- Không được... Không được... cậu không thể gϊếŧ cô ấy... Cầu... cầu xin cậu....
Nhìn Linh Lung rơi vào trong tay Diệp Hiên, Thiết Lực sợ hãi, cơ thể đầy vết máu không ngừng bò về phía Diệp Hiên, âm thanh càng là run rẩy khẩn cầu Diệp Hiên.
- Diệp... Diệp Hiên... cậu muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ tôi...
Liễu Quân Điệp giãy dụa đứng dậy, chỉ là bộ dáng hơi có vẻ thê thảm, bọn họ làm sao cũng không ngờ, của mình muốn bắt một người, dĩ nhiên là không nghĩ người này lại khủng bố tới mức như thế.
- Tiểu Diệp, buông tay, mau buông tay đi.
Hạ Thu lo lắng đi tới trước người Diệp Hiên, nắm lấy áo Diệp Hiên không ngừng khẩn cầu.
Ầm!
Thuận tay ném Linh Lung trên mặt đất, Diệp Hiên vẫn bình thản, cũng không có thật sự muốn sát hại họ thật.
- Các người nên cảm thấy vinh hạnh, hôm nay có thể may mắn giữ được một mạng, hy vọng ngày sau các người có thể tự giải quyết cho tốt.
Diệp Hiên đạm mạc lên tiếng, cũng để cho sắc mặt ba người Liễu Quân Điệp phức tạp, cho đến khi ba người nhìn thấy Diệp Hiên đi ra ngoài cửa, thần tình của Liễu Quân Điệp bỗng nhiên thay đổi, cũng không để ý an nguy của bản thân mà với hô Diệp Hiên:
- Cậu... cậu muốn đi vào trong?
- Tôi từng nói qua, Vũ Quân hắn đi không được, người Diệp Hiên tôi muốn gϊếŧ, thế giới này còn không có người nào có thể sống sót.
Bóng dáng Diệp Hiên đã biến mất, chỉ là giọng nói vô tình vẫn quanh quẩn mãi ở bên tai đám người Liễu Quân Điệp không thôi.
Khi Diệp Hiên rời khỏi, sảnh Thiên Vân lại yên ắng đến lạ thường, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ hoảng sợ, bọn họ biết rõ, chỉ sợ đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.
- Tông sư, hắn nhất định là cổ võ tông sư, không ngờ thành phố Giang Nam nho nhỏ này vậy mà lại xuất hiện một cổ võ tông sư!
Thiết Lực run rẩy nói nhỏ, trong mắt là cực kỳ kinh hãi.
Một đường Cổ võ, Minh kính, Ám kình, Hóa kính, khi có người bước vào Hóa kính, đây tuyệt đối là cao thủ một phương, mà trên Hóa kính chính là Tông sư trong truyền thuyết, chính là người có thể khai sơn lập phái.
Cái chủng tồn tại này, siêu thoát khỏi phàm tục, cho dù là đi tới bất kỳ chỗ nào cũng đều là cao cao tại thượng, ngoài thủ đoạn càng thần dị khó lường, cũng chỉ trong những gia tộc cổ võ kia mới có thể còn có tông sư tồn tại.
Ở trong mắt Thiết Lực, Diệp Hiên nhất định là cổ võ tông sư, nếu không thì hắn và Linh Lung làm sao chỉ một hiệp đều chống đỡ không nổi, đã thua ở trong tay Diệp Hiên?
Ánh trăng tàn tỏa sáng chiếu xuống thế gian, cũng là ánh trăng chiếu rọi Diệp Hiên tựa như thần tiên.
Đón lấy ánh trăng, đạp trên mặt tuyết, Diệp Hiên bước chậm đi về phía trước, ánh mắt hắn yên tĩnh, trong mắt không có một gợn sóng, đối với việc đám người Liễu Quân Điệp bị thương nặng, ở trong lòng hắn cũng vấn không nổi chút sóng lớn nào.
Lục dục vô tình, chém tận gϊếŧ tuyệt, đây là tác phong trước sau như một của Diệp Hiên.
