Chương 25: Im Miệng Cho Ta ! Nói Xin Lỗi!

"Thằng nhóc thúi, ngươi có biết mình đang nói xảng cái gì hay không? Hàng giả, ngươi có tin ngay lập tức sẽ có người lấy lý do ngươi tung tin vịt để áp giải ngươi đi? Ta xem ra mục đích hôm nay ngươi tới Đức Nhân đường liền không đơn giản đi!"

Trên mặt cô gái tràn đầy tức giận và khinh thường! trong mắt cô Diệp Thần là người không có học vấn, là thứ rác rưởi không làm được chuyện gì! Định dùng thủ đoạn hèn hạ dơ bẩn này để bôi đen Đức Nhân đường!

Cách đó không xa bảo an cũng chú ý tới Diệp Thần, đang chuẩn bị tiến tới áp sát Diệp Thần, thì lúc này lão già tỉnh lại từ trong khϊếp sợ, ông phất phất tay để cho bọn họ lui ra.

Lão già nhìn thật sâu vào Diệp Thần ánh mắt đó có mang nhiều thâm ý mà người khác không thể hiểu được , nghiêm túc nói: "Chàng trai, cơm có thể ăn lung tung, lời cũng không thể nói bậy bạ! Thực không dám giấu giếm, ta chính là Chu Nhân Đức ông chủ Đức Nhân đường Giang Thành, bức tranh này chính tay ta bỏ nhiều tiền đấu giá ở kinh thành mới có được! sau đó, có hơn ba trăm nhà sưu tầm ở khắp mọi nơi nghiệm qua thật giả, nhưng đều không có ngoại lệ, kết quả cuối cùng đều đánh giá đây là hàng thật! Ngươi bây giờ ở đây nói nó là hàng giả, há chẳng phải là đang nói những nhà sưu tầm kia đều ăn là ăn cơm khô mà thành hay sao!"

Diệp Thần ngược lại không nghĩ tới lão đầu trước mắt chính là ông chủ của Đức Nhân đường, bất quá hắn vẫn là nói: "Không sai, những nhà sưu tầm kia đúng là ăn cơm khô."

"Ngươi —— "Cho dù Chu Nhân Đức có hàm dưỡng hơn nữa cũng không tránh khỏi bị Diệp Thần nói đến tức giận!

Bởi vì trong ba trăm nhà sưu tầm, hắn chính là một trong số đó!

Sắc mặt Chu Nhân Đức đã đỏ lên, hận không thể dùng cây batong trong tay để đánh Diệp Thần!

Hắn cưỡng ép áp chế nội tâm tức giận, dơ lên cây batong đang cầm trong tay chỉ bức tranh mà nói , "Được ! Rất tốt! Tiểu tử, nếu ngươi khẳng định bức tranh này là giả, nên đưa ra chứng cớ để mọi người được tin phục! Nếu như không có! Hừ!... Xin lỗi…!"

Cô gái thấy gia gia mình như vậy, vội vàng đỡ Chu Nhân Đức, nhẹ giọng nói: "Gia gia, người đừng tức giận à, bác sĩ nói người không nên kích động, chúng ta không cần cùng thằng nhà quê này nói nhảm, để con trực tiếp đem tên này đá ra ngoài!"

Nói xong, cô gái liền dơ một chân muốn đạp vào Diệp Thần, khiến cho Diệp Thần bất ngờ là, cú đá của cô gái này lại mang theo nội lực.

Lại là cổ võ giả? Có chút ý tứ, xem ra thế lực sau lưng gia tộc Chu Nhân Đức cũng không có đơn giản.

Lão già thấy cháu gái mình sử dựng nội lực, sắc mặt đại biến, nhưng muốn ngăn cũng đã muộn!

Lão nhất thời hối hận, dẫu sao một cước này xuất ra, thằng nhóc trước mắt không chết thì cũng tàn phế!

