Chương 2: Người Đẹp Giải Vây!

Giờ khắc này, toàn bộ phòng khách yên tĩnh không một tiếng động.

Tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên nhìn chàng trai gầy yếu này.

"Cmn, đây là đang quay phim sao?"

"Ta đi, cái này cmn là cái quái gì?"

"Cái này. . . Gϊếŧ. . . Gϊếŧ người!"

Những tiểu mỹ nữ lễ tân thấy vậy sợ hãi trực tiếp núp ở phía sau quầy lễ tân, đối với các cô mà nói, hai bảo an này đã coi như là đáng sợ, kết quả chàng trai phía trước cả người quần áo hàng vỉa hè lại càng đáng sợ hơn!

Mấu chốt các cô căn bản không thấy hắn ra tay như nào à!

Diệp Thần nhìn lướt qua hai bảo an đã bất tỉnh, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó liền đi đến đại sảnh ngồi chờ, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, thậm chí còn thuận tay cầm lên một quyển tạp chí, hoàn toàn giống như chuyện vừa xảy ra không có liên quan gì đến bản thân mình vậy.

"Đúng rồi, các người biết Hạ Nhược Tuyết lúc nào xuống sao?"Diệp Thần buông tạp chí xuống, đột nhiên nhìn về phía mấy người đàn ông tây trang giầy da ngồi bên cạnh.

Mấy người căn bản dự định chờ Hạ Nhược Tuyết bàn chuyện hợp tác cửa hàng, đột nhiên nghe thấy người thanh niên này liên tiếng, tất cả sợ hãi trực tiếp từ trên ghế salon đứng lên, hướng bên ngoài chạy ra ngoài.

Bọn họ cũng không muốn chết à!

"Ồ, ta cũng không làm gì các người, sao lại sợ đến nỗi vậy? Thôi, đành chờ một lát nữa vậy."Diệp Thần lắc đầu một cái, tiếp tục xem tạp chí trên tay.

. . .

Bộ phận bảo an của tập đoàn Hoa Mỹ khi biết đến chuyện này, nhanh chóng phản ứng, rất nhanh liền điều tới mười mấy tên bảo an.

Mười mấy người bảo an tiến tới trên tay mỗi một người đều trang bị vũ khí, tay trái cầm khiêng lá chắn, tay phải thì cầm côn điện, trực tiếp đem Diệp Thần bao vây lại.

Đội trưởng Từ Cường của đội bảo an, cũng nhanh chóng kịp thời chạy tới, nhìn thoáng qua phía cửa thủy tinh và hai bảo an ngất xỉu nằm đó, chau mày, sau đó liền đi tới trước mặt Diệp Thần.

Từ Cường là lính đặc chủng giải ngũ, năm đó ở quân khu đông nam cũng được coi là nhân vật số một số hai, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thần, hắn căn bản lại xuất hiện một tia sợ hãi.

Đây là trực giác của người hàng năm đối mặt với nguy hiểm và sinh tử!

Từ Cường bước ra một bước, thử dò xét nói: "Vị tiên sinh này, ngươi đến tập đoàn Hoa Mỹ gây chuyện, đã ảnh hưởng rất lớn tới chúng tôi. Chúng tôi đã liên lạc với cảnh sát Ninh Ba, không bao lâu nữa họ sẽ tới."

Diệp Thần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt Từ Cường, nhàn nhạt nói: "Ngươi hẳn là đầu lĩnh của hai tên kia, ngươi chẳng lẽ không hiểu một chút tình huống cụ thể? Ta chỉ bất quá muốn ngồi ở chỗ chờ người mà thôi."

Từ Cường trong lòng lộp bộp một chút, tính cách hai bảo an này hắn cũng biết, cho tới nay đều ỷ mình có chống lưng mà kiêu ngạo hống hách, hiển nhiên hôm nay là đá phải tấm sắt.

Nhưng là trước mắt nên xử lý người thanh niên thế nào? Xem dáng vẻ không một chút biểu lộ lo lắng, chẳng lẽ phía bên trong tập đoàn có người?

