Chương 9: Tương Ngọc sư

*Tương Ngọc sư: người điêu khắc ngọc

Đã nhiều ngày, mây bay gió cuộn, ánh nắng chan hòa. Có rất nhiều người ham mê đấu thạch đã đến trước, cảm thụ phong cảnh nhân văn ở Duyện Châu, nơi vốn đã là chốn buôn bán phồn hoa lại náo nhiệt lên nhiều.

Nhưng Tào chưởng quỹ Lâm Lang Hiên gần đây đã có chút phiền muộn, dáng người mập mạp bất an vặn vẹo trên ghế, bàn tay béo ngắn ngủn như có như không mơn trớn một khối phỉ thúy đã mài trước mặt.

Nặng chừng mười kg, băng chủng cao cấp, thậm chí đã sắp đạt tới thủy tinh chủng, màu sắc là trắng thuần thông thấu, chỉ có một chút xanh biếc kinh diễm ở giữa, tựa như một viên đậu gắn trên dương chi ngọc.

Làm trang sức? Làm vật trang trí? Làm như ý?

Vài ý tưởng vừa nảy ra đều bị Tào chưởng quỹ tự phủ quyết.

Không được, đều rất bình thường, dựa theo khẩu vị tinh xảo của vị thiếu gia kia thì khẳng định sẽ bị ăn gậy mà về.

Tào chưởng quỹ nâng tay lau mồ hôi trên gáy, nhân tiện vuốt vài sợi tóc, vốn là mái tóc lưa thưa, nay đã sắp hao mòn thành đầu trọc.

Tào chưởng quỹ thở dài lần thứ hai mươi ba, cũng tại mình không có nhân mạch, chỉ đành đem cửa hàng không lớn lắm chia thành hai nửa, một nửa bán nguyên thạch, một nửa thu minh liêu, kiếm chút phí gia công.

Nay sinh ý càng ngày càng không dễ làm, nhất là sau khi “Điểm Thúy lâu” Phường trung tâm được xưng là cửa hàng ngọc sức lớn nhất Duyện Châu khai trương thì việc làm ăn gia công minh liêu bị đoạt hơn phân nửa. Mà Tương Ngọc sư chiêu bài của nhà hắn lại bị người đào góc tường làm cho Tào chưởng quỹ quả thực mất hết can đảm.

Cũng may còn có vài khách hàng cũ ghé thăm, chuyện Tương Ngọc sư bị đoạt được hắn che giấu rất kỹ, còn chưa bị khách hàng biết, chứ nếu không thì khoản tiền trong tay này đã mất rồi, mình đã có thể trực tiếp cuốn gói đóng cửa, về nhà làm ruộng.

Tầm mắt lại tập trung vào khối phỉ thúy phiền lòng ở trước mặt, vừa phải tận dụng nguyên liệu ở mức độ cao nhất, vừa phải nổi bật, không mất cấp bậc, thật sự là quá làm khó người ta.

“Chưởng quầy, xin hỏi chỗ này có nhận người điêu khắc không?”

Suy nghĩ bị quấy rầy, Tào chưởng quỹ không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái mười bốn mười lắm tuổi linh động đứng ở cửa, mi mắt đen óng chớp động theo cặp mắt hạnh, rất có linh khí, chỉ là sắc mặt vàng sạm, dáng người gầy yếu lay lắt, hai mắt hơi lõm xuống, trực tiếp giảm đi phần linh động kia.

“Ngươi biết mài ngọc?” Tào chưởng quỹ quét mắt cổ tay áo đầy mụn vá giầy rơm sắp nát của nàng, cười nhạo một tiếng, mang theo về không tin.

“Biết một chút… Cũng biết thiết kế một vài thứ.” Tô Thanh Hà như không nghe ra khinh thường trong lời của hắn, cúi đầu cụp mắt, thành thật trả lời.

Tào chưởng quỹ tựa tiếu phi tiếu, ngữ khí càng thêm cổ quái: "Thiết kế, nói như vậy, ngươi biết Tương Ngọc?”

Tương Ngọc, chợt nghe thấy từ này, Tô Thanh Hà không nghĩ nhiều, chỉ thấy có lẽ đều tương tự nhau, vì thế theo bản năng gật gật đầu.

Tào chưởng quỹ đột nhiên cười ha ha, như nghe thấy được thiên đại chê cười, thịt béo trên mặt đều rung động theo, thật sự là buồn cười, nếu tùy tiện một nha đầu nông thôn cũng biết Tương Ngọc, hắn cần gì ưu sầu thế này!

Tiếng cười dần dần bình ổn, Tào chưởng quỹ mí mắt cũng không nâng, thân thể ngả ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, chuyển động ban chỉ ngọc bích trên ngón cái tay phải, hừ hừ nói: "Người trẻ tuổi khí thịnh, không biết nông sâu thế nào, ngươi đã có tự tin như vậy, vậy hãy tương khối ngọc này đi.” (tương = thiết kế)

Nói xong, tùy ý chỉ chỉ kia khối băng chủng phỉ thúy đã phiền nhiễu hắn nhiều ngày trước mặt.

Tô Thanh Hà không dựa theo hiểu biết mở miệng: "Băng chủng thượng đẳng, bạch thanh, nặng đại khái mười kg……”

“Ta cũng không mù! Cái đó còn cần ngươi nói!” Tào chưởng quỹ không kiên nhẫn ngắt lời Tô Thanh Hà, chỉ chỉ giấy mực trên bàn. "Ngươi mới vừa nói biết thiết kế, vậy giờ hãy thiết kế ra một món đi.”

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tô Thanh Hà coi như không nghe thấy quát mắng của chưởng quầy béo, ngoan ngoãn đi qua chấp bút. Ngắm nghía khối phỉ thúy kia một lát, trong mắt lóe lên một tia sáng, vội nâng bút chấm mực, nhẹ nhàng đặt bút lên giấy tuyên trắng bóng.

Tào chưởng quỹ thấy nàng thật vẽ được, hạ bút như nước chảy mây trôi, không khỏi sựng lại một hồi, sau đó nhịn không được đứng dậy ghé sát vào nhìn.

Mà khi hắn cúi đầu xem trên giấy tuyên vẽ cái gì thì nhất thời giật mình sửng sốt.

Nhìn qua thì như là ống đựng bút, nhưng rõ ràng gầy dài hơn nhiều, trên đỉnh có sáu cái lỗ nhỏ, phía trên có hoa văn mẫu đơn vươn cành, ở trên nhụy hoa của một đóa hoa mẫu đơn, còn có một con chim bói cá giương cánh muốn bay, ngẩng đầu dục đề.

“Đây là…… Đế cắm hoa?” Nhìn vài cái lỗ kia, Tào chưởng quỹ mới giật mình lên tiếng.

“Phải.” Vẽ xong đóa hoa cuối cùng, Tô Thanh Hà gác bút, đem mực chưa khô nhẹ nhàng thổi thổi, rồi đem giấy Tuyên Thành trải phẳng, đặt phía trên khối phỉ thúy kia.

Vị trí của chim bói cá vừa vặn nhắm ngay chỗ phỉ thúy màu xanh, không sai chút nào, toàn bộ chiều dài đế cắm hoa cũng ăn khớp với hình khối của khối phỉ thúy, dựa theo thiết kế này, khoét ra phần ở giữa còn có thể đánh bốn năm cái vòng tay.

“Đế cắm hoa, đế cắm hoa…… Ta sao lại không nghĩ tới nhỉ!”

Tào chưởng quỹ như người trong mộng bừng tỉnh đánh mạnh vào gáy, kích động đi qua đi lại, khi nâng mắt lên lần nữa ánh mắt nhìn Tô Thanh Hà đã khác đi.

Đế cắm hoa là món đồ lưu hành trong trong giới quý tộc mấy năm gần đây, có thể cố định hoa cỏ, đem hoa cỏ biến hóa thành các loại tạo hình, nguyên liệu chế tác phần lớn là gốm sứ và gỗ, nhưng chưa từng nghe nói có ai dùng phỉ thúy để làm đế cắm hoa.

Tào chưởng quỹ có thể tưởng tượng ra vị thiếu gia kia sau khi nhìn đến thành phẩm sẽ có vẻ mặt vui sướиɠ ngoài ý muốn thế nào, đúng là một thiết kế có tính đột phá. Hắn cũng có thể tưởng tượng đến một đống bạc sáng long lanh đang nhiệt tình ngoắc hắn…

“Không biết cô nương, muốn bao nhiêu tiền lương mỗi tháng?”

Tào chưởng quỹ do dự mà mở miệng, trong lòng vẫn không quá yên tâm với Tô Thanh Hà, Tương Ngọc phải xem duyên phận, nói không chừng nàng chính là có duyên với khối ngọc này, gặp được vận may? Nhưng khối ngọc này hình dạng đoan chính, màu sắc đều đều, khó là ý tưởng sáng ý, kỹ xảo chiếm ba phần.

Tô Thanh Hà trầm ngâm một lát, đáp: "Hai lượng, ta còn có một đệ đệ, chúng ta cần phải có nơi ở.”

Hai lượng, thật là công phu sư tử ngoạm, nàng đã chuẩn bị bị Tào chưởng quỹ ép giá, lại không ngờ người sau một ngụm liền đáp ứng.

“Ngươi yên tâm! Mặt sau cửa hàng này chính là tiểu viện độc lập, Tương Ngọc sư ban đầu đi rồi, vừa lúc phòng đang trống. Cứ định như vậy đi, bao ăn ở, một tháng hai lượng bạc!”

Tào chưởng quỹ trong lòng mừng thầm, chỉ riêng món tiền kiếm được đã đủ tiền lương 3 năm của nàng! Tiền lương hàng tháng của người trước kia là mười lượng, giờ vấn đề Tương Ngọc được giải quyết, lại còn tiết kiệm được một khoản chi tiêu!

Tương Ngọc sư, là ngành nghề mới phát ở đại Hạ quốc. Tương Ngọc, tức xem tướng cho ngọc, căn cứ vào độ sáng, màu sắc, chủng loại, hình dạng, đường văn, để phác thảo lại khối ngọc trở thành một hình thái hoàn toàn mới.

Mấy trăm năm qua, bởi vì ngành đổ thạch ở đại Hạ quốc quật khởi, địa vị Tương Ngọc sư cũng nước lên thì thuyền lên. Triều đình thậm chí ban chức quan chính nhị phẩm cho Tương Ngọc sư ngự dụng trong cung, đồng thời một ít thế gia ở quyền quý sau khi có được một khối mĩ ngọc phẩm tướng không tệ đều sẽ mời Tương Ngọc sư đến xem, vì thế một Tương Ngọc sư có ánh mắt độc đáo có thể nói là đối tượng đám quyền quý tranh nhau mượn sức, là thượng khách của đám phú thương hầu tước.

Thái Sơn bắc đẩu của giới đổ thạch, Tiết Định Sơn chưởng môn nhân Tiết gia Thanh Châu từng nói : "Xem phẩm tướng, định dung mạo, mắt sáng tay khéo tạo ra ngàn vạn hình thái, chính là Tương Ngọc sư."

Một Tương Ngọc sư đủ tư cách không chỉ phải có một đôi tay khéo léo có thể vẽ với, một cặp mắt độc đáo sắc bén, là quan trọng hơn là sức sáng tạo cùng sức tưởng tượng “tạo ra ngàn vạn hình thái”.

Cái đó không phải có thể rèn luyện mà thành, nhưng trên thế giới không có khả năng có hai khối ngọc giống nhau như đúc, vì thế cần Tương Ngọc sư mình đầy kinh nghiệm mới vô luận đối mặt với phỉ thúy dạng nào cũng chỉ cần liếc mắt một cái nhìn thấu bản chất, tìm ra bộ dạng thích hợp nhất, có thể bày ra tư thái có mị lực nhất.

Thiên phú cộng thêm cố gắng, tạo nên nguyên nhân Tương Ngọc sư ngàn dặm mới chọn được một, vài Tương Ngọc sư nổi tiếng đại Hạ quốc đều là râu dài trắng xóa, năm dũ hoa giáp, cho nên Tào chưởng quỹ cho rằng Tô Thanh Hà đã có thiên phú Tương Ngọc sư nhưng không có đủ kinh nghiệm tích lũy, ánh mắt hữu hạn, không có đủ tư cách của Tương Ngọc sư.

Nhìn thấy thần sắc bay bổng của Tào chưởng quỹ thì Tô Thanh Hà liền biết nàng đã chào giá thấp, nhưng lời đã nói ra thì không thể đổi ý. Tỷ đệ hai người có thể ở Duyện Châu tấc đất tấc vàng có chỗ ở miễn phí đã là rất may mắn.

Tô Thanh Hà đã mơ hồ hiểu được cái gì là Tương Ngọc, quả nhiên, người xuyên qua là có phúc lợi!

Không quan tâm là cổ ngọc truyền lưu ngàn năm trưng bày trong nhà bảo tàng, hay là những món ngọc khác biệt mới mẻ chạm trổ độc đáo bày trong cửa hàng châu báu lớn, Tô Thanh Hà đều thấy qua không ít, nhất là sau khi đại lí châu báu nhà mình đưa ra thị trường, phàm là sản phẩm mới thiết kế ra đều sẽ cho nàng xem đầu tiên. Nàng đã thấy biết bao nhiêu hình thức phỉ thúy thành phẩm, hơn xa so với cổ nhân mười dặm đường cũng phải ngồi xe ngựa một canh giờ.

Ở hiện đại, chạm ngọc sư cũng bao gồm chức trách Tương Ngọc, mà ở đại Hạ quốc chắc là bị chia làm hai loại, Tô Thanh Hà thầm nghĩ hơn phân nửa là bởi vì xuất hành bất tiện, Tương Ngọc sư chịu đi xa Tương Ngọc thì thời gian qua lại trên đường đã tốn mất mấy ngày, nào có tâm tư dư thừa đi điêu khắc?

