Chương 9: Thiếu Nữ Bất Lương

Diệp mẫu yên lặng dọn dẹp sạch sẽ tuyết đọng trước mộ bia, lấy ra một đĩa thịt kho tàu cá chép kho từ trong cái giỏ, yên lặng trưng bày trước mộ bia. Cứ như vậy hai mắt si ngốc nhìn quần áo và di vật chôn trước mộ.

- Hôm nay là sinh nhật Diệp Hiên, tôi nó khi còn bé thích ăn tôi làm thịt kho tàu cá chép nhất, mỗi khi đến sinh nhật nó, tôi đều làm cho nó ăn.

Diệp mẫu tự nói, cặp mắt đυ.c ngầu chảy ra hai hàng nước mắt.

Ùng ùng!

Trên trời cao, trong tầng mây, tia sét màu xanh thẳm như ẩn như hiện, hàng vạn hàng nghìn sấm chơp giăng khắp nơi, thiên uy cực kỳ khủng bố áp đang ở phía trên nghĩa địa công cộng Bắc Sơn, tựa như ngày tận thế tới.

Ở nơi này đang trời đông giá rét, xảy ra thiên tượng như này, quả thật không dám tưởng tượng, cũng để cho mọi người đang tế bái trong nghĩa địa công cộng Bắc Sơn kinh hô thành tiếng.

Chỉ là ai cũng không có phát hiện, thân hình Diệp Hiên đang run rẩy, bản thân khí tức càng hỗn loạn, hiển nhiên thiên tượng kinh khủng này là do Diệp Hiên tạo thành.

Thiên Tôn khóc lóc thảm thiết, thiên địa lật, đây cũng không phải là nói một chút mà thôi, mà là chuyện chân thực xảy ra.

- Mẹ, thật xin lỗi.

Lôi đình trên không, tuyết trắng che trời, Diệp Hiên không ức chế được tình cảm, gắt gao ôm Diệp mẫu vào trong ngực.

- Tiểu tử, cậu nhận lầm người hả?

Diệp mẫu kinh ngạc lên tiếng.

- Mẹ, mẹ nhìn con một chút, nhìn kỹ con xem, con thật là Diệp Hiên, con sống lại.

Tiếng nói Diệp Hiên đầy kích động.

Diệp Hiên vừa dứt lời, Diệp mẫu dùng sức xoa hai mắt lờ mờ, khi bà xem xét tỉ mỉ gương mặt Diệp Hiên, cả người hoàn toàn dại ra.

- Tôi... Tôi đang nằm mơ sao, con trai của tôi còn chưa chết?

Diệp mẫu tự nói, nước mắt không cầm được chảy ra.

- Mẹ, người không có nằm mơ, con thật không có chết, năm đó con được một vị kỳ nhân cứu đi, mấy năm nay vị kỳ nhân kia đã trị hết bệnh cho con, con mới có thể trở về thăm mẹ.

Diệp Hiên chỉ có thể bịa ra lời nói dối thiện ý, bởi vì hắn không thể nói cho Diệp mẫu biết những chuyện hắn đã trải qua bốn năm qua.



Cho đến giờ khắc này, mẹ con ôm nhau mà khóc, Diệp mẫu cũng rốt cục tin tưởng, con trai mất tích bốn năm thật không có chết, chân chính trở lại bên cạnh bà.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp mẫu không ngừng hỏi mấy năm nay Diệp Hiên trải qua những gì, Diệp Hiên lấp liếʍ cho qua từng vấn đề, cho đến chiều tà, mẹ con hai người mới rời khỏi nghĩa địa công cộng Bắc Sơn.

...

Nhà!

Cái chữ này cách Diệp Hiên rất xa xôi, xa xôi đến thời gian bốn năm trôi qua, hắn giãy dụa ở giữa sinh và tử, không dám có chút chút vọng tưởng, cho đến khi hắn bước vào cánh cửa Thiên Tôn cảnh, trong lòng mới có khái niệm về nhà.

