Chương 21: Sơ Cấp Trú Nhan Đan!

Tô Na cầm tờ giấy, lui lại mấy bước, đắc ý nói: "Ta ngược lại muốn xem xem, đây là do người đàn ông nào không biết xấu hổ lại viết thư tình cho ngươi!"

"Trả lại cho ta!"

Đây là tờ giấy Diệp Thần đưa cho Tôn Di, đối với Tôn Di mà nói, nó rất có ý nghĩa, đương nhiên không thể để Tô Na lấy đi.

"Ơ, phản ứng kịch liệt thế à, nhất định là thứ không thể cho người khác xem được."

Tô Na cầm tờ giấy, chạy tới một góc phòng, cô vốn cho là sẽ thấy được nội dung xấu hổ nào đó, không ngờ lại là một bản phương thuốc.

Mấu chốt phía trên còn có năm chữ to: Sơ Cấp Trú Nhan Đan!

Thấy mấy chữ này, Tô Na nhất thời bật cười: "Ha ha, Tôn Di à Tôn Di, ngươi có bị điên hay không, cái gì mà sơ cấp trú nhan đan, sao không nghi luôn là trường sanh bất lão đi! Ta đoán người nào não tàn vì lừa gạt ngươi lên giường nên viết ra thứ này đi, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ cái này có thể cứu công ty?"

Nói xong, Tô Na vất tờ giấy xuống đất, dơ chân lên nặng nề dẵm lên nó.

Tờ giấy viết phương thuốc sơ cấp trú nhan đan bị di rách thành hai nửa!

Hốc mắt Tôn Di ửng đỏ, coi như nó là giả, nhưng nó là vật duy nhất Diệp Thần đưa cho cô!

Nếu như Diệp Thần bởi vì mấy câu cô nói buổi sáng mà chở về quê không quay lại, vậy tờ giấy này sẽ là vật duy nhất để cô còn nhớ về hắn!

Tô Na lấy tư cách gì để cười nhạo?

Lấy tư cách gì để phá hủy nó!

Tôn Di liền xông đến, đưa tay đẩy Tô Na ngã xuống mặt đất, sau đó thận trọng nhặt lên mảnh giấy đã bị dẵm rách ôm vào trong ngực.

" kỹ nữ thúi, ngươi lại dám đẩy ta! Vì một tờ giấy rách!"

Tô Na tức giận đứng lên, mới vừa muốn động thủ, cửa phòng họp được mở ra, cả phong lập tức yên tĩnh lại.

Tô Na không thể làm gì khác, vội vàng ngồi về vị trí, hung hăng trợn mắt về phía Tôn Di.

Mặc dù ở tập đoàn Hoa Mỹ Tô Na từ trước tới giờ không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng không dám lỗ mãng trước mặt Tổng giám đốc Hạ Nhược Tuyết của tập đoàn Hoa Mỹ!

Tất cả mọi người chăm chú nhìn ra cửa, một gương mặt xuất hiện khiến mọi người quên cả hít thở.



Làn Da trắng như tuyết, đôi chân mày lá liễu, sóng mũi thật cao, đôi mắt tựa như một dòng nước trong, khí chất cao sang thanh nhã, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng và cao ngạo, tựa như một nàng tiên nữ cao cao tại thượng đứng nơi cao đưa mắt nhìn xuống thế gian.

Tất cả nữ giới trong phòng bao gồm cả Tôn Di khi nhìn đến đều có chút tự ti ghen tị.

Hạ Nhược Tuyết có mái tóc suôn thẳng mềm mượt dài xuống đến thắt lưng, phía dưới là chiếc quần bó sát khoe đường cong vòng ba tròn trịa. xuống dưới nữa là đôi chân thon dài đẹp mắt, trên chân đi một đôi giày cao gót màu đen, chiều cao của cô so với 80% phái nam trong phòng họp thậm chí còn cao hơn.

Nơi thu hút ánh mắt tất cả mọi người, để lại ước muốn mơ mộng khiến người nhớ thương, cặp thỏ trắng e thẹn ngại ngùng đang nhấp nhô chuyển động theo từng bước chân của chú nhân nó.

Không hổ là một trong tam đại mỹ nữ của tỉnh Chiết Giang!

Hạ Nhược Tuyết đi tới vị trí của tổng giám đốc, nhìn lướt qua mọi người có mặt trong phòng họp, lên tiếng vào luôn vấn đề chính.

"Vấn đề của cuộc hội nghị ngày hôm này, tôi tin chắc tất cả mọi người ngồi đây đều đã nắm được, tôi muốn biết, tại sao đã nhiều năm như vậy, sản phẩm của tập đoàn Hoa Mỹ vẫn mãi cứ đình chệ ở sản phẩm cũ mà không có bước tiến mới!"

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, khiến tất cả mọi người đang ngồi đều khẩn trương căng thẳng.

Hạ Nhược Tuyết tức giận là có nguyên nhân, 5 năm trước, cô bất mãn việc ba mẹ tự ý an bài hôn nhân, liền rời khỏi gia tộc Hạ gia tại tỉnh Chiết Giang! Gạt đi lời khuyên can của mẹ mà đi tới Ninh Ba một mảnh đất đầy thị phi!

Khi đó ở Ninh Ba, không có một xí nghiệp nào dám đặt ở nơi này mà phát triển, bởi vì sự kiện Diệp gia diệt môn!

Nhưng Hạ Nhược Tuyết cô không để điều này vào mắt, một tay gầy dựng lên tập đoàn thẩm mỹ đưa lên tầm đế quốc!

Cô muốn dựa vào tập đoàn Hoa Mỹ để ba mẹ có thể buông tha chuyện thông gia!

Cô trơ mắt nhìn sự nghiệp 5 năm cố gắng của mình đang đứng trước bờ vực sụp đổ, cô có thể không tức giận sao!

Phòng họp rơi vào yên lặng, không có ai muốn bản thân ra đứng trước họng súng.

Hạ Nhược Tuyết khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn một vòng quanh phòng họp, sau đó mở miệng nói: "Đều câm? Vẫn nên nói, sự việc phát sinh ngày hôm nay đều do Hạ Nhược Tuyết tôi đây một mình chịu trách nhiệm!"

Trong lòng tất cả mọi người run lên, muốn đứng lên lại không dám.

Ngay lúc này, Tôn Di đứng lên: "Tổng giám đốc, sự việc ngày hôm nay, trách nhiệm phần lớn đều do tôi, không kịp nắm bắt kịp thời để giải quyết, để mọi việc phát sinh nghiêm trọng, hơn nữa mức độ tiêu thụ ở quý thứ hai thấp hơn so với quý thứ nhất là 10%, đều do tôi không làm tròn bổn phận."

Hạ Nhược Tuyết nhìn Tôn Di, gật đầu một cái, không có nổi giận.

Tôn Di là cô một tay cất nhắc lên, bất kể là trong công việc hay là thái độ làm người đều không có gì để khiển trách.

Cô nhìn từng người trong phòng nghiên cứu đang cúi gằm đầu, hừ lạnh một tiếng: "Để cho một người phụ nữ đứng ra gánh vác trách nhiệm? Các ngươi từng người đàn ông trong phòng nghiên cứu đều là ăn cơm mềm sao?"



"Trong suốt thời gian ba năm, khẩu phục dịch không có bất kỳ bước tiến mới nào! Phòng nghiên cứu các ngươi đây là đang muốn gặm hết số vốn rồi chết hay sao?"

Lửa giận chỉ thẳng phòng nghiên cứu!

Qua mấy giây, một ông già đứng lên, hắn là giáo sư đại học y khoa thủ đô, đối với cách điều chế thuốc Đông y khá có tiếng.

"Hạ tổng, ngài nói quả thật không sai, sản phẩm mới đưa ra của phòng nghiên cứu trong mấy năm nay đã ít lại càng ít, nhưng ngài cũng nên biết, liên quan tới nghiên cứu cách điều chế sản phẩm trong thẩm mỹ chúng ta đều không có bước đột phá, thật sự không tìm được phương thuốc nào tốt hơn."

Lời này vừa nói ra, Hứa lão một vị y học thái đấu đứng lên: "Hạ tổng, chúng tôi cũng rất muốn cống hiến vì tập đoàn Hoa Mỹ, thậm chí cũng đi nhiều nơi tốn nhiều tiền thu mua các phương thuốc điều chế, nhưng từ xưa đến nay, các phương thuốc liên quan tới thẩm mỹ thì đã ít lại càng ít, thật sự không tìm được phương thức điều chế thích hợp."

"Đúng vậy, Hạ tổng, ngài không phải người trong nghề y dược, ngài căn bản không rõ phương pháp cách điều chế trong thẩm mỹ ở Hoa Hạ là có bao nhiêu khó khăn."

Có mấy vị bô lão với tư cách người dẫn đầu, bên phòng nghiên cứu đứng lên kể khổ.

Hạ Nhược Tuyết nhíu mày, cô cũng biết, đám người này nói không sai, nhưng cô thật không cam lòng.

Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha?

Ngoan ngoãn quay lại Ninh Ba tiếp nhận cuộc hôn nhân ba mẹ sắp đặt?

Ngay tại lúc này, quản lý của phòng nghiên cứu cũng đứng lên, giải thích: "Hạ tổng, tôi vừa nhận được thông báo, lệ tinh có thể quật khởi, chủ yếu là bởi vì bọn họ ở hải ngoại thu mua cách điều chế, chi phí một trăm triệu, tại buổi họp có thông báo số tiền kia và cách điều chế khẩu phục dịch thẩm mỹ."

Hạ Nhược Tuyết ánh mắt sáng lên, vội vàng nói: "Đã như vậy, chúng ta cũng đi hải ngoại thu cách điều chế, một trăm triệu không đủ, liền 200 triệu, 200 triệu không đủ, năm trăm triệu!"

Phòng nghiên cứu mọi người đều lắc đầu thở dài, có chút bất lực.

Nếu cách điều chế tốt như vậy lại dễ tìm, làm sao sẽ xuất hiện chuyện ngày hôm nay?

Tại thời điểm tất cả mọi người ủ rũ cúi đầu, Tô Na tổng giám sát bộ công quan đứng lên: "Ơ, cách điều chế thẩm mỹ có gì khó khăn đâu? Tôi đây nhưng mà nghe nói trong tay Tôn tổng giám có phương thuốc cách điều chế giá trị cao, cách điều chế này còn có một cái tên dễ nghe, gọi trú nhan đan, ăn là có thể thanh xuân vĩnh cửu đâu ~ "

Nghe được câu này, tất cả người phòng nghiên cứu hít một hơi khí lạnh.

Trú nhan đan!

Đây chính là cách điều chế phương thuốc đã thất truyền từ lâu.

Chẳng lẽ có thật?