Con bé này từ nhỏ đã bắt đầu theo vị đại nhân vật tại tỉnh Chiết Giang học võ thuật!

Cũng được, đến lúc đó sẽ cho gia đình thằng nhóc này mấy triệu lo hậu sự, vậy coi như là cho ba mẹ thằng nhóc này một sự bảo đảm cho nửa đời sau.

Hình ảnh quay về.

Cô gái xuất ra một cước này mắt thấy phải rơi vào trên mình Diệp Thần, Diệp Thần vẫn bất động, nhìn giống như là đã bị dọa đến ngu người vậy.

Cô gái rất hưởng thụ giờ khắc này, cô rất thích nhìn dáng vẻ những loại rác rưởi này hoảng sợ!

Cô từ nhỏ tới lớn, không biết trời cao đất rộng những người bị cô động thủ không biết nên nói là ít hay nhiều, những con em của các đại gia tộc cô cũng chưa từng buông tha, huống chi là cái thằng tiểu tử nhìn không có chút bối cảnh này!



Nhưng trong nháy mắt một cước đáng lý nên rơi vào người Diệp Thần, lại khiến cô gái cao ngạo thay đổi sắc mặt, dần dần chuyển thành khϊếp sợ, sau đó lại là kinh hãi!

Bởi vì cô phát hiện chân cô như đạp phải một bức tường cứng rắn, không thể tiến về trước!

Làm sao có thể!

Cô hiểu rõ một cú đá này có thể đá xuyên qua hai bao cát!

Nhưng trước mắt này, mặc cô sử dụng bao nhiêu nội lực vẫn như chìm đáy bể không thể nhúc nhích về trước dù chỉ một chút!

Diệp Thần bất đắc dĩ lắc đầu, lại là mở miệng nói: "Cô gái, võ học cô đang tu luyện chỉ phù hợp với đàn ông, nói không chừng thì về sau sẽ chở thành phế nhân, ta chỉ nhắc nhở một chút."

Nói xong, cánh tay Diệp Thần đưa lên, một cỗ khí lực phóng ra đem cô gái đẩy lùi lại, Diệp Thần luôn luôn khống chế chân khí, nên bất quá cô gái này chỉ đặt mông ngồi trên mặt đất.

"Chân khí hướng bên ngoài phóng ra ! Làm sao có thể!"

Nội tâm lão già là một trận song gió kinh hoàng, từ phương thức Diệp Thần ra tay có thể thấy được, đối phương đã đạt tới cảnh giới này!

Nhưng làm sao một thiếu niên trẻ tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới này của võ giả?

Thấy Diệp Thần ra tay với cháu gái mình, trái tim lão già chợt treo lên đến cổ họng, cũng may cháu gái không có sao, lúc này hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cô gái cảm thấy rất ủy khuất, vỗ mông một cái, khí thế hung hăng chuẩn bị hướng Diệp Thần xông tới! Nhưng không ngờ, lúc này Chu Nhân Đức nhanh chóng giành trước một bước, đi thẳng tới trước mặt Diệp Thần, chắp hai tay hướng Diệp Thần cúi đầu một cái, nói xin lỗi: "Vị tiên sinh này, chân thực ngại quá, là chúng ta lỗ mãng."

Nói xong, trừng mắt với cô cháu gái một cái, ra lệnh: "Tử Huyên, nhanh lên hướng vị tiên sinh này nói xin lỗi!"

Cô gái kinh ngạc trợn to mắt nhìn gia gia của mình, tựa hồ muốn nhìn ra một tia đùa cợt trong mắt gia gia.

Để cho cô nói xin lỗi? Làm sao có thể! Cô Chu Tử Huyên, thiên kim của Chu gia! Từ nhỏ đến lớn, ai dám nhận một lời xin lỗi từ cô?

"Gia gia, người vì sao lại hướng tên nhà quê này nói lời xin lỗi! người có thân phận gì chứ, dù là lãnh đạo chính phủ Ninh Ba gặp người đều phải. . ."Chu Tử Huyên nhắc nhở.

