Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 45: Gặp Lại Sau Bốn Năm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mà Thanh Long chính là tổ trưởng tổ Địa của Vũ An Ti, quyền trong tay càng cực lớn, để Thanh Long thiếu nhân tình, Vũ An Ti tự nhiên sẽ phải mở một mắt nhắm một mắt, đây cũng là quyết định mà Diệp Hiên phải suy nghĩ thật lâu mới đưa ra được.

Đinh linh linh!

Chuông điện thoại truyền đến để cho Diệp Hiên chậm rãi mở hai mắt ra, cầm lấy điện thoại lên xem, quả nhiên là Thanh Long gọi điện thoại tới.

- Uy, Diệp tiên sinh, cậu hãy nói với tôi, người ở trên chiếc máy bay kia không phải là cậu cứu?

Bên kia điện thoại, giọng Thanh Long kích động tột cùng, cứ như giọng nói đều không thể che giấu được sự kí©h thí©ɧ.

- Chuyện này chỉ có anh và tôi biết là được, hy vọng anh có thể giữ bí mật.

Diệp Hiên trầm mặc một phen, trực tiếp mở miệng nói.

Theo Diệp Hiên thừa nhận việc này, bên kia điện thoại chợt trầm mặc xuống, qua một hồi, Thanh Long run rẩy lên tiếng nói:

- Cậu biết, cậu cứu người trên máy bay đã kinh động rất nhiều lãnh đạo hay không, ti trưởng Vũ An càng hạ lệnh, bất kể như thế nào cũng đều phải tìm được cậu.

Diệp Hiên nhướng mày, đôi mắt lóe ra tia sáng màu xanh, xem ra mình đã coi thường kỹ thuật khoa học hiện đại rồi.

- Thanh Long, nếu anh muốn bước vào Tiên Thiên Cảnh, tốt nhất bảo thủ bí mật cho tôi, anh nên biết, tôi cũng không muốn cùng Hạ quốc phát sinh xung đột, nếu anh tiết lộ việc này ra ngoài, anh hiểu sẽ phát sinh ra hậu quả gì.

Diệp Hiên cảnh cáo nói.

Diệp Hiên nói xong, thuận tay cúp điện thoại, mà một đầu khác điện thoại, Thanh Long lộ ra vẻ sắc do dự, cho đến khi qua hơn mười phút, mới tự nhiên thở dài, trực tiếp giấu bí mật này xuống đáy lòng, cũng chưa báo cho Hội trưởng Vũ An ti.

Thanh Long mặc dù không có tiếp xúc cùng Diệp Hiên quá nhiều, lần đầu tiên hai người gặp nhau, Diệp Hiên triển lộ ra một phen thủ đoạn khủng bố, Thanh Long cũng biết người trước mắt này cũng không phải bất kỳ thế lực nào có thể để cậu ta câu nệ, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn cho Diệp Hiên một danh hiệu khách khanh, muốn giao hảo đối phương.



Phòng tổng thống.

Diệp Hiên tắt điện thoại, cảm thấy từng đợt đói bụng, điều này cũng làm cho hắn nhíu mày, chỉ có thể mở cửa phòng đi ra ngoài.

Dựa theo tu vi, kỳ thực Diệp Hiên sớm đã Ích Cốc (*), chỉ là lần này tu vi tổn hao qua lớn, bên người cũng không có huyết hồn tinh khí cung cấp cho mình hấp thu, cũng chỉ có dùng thức ăn để bù đắp tinh lực tổn thất.

(*) Không cần ăn uống, chỉ cần hấp thu linh khí thiên địa vào cơ thể.

Sau khi hỏi thăm qua người phục vụ, Diệp Hiên ngồi thang máy đi thẳng tới đỉnh cao ốc, nhân viên tạp vụ mở cửa nhà hàng ra, cảnh tượng xa hoa trong phòng ăn cũng chiếu vào trong mắt của hắn.