Thành bắc Giang Nam, khu xóm trọ.

Các phòng chiều cao không đồng đều nối liền không dứt, đường đất cực kỳ khó đi, đối với thành phố Giang Nam phồn hoa mà nói, khu xóm trọ Giang Bắc chính là chỗ ở cho người nghèo.

Một căn phòng tan tác tựa như thế kỷ trước đắp thành, cửa sắt rỉ sét loang lổ, chứng minh căn phòng này đã rất nhiều năm rồi.

Lúc này, cửa thiết bị mở ra, trên mặt Diệp mẫu hiện ra vui sướиɠ không ức chế được, lôi kéo tay Diệp Hiên đi vào trong nhà.

Tiểu viện nhỏ hẹp, một căn phòng có cũng như không là cảnh tượng đập vào trong tầm mắt Diệp Hiên.

- Hiên nhi, con còn chưa có ăn cơm đâu hả, mẹ đi nấu cho con.

Diệp mẫu vừa nói chuyện, đặt Diệp Hiên trong phòng, đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

- Mẹ, em trai và em gái đâu?

Theo Diệp Hiên lên tiếng hỏi, thân thể Diệp mẫu cứng đờ, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, nói:

- Mẹ đi làm cơm trước, một hồi lại nói.

Nhìn Diệp mẫu cười gượng, Diệp Hiên còn không biết có vấn đề, vậy hắn cũng quá ngu dốt.

- Mẹ, người chờ chút....

Ầm!



Chợt, ngoài cửa cửa sắt truyền đến tiếng động, sau đó là tiếng nam nữ ồn ào vang lên.

- Xú nha đầu, tao xem mày chạy đi đâu, muốn không phải trả tiền lại, muốn không phải theo lão tử.

- Xú Cẩu Hùng, chạy đua với lão nương, mày còn kém xa lắm.

- Ôi!

Một hồi âm thanh ồn ào từ ngoài cửa truyền đến cũng để cho Diệp Hiên ngẩn ra, một cảm giác cực kỳ xấu sinh ở trong lòng.

- Giọng nữ này là...?

Diệp Hiên chau mày, hai tròng mắt khép mở, có vẻ hơi dữ tợn.

- Linh nhi trở về, để mẹ ra mở cửa.

Diệp mẫu thở dài một tiếng, đi ra ngoài cửa.

- Linh nhi?

Diệp Hiên thông suốt đứng dậy, bước ra một bước, hư không mang theo một tiếng dị hưởng, xuất hiện ở ngoài cửa.

Ngoài cửa Diệp gia!

Một thiếu nữ, một thanh niên to con đang chính cãi vã kịch liệt, khi Diệp Hiên nhìn thấy dung mạo thiếu nữ, trong nháy mắt ngẩn ngơ.

Một đầu tóc màu vàng, bông tai tròn to, trên mặt trang điểm rất nồng, một đôi giày bata, còn váy jean ngắn, nhìn qua không khác gì nữa cô gái hư hay xuất hiện trong phim.

Tuy Diệp Linh Nhi trang diễm, nhưng dưới thần thức, Diệp Hiên vẫn có thể nhận ra con bé chính là em gái ruột của mình.

Trong trí nhớ của Diệp Hiên, em gái của mình là một thiếu nữ lễ độ ôn nhu mềm mại, đừng nói sẽ trang điểm thành hình tượng một cô gái hư hỏng, chính là một ít lời thô tục cũng sẽ không nói ra khỏi miệng cô.

Nhưng, hắn thấy cái gì?

Diệp Linh Nhi không chỉ thót ra lời thô tục này đến tiếng Đan Mạch khác, càng tung cước đánh nhau với người nam, hình ảnh một màn này làm cho chân mày Diệp Hiên gắt gao nhíu chung một chỗ.

Bốn năm trôi qua, trong nhà đến cùng xảy ra chuyện gì?