Nhưng lời cô nói còn chưa hết, lão già liền nghiêm giọng cắt đứt lời cô:

"Im miệng ngay cho ta! Nếu như ngươi không nghe lời hướng vị tiên sinh đây nói lời xin lỗi, từ nay chở về sau, ngươi không còn là cháu gái của Chu Nhân Đức ta!"Thanh âm lão già mang theo một chút run rẩy.

Hắn khẩn trương, vô cùng khẩn trương!



Thậm chí mấy chục năm trước thời điểm còn trên chiến trường đánh giặc, lão cũng chưa bao giờ có loại khẩn như thế này!

Bởi vì bây giờ người đứng trước mặt lão là một vị tông sư võ đạo, có thể đem chân khí phóng ra ngoài, còn không phải là tông sư võ đạo thì là gì!

Loại người đạt cảnh giới tông sư như này ở Hoa Hạ không biết có bao nhiêu đại gia tộc muốn kết giao nịnh bợ! Tuyệt đối không thể đắc tội!

Coi như vị sư phó của Chu Tử Huyên kia tới, cũng không dám ở trước mặt người này lỗ mãng à!

Hắn thận trọng nhìn Diệp Thần trước mặt, rất sợ đối phương tức giận, trực tiếp đem cháu gái mình chém chết!

Chu Tử Huyên "Tuyệt đối không nghĩ tới" gia gia lại vì một người ngoài không tiếc cùng cô đoạn tuyệt quan hệ, gia gia không phải vẫn luôn luôn yêu thích cô hay sao?

Tình huống này là như thế nào?

Cô nhìn gia gia với ánh mắt giận dỗi, chỉ có thể bước ra một bước, lòng không phục nói: "Thật xin lỗi."

Diệp Thần nhìn lướt qua Chu Tử Huyên, lạnh nhạt nói: "Nếu như còn có lần sau, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi còn sống mà dở thói cậy quyền."

Chu Tử Huyên cũng là người tu luyện võ thuật, nhạy bén phát hiện khí tràng trên người, người thanh niên trước mắt này thay đổi, cô kinh hãi nhìn chàng trai trước mặt, tuyệt đối không nghĩ tới, dối phương vậy mà lại là một cao thủ! Hơn nữa khí chất trên người hắn và sư phụ, chênh lệch tựa như một trời một đất!

Làm sao có thể!

Thế gian này lại có người so với sư phụ cường đại hơn?

Hơn nữa xem hắn mới có bao nhiêu tuổi, với số tuổi đó làm sao hắn có thể làm được?

Sau lưng cô bất giác lạnh buốt, mồ hôi lạnh chảy ra đem vải áo dán sát vào lưng, có chút trong suốt.

Chu Nhân Đức cũng không khá hơn cháu gái là bao, thấy Diệp Thần có vẻ như không muốn truy cứu, mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, chắp tay nói: "Cám ơn vị tiên sinh này nương tay cho, sau này ta nhất định sẽ đặt nhiều tâm tư dạy dỗ Tử Huyên hơn."

Diệp Thần không nói gì, vừa mới chuẩn bị xoay người, thanh âm Chu Nhân Đức lại vang lên bên tai.

"Tiên sinh, xin chờ một chút."

Diệp Thần khẽ nhíu mày, không có xoay người, lạnh giọng: "Còn việc gì?"

Chu Nhân Đức liền vội vàng tiến lên phía trước, đi tới trước mặt Diệp Thần, thận trọng nói: "Vị tiên sinh này, ngài mới vừa nói bức tranh này là hàng giả, ta muốn biết, ngài từ chỗ nào phát hiện?"

Hắn sở dĩ nói như vậy, cũng không hoàn toàn là vì chuyện bức tranh, mà là muốn dữ chân Diệp Thần lại!