Chương 5: Phong Tuyết Đầy Trời, Sát Lục Vô Tình (1)

- Tiểu Hạ, vị này chính là...?

Bạch viện trưởng đi tới trước người Hạ Thu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên có vẻ kinh ngạc, tuy ông đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng tuyệt không phải lão già ngu xuẩn, ông nhìn hết một màn vừa rồi ở trong mắt, nếu như anh em Lý gia thật cố kỵ ông, như thế nào lại sai bảo tiêu bắt người, hiển nhiên, lý do đối phương rút có liên quan đến thanh niên này.

- Bạch viện trưởng, đây là cháu của tôi, hắn tên Diệp Hiên.

Hạ Thu tỉnh hồn lại, vội vàng giới thiệu Diệp Hiên cho Bạch viện trưởng.

- Thanh niên không tệ.

Bạch viện trưởng cười lên tiếng, muốn vỗ vỗ đầu vai Diệp Hiên, nhưng không chờ ông lão tới gần, Diệp Hiên né người sang một bên, tránh thoát bàn tay của ông, điều này làm cho Bạch viện trưởng đứng cứng người tại chỗ, mặt sắc hơi xấu hổ.

- Hạ di, tôi còn có chút chuyện, sau này sẽ đến thăm ngài.

Diệp Hiên nói xong nói cũng không có liếc mắt nhìn Bạch viện trưởng, bước nhanh ra ngoài y viện.

- Tiểu Diệp, cậu chờ chút....

Đáng tiếc, không đợi Hạ Thu nói xong, Diệp Hiên đã biến mất ở đại sảnh y viện.

- Tiểu Hạ, đứa cháu này của cô rất không bình thường, sao tôi chưa nghe cô nhắc qua cậu ta?

Bạch viện trưởng nhìn Diệp Hiên rời khỏi, có chút cảm thán.

- Cậu ta... ? Ai!

Hạ Thu bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết làm như thế nào nói cho Bạch viện trưởng, lẽ nào nói, Diệp Hiên bốn năm trước mắc bệnh nan y, nhưng lại sống đến bây giờ?

Lời như vậy, chỉ sợ Bạch viện trưởng sẽ nghĩ rằng bà bị điên.

Trên đường phố tuyết lớn đầy trời, hai chiếc xe con xa hoa đang cấp tốc chạy về phía trước, mấy chiếc xe xung quanh bảo trì khoảng cách nhất định với hai chiếc xe con, rất sợ xảy ra va chạm.

- Hắc Báo, vừa rồi rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao chúng ta phải rút đi?

trong xe, Lý Minh Trạch cực kỳ bất mãn, chất vấn Hắc Báo.

Lý Minh Châu mặc dù không nói, nhưng cũng nhìn sang Hắc Báo, trong mắt có vẻ vẻ nghi ngờ.



- Thiếu gia tiểu thư, hai người hãy nghe tôi nói, người vừa rồi kia có thể là Cổ Võ Giả, nếu thật xảy ra xung đột ở y viện, chúng tôi tuyệt đối sẽ thua thiệt.

Hắc Báo ngưng trọng nói.

- Hí!

Theo hắc báo vừa dứt lời, hai anh em Lý gia hít mạnh một hơi, ở trong hai mắt xẹt qua vẻ kinh sợ.

- Hắn... Hắn thật là Cổ Võ Giả?

Lý Minh Châu hấp tấp hô.

- Không dám khẳng định, thế nhưng tiểu thư thiếu gia hai người không có cảm giác được sao? Vì sao người kia đối mặt Lý gia chúng ta, trong mắt cũng không sợ hãi, hơn nữa hắn vừa xuất hiện, nhiệt độ cả đại sảnh y viện đều có chút giảm xuống?

Hắc Báo phân tích.

Nghe Hắc Báo nhắc nhở, anh em Lý gia hồi tưởng lại, sau đó, trên trán hiện lên tầng mồ hôi mịn.

- Cổ... Cổ Võ Giả... Hắn thực sự là Cổ Võ Giả... Chúng ta...?

Tiếng nói Lý Minh Trạch run rẩy, trong mắt cũng có tia khủng hoảng, miệng muốn nói gì đó lại không thốt ra lời.

- Ca, đừng lo lắng, đu đối phương thực sự là Cổ Võ Giả, Lý gia chúng ta cũng không phải ngồi không, chờ về đến nhà, chúng ta tra lai lịch của người này, đến lúc....

Két ——

Chợt.

Không chờ Lý Minh Châu nói xong, tài xế bỗng nhiên phanh xe, làm cho xe trượt ra xa mấy thước, sau đó đυ.ng vào hàng rào phòng vệ, càng làm cho anh em Lý gia trong xe đột nhiên cả kinh.

- Lão Trương, ông làm sao lái xe?

Lý Minh Trạch nổi giận quát.

- Lý... Lý thiếu... Phía trước có người... Tôi....



Tài xế hoảng loạn nói.

- Có người làm sao, trực tiếp đυ.ng chết hắn cho tôi.

tâm tình Lý Minh Trạch đã không tốt, lại gặp chuyện thế này, bản tính quái đản ngang ngược trực tiếp bại lộ ra.

- Thiếu gia tiểu thư, cô cậu không sao đâu chứ ?

Bảo tiêu đi theo nhanh chóng mở cửa xe, mấy tên bảo tiêu đi thẳng tới trước xe của anh em Lý gia.

- Hừ, tôi ngược lại muốn nhìn một chút tên chó má nào không có mắt dám đón xe tôi, muốn chết.

Lý Minh Trạch vừa nói chuyện, mở cửa xe đi ra, nhìn lại phía trước.

Ô ô ô!

Gió lạnh gào thét, tuyết rơi đầy trời, một thân ảnh cô đơn trong gió tuyết bước chậm mà tới.

Hắn đón gió, đạp tuyết, từ từ đi về phía trước, băng tuyết bay múa không thôi, gió lạnh như mãnh thú rít gào, băng lạnh sâu tận xương tủy càng thổi vào trong lòng anh em Lý gia.

Đạp —— đạp —— đạp.

Như trống trận vong hồn đang gióng lên, lại tựa như khúc ca chôn cất hồn ai đang tấu vang, mỗi khi Diệp Hiên bước một bước, gần giống như Minh Thần đang hành tẩu đến, giống như lúc nào cũng có thể sẽ thu gặt linh hồn vạn vật.

- Là... Là... mày?

Khi gương mặt Diệp Hiên dung hiện ra ở trước mặt anh em Lý gia, để cho hai anh em kinh hãi lên tiếng.

Mặt sắc hắc báo lạnh lùng, nhanh chóng từ móc ra một cây súng ngắn từ trong ngực, mấy tên bảo tiêu theo sát ngoài cũng lấy ra súng ống, gắt gao tập trung vào Diệp Hiên.

- Người anh em, cậu muốn làm gì?

Thân thể Hắc báo căng thẳng, giọng nói cực kỳ âm trầm.

Không có lý do gì mà đối phương xuất hiện ở đây, hiển nhiên cũng không phải chuyện gì tốt.

Hơn nữa, Hắc báo đã hoàn toàn có thể khẳng định, đối phương nhất định là Cổ Võ Giả.