Bãi cỏ xanh tươi, những ngôi sao làm đẹp cho bầu trời đêm, người đánh dương cầm đang chơi một bản nhạc, trên mỗi bàn ăn đều được đốt mấy cây nến, không thiếu những đôi nam nữ ngồi đối diện nhau, vui vẻ trò chuyện trong âm nhạc ưu nhã.

Nhìn một màn trước mắt này, Diệp Hiên có chút hối hận, ở nơi này nào là nhà hàng, gì căn bản là nơi tới nói chuyện yêu đương.

Chỉ là đều đã đến, Diệp Hiên cũng không dự định rời khỏi, nên hắn cũng dành phải đi vào nhà hàng.

Tìm một chỗ có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài, nhân viên phục vụ rất nhanh đã đi tới trước mặt Diệp Hiên, đem một tờ thực đơn bày ở trước mặt hắn.

- Xin chào, cậu muốn ăn gì?

Nhân viên tạp vụ mỉm cười hỏi.

Nhìn thực đơn, Diệp Hiên trực tiếp nói với nhân viên phục vụ:

- Ba mươi phần thịt bò, tám phần chín, tạm thời chỉ những thứ này, có nhu cầu tôi sẽ gọi thêm.

Theo Diệp Hiên vừa dứt lời, nhân viên phục vụ ngẩn ra, ánh mắt nhìn Diệp Hiên đều cảm thấy vô cùng quái dị.



Phải biết rằng nhà hàng Thiên Không Chi Thành, mỗi tảng thịt bò chỉ có mấy lạng, đều là từ nước ngoài nhập về, hơn nữa giá cả là mấy trăm đến hơn một nghìn tệ, mà Diệp Hiên há mồm đã gọi ba mươi phần thịt bò, cái này há lại không phải đang nói đùa?

- Tiên... Tiên sinh... anh... anh nói muốn ba mươi phần thịt bò?

Nhân viên phục vụ cẩn thận đặt câu hỏi.

Khi Diệp Hiên lập lại một lần nữa, rốt cục nhân viên phục vụ mới xác nhận, mình căn bản không có nghe lầm, điều này cũng làm cho cậu ấy thất kinh.

- Tiên sinh, ba mươi phần thịt bò cho một mình anh ăn sao?

Tuy khách hàng chính là thượng đế, khách có yêu cầu gì nhà hàng đều phải thỏa mãn, nhưng nhân viên phục vụ vẫn phải cẩn thận đặt câu hỏi.

- Đây không phải vấn đề mà anh cần quan tâm, cứ làm theo yêu cầu của tôi là được.

Diệp Hiên cũng biết mình có chút kinh thế hãi tục, nhưng huyết khí trong cơ thể lại hao hụt quá nhiều, lúc này không có huyết hồn tinh khí bổ sung, cũng chỉ có thể dùng thức ăn để lấp đầy chỗ trống.

Nguyên tắc của nhà hàng chính là phục vụ khách hàng, nhân viên tôn chỉ vụ bước nhanh rời khỏi, chuẩn bị thức ăn cho Diệp Hiên.

Không hổ là nhà hàng năm sao, chưa tới mười phút, ba mươi phần thịt bò Diệp Hiên đã được một chiếc xe đẩy thức ăn đưa tới, thức ăn bốc lên mùi được trưng bày ở trên bàn ăn, cũng để cho những khách hàng dùng cơm khác nhìn tới chỗ Diệp Hiên đang ngồi.

- Người này ở đâu tới vậy? Chỉ mình cậu ta ăn sao?

- Không biết ở đâu ra một tên nhà giàu mới nổi, có thể là trong tay có chút tiền, là muốn tới đây khoe khoang.

- Ai, kinh đô bây giờ, thật là loại người gì cũng có.

Những lời nghị luận dồn dập vang lên, tuy bọn họ nói cũng không được lớn, nhưng sao Diệp Hiên lại không nghe được chứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »