn mặc của Diệp Thần và Tôn Di có chút nghi ngờ, nhưng vẫn lễ phép tiếp đãi.

Tôn Di không hiểu về quần áo nam, khóe mắt liếc thấy Hà Thiến đang tiến vào cửa hàng, chỉ có thể chỉ bộ quần áo trong tủ kính, khá là kiên cường nói: "Cái đó. . . đem bộ quần áo trên người người mẫu lấy xuống, chúng tôi muốn lấy bộ này."

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc có chút không hiểu, đây là lần đầu tiên cô gặp một vị khác hàng mua quần áo, thử qua cũng không thử?

Hơn nữa quần áo trong tủ kính đều là quần áo bản giới hạn, giá cả cao đến mấy trăm ngàn.

"Tiểu thư, ngài không muốn để bạn trai mình thử qua một chút sao?"Nhân viên cửa hàng lễ phép xin ý kiến.

Tôn Di nghe được ba chữ bạn trai, gương mặt đỏ bừng lên: "Không. . . Không cần, hắn và người mẫu vóc người không sai biệt lắm, hẳn vừa vặn, phiền cô giúp tôi gói lại, tôi ra thanh toán. . ."

Vừa mới dứt lời, sau lưng lại truyền tới âm thanh khiến người ta chán ghét:

"Ơ, Tôn Di, cô thật sự muốn mua bộ quần áo này sao? tôi không nghe lầm chứ. Cô biết bộ quần áo này giá bao nhiêu sao? Đây chính là thiết kế mới nhất của đại sư Terrence, không nên vì mặt mũi mà lại làm xấu mình nha ~ "

Tôn Di thấy Hà Thiến rất phiền, chính là âm hồn không tan, cô không còn muốn để ý tới giá tiền, trực tiếp đối với nhân viên cửa hàng nói: "phiền cô nhanh chóng giúp tôi gói lại, chúng tôi còn có việc bận. . ."

Nhân viên cửa hàng vội nở nụ cười nói vâng, sau đó đem đi gói hàng, một lát sau: "thưa tiểu thư, bởi vì là ngài mua sản phẩm vượt qua hai trăm ngàn, chúng tôi chủ động đăng kí hội viên cao cấp Armani cho ngài, với ưu đãi của sản phẩm này được giảm 95%, trừ đi ưu đãi, của ngài còn tổng là 390 nghìn. . ."

Nghe được con số 390 nghìn, bàn tay đang đưa thẻ của Tôn Di đột nhiên ngừng lại!

Cmn?

Một bộ quần áo 390 nghìn?

Đùa gì thế, coi như hàng hiệu cao cấp, nhưng với cái giá này …!

Quan trọng, thẻ của cô tối đa chỉ có 300 ngàn!