Từ Cường vội hạ thấp giọng, hỏi: "Vị tiên sinh này, không biết là ngươi đang đợi ai? Ta có thể giúp ngươi thông báo một tiếng."

Nghe vậy Diệp Thần một mặt vui vẻ, vội vàng nói: "Hạ Nhược Tuyết."



Cơ hồ ngay khi tiếng nói của Diệp Thần vừa dứt, sắc mặt Từ Cường liền thay đổi, nếu như là những người khác, hắn thật vẫn có thể thông báo. Nhưng là Hạ Nhược Tuyết liền không giống nhau!

Cô là chủ tịch kiêm CEO tập đoàn Hoa Mỹ, lại là thiên kim đệ nhất gia tộc Hạ gia, tỉnh Chiết Giang gia tộc đứng đầu! đâu phải người tùy tiện muốn gặp là gặp!

Hơn nữa Hạ Nhược Tuyết từng nói qua, không có hẹn trước, Cô một mực không gặp!

Thanh niên trước mắt từ khía cạnh nào đó mà nói, rất nguy hiểm! Tuyệt đối không thể để cho hắn thấy Hạ tổng!

"Tiên sinh ngại quá, Hạ tổng ngày hôm nay không có ở đây, có chuyện gì ngươi có thể lưu lại phương thức liên lạc, ta có thể nhắn dùm."Từ Cường nói .

Diệp Thần rất rõ ràng, Hạ Nhược Tuyết đang ở bên trong, hắn cố ý làm lớn chuyện, chính là vì để cho cô đi ra, cho nên hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng nghe theo lời nói của vị bảo an này.

"Ta buổi chiều không có chuyện gì, liền ở nơi này ngồi lại một chút, tập đoàn Hoa Mỹ không biết ngồi cũng không để cho ngồi đi."

Từ Cường liếc mắt một cái nhìn thấu ý đồ của Diệp Thần, hừ lạnh một tiếng: "Tiên sinh, ngươi đây là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đã như vậy, vậy thì xin đắc tội. Động thủ, bắt lại thằng nhóc này!"

Lời nói vừa rứt, mười mấy bảo an hướng Diệp Thần đi tới, đồng thời, Từ Cường tay cầm khiêng chắn, phòng thủ những chỗ hiểm!

Hắn rất rõ ràng, người thanh niên ngồi trên ghế so pha này rất nguy hiểm!

Diệp Thần vẫn bình tĩnh cầm tạp chí xem, thần sắc dửng dưng, căn bản không để ý người trước mắt.

Ngay tại thời điểm Từ Cường sắp chạm vào Diệp Thần, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên:

"Chờ một chút!"

Nghe thấy thanh âm này, tất cả mọi người đều dừng lại, trong đám người rất nhanh liền thấy một cô gái bước ra.

Cô gái có mái tóc đen dài hơi xoăn nhẹ, đôi chân thon dài đi đôi vớ đen đến ngang đùi càng tôn lên làn da trắng nõn. Áo sơ mi màu trắng phối hợp váy công sở, khiến cho cô nhìn qua giống nữ thần không thể xâm phạm.

Bất quá hấp dẫn tầm mắt mọi người nhất vẫn là bộ ngực cao vυ"t, bộ ngực to tròn đầy đặn khiến cho áo sơ mi căng đến cực hạn, nhưng lại không có một chút nào dáng vẻ tục tĩu, mang lại cho người nhìn một loại ước ao ghen tị.

Cô gái xuất hiện khiến cho tất cả mọi người có mặt lúc này đều thất thần tại chỗ! Bởi vì ở tập đoàn Hoa Mỹ, dung mạo của cô ngoại trừ Hạ Nhược Tuyết , thì không người nào có thể so.

Từ Cường với sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu xuống, tôn kính nói: "Tôn tổng giám."

Tôn Di không trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Thần.

Trong ánh mắt có chút kinh ngạc và bất ngờ.