Nhưng điêu khắc ngọc lại là một môn công phu tế thủy trường lưu (mưa dần thấm đất), Tô Thanh Hà chỉ biết một chút da lông, so với cổ nhân thích nghiên cứu thì sợ là còn lâu mới bằng được. Mọi việc không thể song toàn, Tô Thanh Hà vô cùng may mắn là thời đại này có tồn tại Tương Ngọc sư. Nếu không với tay nghề chạm trổ kém cỏi thì không biết có thể đổi được một ngụm cơm ăn không nữa.

Sau khi ký kết khế ước với Tào chưởng quỹ, Tô Thanh Hà trở lại quán trọ, thu dọn tay nải rồi nắm tay Tô Đình Diệp rời đi.

Nghe Tô Thanh Hà nói đã tìm được một công việc mỗi tháng trả hai lượng còn bao ăn bao ở, Tô Đình Diệp vẻ mặt không tin, trên đời nào có chuyện tiện nghi như vậy? Khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên nhìn nàng, đợi một lời giải thích.

“Ôi, lần này là a tỷ kiếm được tiện nghi, cửa hàng ngọc thạch kia vừa lúc thiếu người, bình thường cũng không có việc gì, chỉ cần vẽ một chút hình hài cho ngọc. Đệ trước kia không phải từng thấy khăn a tỷ thêu ư? Công việc này của a tỷ chính là thêu hoa cho ngọc…”

Tô Thanh Hà mượn chuyện nguyên chủ yêu thích nữ hồng nói đến ra hình ra dạng, Tô Đình Diệp rốt cuộc tuổi còn nhỏ, nghe nàng nói một thôi một hồi thì cũng tin. Nhớ lại bộ dáng khăn Tô Thanh Hà thêu trước kia, uyên ương hí thủy đều rất sống động, khen ngợi nói a tỷ hắn là vàng thật không sợ lửa, đi đâu cũng có thể tỏa sáng.

Tô Đình Diệp từ rất nhỏ đã có khái niệm tiền tài, sau khi nghe Tô Thanh Hà giải thích thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã nổi lên kích động đỏ ửng, con ngươi đen láy nhảy nhót hưng phấn.

Tiền lương hàng tháng hai lượng, nhà giàu nhất trong thôn bọn họ cũng kiếm không được nhiều như vậy. Tuy nói giá hàng hóa trong thành này cao nhưng so với cảnh ngộ lúc trước ăn không đủ no, nóc nhà không sửa nổi của bọn họ đã không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Kỳ thật hắn đã nghĩ chỉ cần không phải lưu lạc đầu đường, thì có thể kém hơn trước là bao?

Hiện tại a tỷ tìm được nghề nghiệp tốt, một chút băn khoăn cuối cùng của Tô Đình Diệp cũng tiêu tan. Bất tri bất giác, hắn đã càng ngày càng ỷ lại Tô Thanh Hà, theo lời nàng mà làm, trăm phần trăm tín nhiệm.

Hai người dắt tay nhau đi đến Lâm Lang Hiên, năm mươi văn dừng chân ở quán trọ xem như rơi xuống nước làm cho Tô Thanh Hà có chút đau đớn, chẳng qua vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy phòng ốc thanh tịnh tao nhã thì chút buồn bực cũng tan thành mây khói.

Có thể nhìn ra Tương Ngọc sư tiền nhiệm là người rất có phong nhã, ba mặt tường đều là tranh thuỷ mặc sơn hồ thạch lâm, phong cách vẽ tranh thanh nhã, mặt hồ mặc nhiễm giống như bị gió thổi qua, sóng gợn lăn tăn, kí tên đều là một người.

Trong lư hương còn thừa mấy khối hương cũ, trên bàn tỉ mỉ bãi giấy bút nghiên mực, bên cạnh là một xấp sách cổ, Tô Thanh Hà tùy ý lật ra thì là sách thuốc trị cách bệnh thương hàn ốm đau.

Vị Tương Ngọc sư này còn rất bác học a, Tô Thanh Hà ở trong lòng cảm thán.

Giường cũng không rộng nhưng dư dả cho tỷ đệ hai người, chăn đệm được xếp gọn đặt ở một chỗ, hiển nhiên là chuẩn bị lấy đi lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà không mang đi. Tô Thanh Hà có thể chịu được ngồi xe ngựa dị vị vờn quanh tám ngày, không ngại mặc quần áo đầy mụn vá và giầy rơm rách nát, nhưng bảo nàng dùng chăn đệm nam nhân xa lạ từng ngủ qua, trong lòng vẫn có chút chướng ngại.

Đang chuẩn bị ra ngoài đường mua chút chăn đệm quần áo đồ dùng sinh hoạt, lại không ngờ khách nhân đầu tiên của nàng đã tới cửa.