Chỉ là hôm nay đối mặt với đám người Liễu Quân Điệp, Diệp Hiên lại nhẹ tay, cũng không phải hắn không đành lòng, chỉ là có một chút chuyện, cũng không cần làm quá tuyệt tình mới thõa đáng.
Mặc dù hắn là tu tiên giả, được gọi là Bất Tử Thiên Tôn, thờ phụng chính là người mạnh làm vua, nhưng hắn cũng là người của Hạ quốc, là mảnh đất nơi đây đã sinh dưỡng hắn, hắn cũng không muốn nằm ở mặt đối lập cùng Hạ quốc.
Hôm nay Diệp Hiên triển lộ ra một tia thực lực, chính là nói cho thượng vị giả chưởng quản Vũ An Ti, Diệp Hiên hắn tuyệt đối không phải người thường, cũng đừng nghĩ sẽ lấy cái gì tới trói buộc được hắn.
Nếu như đối phương có thể hiểu ra ý tứ của Diệp Hiên, tự nhiên sẽ bình an vô sự, nếu đối phương không biết tiến lùi, muốn nhằm vào hắn, vậy thì nói không chừng Diệp Hiên cũng chỉ có thể thi triển thủ đoạn lôi đình, làm cho một số người biết cái gì gọi là khủng bố thật sự.
...
Cao ốc Đinh Hương, tập đoàn Bắc Xuyên.
Vũ Quân dựa vào trên ghế xô-pha, trên mặt rất khó nhìn, hơn mười tên thuộc hạ đứng bên cạnh hắn, mỗi người cũng không dám thở mạnh, rất sợ bị Vũ Quân gây rủi ro.
- Lão đại, vừa rồi Lý Tông Sơn đã điện thoại qua, hỏi ngài chuyện đã làm thế nào.
Một tên thuộc hạ cẩn thận lên tiếng nói với Vũ Quân.
- Nói với hắn, Vũ An Ti đã nhúng tay việc này, nếu như hắn muốn mạng của Diệp Hiên, vậy thì tự mình ra tay đi.
Vũ Quân trầm mặt, âm thanh càng lạnh lùng, nói.
- Cái kia... thuộc hạ thu của Lý Tông Sơn một trăm triệu tiền đặt cọc, có phải muốn trả lại cho hắn hay không?
Ầm!
Vũ Quân giơ tay lên trực tiếp tát bay người này ra ngoài, cơn lửa giận kiềm nén ở trong lòng rốt cụôc cũng phát nổ.
- Lão tử nhận lấy tiền, làm gì phải trả về? Mã mẹ, hiện tại Vũ An Ti đã nhúng tay việc này, tất nhiên sẽ nhìn chòng chọc cho đến chết, chính là một trăm triệu Hạ quốc, để bù đắp tổn thất của chúng ta.
Vũ Quân không ngừng quát to, mặt sắc cực kỳ âm trầm, hiển nhiên Vũ An Ti xuất hiện làm cho hắn rất bất an.
- Không được, mình phải gọi điện thoại cho đại ca, chuyện như thế này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Vũ Quân lộp bộp tự nói, mà sau đó lại trực tiếp gọi thuộc hạ, nói:
- Lấy điện thoại của tao ra đây.
Vũ Quân vừa dứt lời, chuyện quỷ dị đã xuất hiện, mười mấy thuộc hạ bên cạnh Vũ Quân cũng chưa hề đυ.ng tới, tựa như hóa thành con rối.
Mà điều này cũng làm cho Vũ Quân giận tím mặt, nói:
- Đều điếc hết rồi sao, tao bảo chúng mày đem điện thoại ra.... Ừm?
Chợt, Vũ Quân biến sắc, những gì đang nói trong miệng cũng không nói được nữa, hai tròng mắt càng chợt co rút nhanh, trên trán càng là liên tục đổ mồ hôi.
Ông ta thấy cái gì?
Hơn mười thuộc hạ, hai mắt mất đi thần thái, một tia máu tươi từ cổ bọn họ phun ra, theo những thuộc hạ ngã nhào trên đất, trong phòng họp tràn đầy mùi máu tanh nồng.
Ông!