Mà Diệp Thần cũng giống như vậy!

trong hai tròng mắt sang lấp lánh của hắn!

Giống như dã thú nhìn con mồi mình ưng ý vậy!

Bởi vì cô gái trước mắt này hắn có quen biết trước đó!

Tôn Di! Cái đó Diệp Thần 5 năm này tới hồn khiên mộng oanh một trong ba người phụ nữ!



Nhiều năm trước, hai người từng là bạn cùng bàn, sau đó lên trường cấp 3, bởi vì thân phận khác xa, hai người cắt đứt liên lạc.

Diệp Thần vốn nghĩ là hai người đời này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại, cho đến khi sự kiện Vân Hồ sơn trang kia phát sinh, hắn được sư phụ ở hồ Đông Tiền cứu, sau hắn lại đi một chuyến đến Diệp gia.

Khi đó, cửa nhà Diệp gia đã bị tòa án niêm phong kiểm tra! Diệp gia trở thành đối tượng toàn bộ Ninh Ba người người kêu đánh!

Khi đó, tất cả các gia tộc tuyên bố với bên ngoài đối với Diệp gia một dao hai đoạn, không lui tới!

Khi đó, những xí nghiệp lớn nhỏ tại Ninh Ba bắt tay chiếm đoạt tập đoàn Thiên Chính mà ba hắn một tay ngầy dựng lên.

Khi đó, thậm chí một người tốt bụng lập cho ba người nhà họ cái bia mộ cũng không có!

Cơ hồ tất cả mọi người đều sợ hãi đắc tội với người đàn ông đến từ kinh thành kia.

Trừ một người, đó chính là người bạn học tại trung học cơ sở. Tôn Di!

Tôn Di không nghe theo người Cố gia phản đối, một mình đi đến nhà xác bệnh viện đệ nhất tại Ninh Ba, muốn nhận thi thể vợ chồng Diệp gia, tự mình đi lò thiêu hỏa táng, lại ở núi Thiên Nãng tự tay lập mộ bia cho Diệp gia ba người.

Một người phụ nữ tay trói gà không chặt, bản thân và Diệp gia không có nửa điểm quan hệ, cứ như vậy bỏ qua lời đồn đãi và sợ hãi, để cho vong hồn vợ chồng Diệp gia được an nghỉ.

Không chỉ tất cả mọi người không nghĩ tới, bản thân Diệp Thần cũng không nghĩ tới.

Hắn Diệp Thần có tài đức gì mà được một cô gái vì hắn mà bỏ qua tất cả nguy hiểm phía trước chống đối lại tất cả mọi người mà giúp hắn đây!

. . .

Không biết đã qua bao lâu, Tôn Di đột nhiên nhìn Diệp Thần cười, nở nụ cười đẹp như hoa.

Nụ cười này khiến cho tất cả phái nam có mặt vừa hâm mộ lại ghen tị.

Tôn Di ở tập đoàn Hoa Mỹ là nữ thần trong mộng của vô số người đàn ông!

Một năm qua, Tôn Di nhận được vô số lời tỏ tình, nhưng tất cả đều bị cự tuyệt!

Thậm chí cô không có cười qua đối với bất kỳ phái nam nào!

Nhưng là vào giờ phút này, cô lại có thể cười thật đẹp với một tên nhà quê?

Tên nhà quê này dựa vào cái gì?

Tôn Di nhìn Diệp Thần, mở miệng nói: "Xem ra là ta hoa mắt, ta thiếu chút coi ngươi là một người bạn học trước kia, nhưng thật ra…, thật sự rất giống!."

Dẫu sao cũng đã qua năm năm, Diệp Thần thay đổi quá lớn, người không quen thân thật đúng là không nhận ra.

Nói xong, Tôn Di còn vỗ một cái vào bả vai Từ Cường, phân phó nói: "Từ đội trưởng, đừng làm khó dễ tiểu huynh đệ này, hắn muốn chờ cứ để cho hắn chờ một lát đi."

Từ Cường gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.